Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 366
Dặn dò tất cả những chuyện cần làm sau khi về Đông Nam cho nhị ca, La Duy dường như là cầm tay La Tắc chỉ dẫn mọi đường đi nước bước, cuối cùng lại nói với La Tắc: “Nếu nhị ca cảm thấy không đành lòng, thì hãy nhớ đến đệ và cha mẹ còn ở thượng đô, tất cả phải trông cậy vào binh quyền trong tay đại ca hộ mệnh.”
“Ta ở Đông Nam mà.” La Tắc nói với La Duy: “Cách mọi người xa như vậy, nếu mọi người thật sự xảy ra chuyện gì, liệu ta có thể về cứu kịp không? Có binh quyền trong tay thì sao chứ? Không phải ta vẫn trơ mắt nhìn ngươi sang Bắc Yến, nhìn Lam quên hết thảy hay sao.”
“Lần này khác chứ.” La Duy vỗ vỗ tay La Tắc: “Chỉ cần nhị ca đứng vững ở Đông Nam, Long Huyền sẽ không đuổi kịp nhị ca nữa. Đúng rồi, những kẻ trong quân không một lòng với nhị ca, thì đều phải nghĩ biện pháp diệt trừ.”
“Diệt trừ?”
“Không sai, đệ từng chỉ cho đại ca thấy trong binh lính Vân Quan có kẻ hai lòng.”
“Đại ca có làm không?”
“Làm chứ, nhưng hiện giờ, xem ra nên dứt khoát giết chết chứ không nên điều ra ngoài nữa.”
La Tắc nhìn vẻ tàn nhẫn trong mắt La Duy,“Được.” Hắn nói: “Nhị ca nghe lời ngươi, Tiểu Duy, sau này lời ngươi nói nhị ca đều nghe hết, chúng ta không thể lại để người hại được!”
“Vâng.” La Duy tiếp lời: “Không thể để mặc người khác hại mình. Nhị ca yên tâm đi Đông Nam đi, về phần cha mẹ ở thượng đô, đệ sẽ nghĩ cách để hai người được về U Yến.”
La Tắc gật đầu nói được, hắn muốn an ủi La Duy vài câu, nhưng hắn sẽ không làm vậy, y đứng đây thoải mái bàn chuyện chém giết người, khiến hắn vô cùng lúng túng.
“Đệ không sao.” La Duy nhìn La Tắc cười nói: “Nhị ca về hỉ đường đi, uống rượu đỡ cho Lam. Còn nữa, ngày mai hãy bảo đại ca vào cung gặp đệ, đệ không vào trong nữa.”
“Vệ Lam…”
“Nhị ca, Lam là người đệ để trong lòng, chỉ cần hắn vui vẻ là được, huynh đừng nói lung tung trước mặt hắn, đệ thấy hắn như bây giờ rất tốt, không muốn để hắn phải chịu khổ nữa.”
“Cha từng nói, ngươi sẽ buông tay…” La Tắc khổ sở nói: “Xem ra người rất hiểu ngươi.”
“Có lẽ mệnh đệ không tốt…” La Duy nói: “Cho nên Lam ở bên đệ sẽ không có kết cục hay.”
“Nói bậy!” La Tắc vừa nghe La Duy nói vậy liền nóng nảy,“Ai nói mệnh ngươi không tốt?!”
La Duy thấy La Tắc nổi nóng, liền cười cười: “Đệ nói bừa thế thôi, sao mệnh đệ lại không tốt chứ? Đệ còn có nhị ca che chở mà.”
“Ngươi đừng nói vậy.” La Tắc xấu hổ: “Ta vô dụng, không thể bảo vệ ngươi.”
“Sau này che chở bù là được mà.” La Duy siết chặt nắm tay, đấm nhẹ lên lồng ngực La Tắc, “Nhị ca của đệ là đại tướng quân, sao lại không bảo vệ cho đệ được?”
La Tắc ngửa mặt lên trời thở dài, “Tiểu Duy, ngươi đừng nói… nói thêm gì nữa, nhị ca sẽ càng cảm thấy có lỗi với ngươi.”
“Nhị ca.”
“Nhị ca về trước, nhị ca sẽ chăm sóc tốt cho Lam, coi như là vì ngươi, ta cũng muốn coi hắn là một đệ đệ khác.”
“Không cần vì đệ đâu.”
“Ta cứ nhìn thấy Lam sẽ nổi giận.” La Tắc nói: “Không phải lỗi của hắn, nhưng ta cũng vẫn giận, tạ giận mình vô dụng, ta còn từng đánh ngươi, ta…”
“Nhị ca!”
“Tiểu Duy, có đôi khi ta nghĩ, thà rằng ngươi vẫn là tên béo quay không hiểu chuyện ngày xưa, sẽ không khiến ai thích, nhưng ít nhất ngươi có thể sống bình yên.”
La Duy gục đầu dán vào lưng La Tắc,“Bây giờ đệ cũng sống tốt lắm, chỉ có chút không như ý mà thôi.”
Bàn tay to lớn của La Tắc khẽ xoa đầu La Duy, rồi vội vã rời đi.
La Duy tùy ý ngồi một chỗ dưới lan can hành lang, ngoài kia vẫn truyền đến tiếng nhạc, tiếng cười nói vui mừng, La Duy nghe những âm thanh đó, nhìn mưa phùn bay tán loạn, nhìn hoa cỏ trong vườn, đột nhiên không nhớ ra nơi này là chỗ nào trong tướng phủ. Quả nhiên là đã đi quá lâu sao? La Duy đột nhiên cười, muốn khóc mà không khóc được, nên y chỉ có thể cười. Ngẫm lại những lời vừa nói với nhị ca La Tắc, La Duy nghĩ có lẽ thực sự mình là kẻ không có trái tim, rõ ràng Lam không còn bên y nữa, nhưng y lại có thể nghĩ cách để nhị ca giết người ở Đông Nam, dừng bước như thế nào, để người La gia sống sót dưới tay Long Huyền ra sao.
Có đau không? La Duy hỏi chính mình, tại sao đau mà vẫn còn cười được?
“Tiểu thúc!” Giọng một nam hài vang lên, một đứa trẻ từ phía sau chạy tới ôm chầm lấy La Duy.
La Duy vội quay đầu lại, nam hài ôm y khoẻ mạnh kháu khỉnh, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể nhận ra là một người mạnh mẽ, là tài năng võ học sau này, “Ngươi… ngươi là Ưu nhi?” Tuy rằng nghe nam hài gọi mình là tiểu thúc, nhưng La Duy cũng không chắc chắn.
“Đúng vậy, tiểu thúc, con là La Ưu đây!” La Ưu reo lên.
“Lớn như vậy rồi à?” Nhìn đứa trẻ chập chững xưa kia đã sắp trở thành một thiếu niên, La Duy cảm khái: “Tiểu thúc suýt nữa không nhận ra Ưu nhi đấy.”
“Nhưng Ưu nhi liếc mắt một cái đã nhận ra tiểu thúc!” La Ưu cười nói.
“Xin lỗi…” La Duy định đưa tay chạm vào La Ưu.
“Ơ?” La Ưu quay đầu lại, như là đang tìm cái gì.
“Sao thế?” La Duy hỏi: “Rơi mất cái gì sao?”
“Tiểu thúc chờ con một lát!” La Ưu nói, rồi chạy biến về phía nó vừa chạy tới.
La Duy ngồi chờ, chỉ chốc lát sau đã thấy La Ưu ôm một đứa trẻ chạy tới đây. “Chậm một chút!” La Duy vội đứng dậy đón La Ưu, “Đừng để ngã, Ưu nhi ngươi đừng chạy.”
“Tiểu thúc, đây là Sương nhi.” La Ưu đặt La Sương vào lòng La Duy: “Người còn nhớ Sương nhi không?”
La Duy ôm lấy La Sương, “Sương nhi?” Y hỏi đứa trẻ đã biết đi này: “Ngươi là Sương nhi?”
“Thúc là ai?” Diện mạo La Sương lúc này có thể nhìn ra nét nào đó của phụ thân, đôi mắt tròn mở to nhìn La Duy hiếu kì.
“Đây là tiểu thúc.” La Ưu kêu lên: “La Sương là đồ ngốc! Ngay cả tiểu thúc cũng không nhận ra!”
“La Sương không phải đồ ngốc!” La Sương trợn mắt nhìn La Ưu, rồi nói với La Duy: “Người chính là tiểu thúc sao? Con đã nghe phụ thân và mẫu thân nhắc đến người. Ca ca…” Đứa trẻ lại chỉ vào La Ưu: “Đáng ghét!”
La Ưu nhảy dựng lên, định đánh La Sương.
“Được rồi, được rồi…” Hai đứa trẻ làm ầm ĩ, La Duy chịu không nổi, y vốn không giỏi dỗ trẻ con,“Sương nhi đừng ồn, tiểu thúc bế ngươi nha.”
“Đồ ngốc đừng nhúc nhích!” La Ưu nói với La Sương: “Nếu ngươi làm tiểu thúc mệt, gia gia(ông nội) sẽ tét mông ngươi!”
“Tiểu thúc mệt ạ?” Lúc này La Sương mới như nhớ ra cái gì đấy, hỏi La Duy.
La Duy bế La Sương, kéo La Ưu ngồi xuống dưới hành lang cùng mình: “Tiểu thúc không mệt, sao hai đứa lại chạy tới đây?”
“Con nghe nói tiểu thúc về.” La Ưu nói: “Nên mới đưa La Sương ngu ngốc đến tìm tiểu thúc. Tiểu thúc, Ưu nhi nhớ người.”
La Sương tuy rằng không nhớ chuyện lúc sống cùng La Duy, nhưng cũng bắt chước La Ưu nói: “Sương nhi cũng nhớ tiểu thúc.”
La Duy ôm hai đứa trẻ vào lòng: “Tiểu thúc cũng nhớ các ngươi.”
Ngoài cửa viện, La Khải ôm Diệp Tú: “Đi thôi, để hai đứa chăm sóc nó.”
Diệp Tú tựa trong lòng La Khải khóc: “Sau này tiểu thúc phải làm sao bây giờ?”
La Khải nhìn hai đứa trẻ nói chuyện với La Duy, thở dài: “Con người luôn có cách để sống sót, Tiểu Duy sẽ ổn thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương