“Quần áo này…” Nghe Vệ Lam nói muốn về nhà, La Duy chỉ đống quần áo trên mặt đất: “…vẫn chưa giặt xong mà.” Vệ Lam nhặt quần áo lên định giặt. “Không cần, cái này để ta tự giặt!” La Duy vội nói. Vệ Lam nhìn đống quần áo trong tay, là quần lót của La Duy. “Đưa cho ta!” La Duy định giật lấy quần lót từ tay Vệ Lam. “Còn xấu hổ cái gì nữa.” Vệ Lam cười nhìn La Duy nói:“Công tử gia, xin hỏi một tiếng, trước kia ở tướng phủ thì ai giặt quần áo cho ngươi?” “Tiểu Tiểu giặt cho ta quen rồi.” La Duy nói:“Ta cũng chẳng cần ngươi giặt mỗi bộ quần áo ấy đâu.” “Vậy từ nay về sau ta sẽ giặt hết.” Vệ Lam động tác thành thạo, lại có sức khỏe, quần áo vò trong nước, phát ra tiếng nước ào ào. Có giọt nước dính vào trên mặt La Duy, khiến y nổi hứng đùa nghịch, thuận tay hất nước về phía Vệ Lam, miệng nói:“Ngươi giặt thật đấy à? Nhất định sẽ xảy ra chuyện!” Vệ Lam lau nước trên mặt, nói:“Đừng làm loạn, chờ ta giặt xong rồi nói.” La Duy nằm ngửa trên thảm cỏ bên bờ suối, đầu gối lên cánh tay, nhìn tầng tầng lớp lớp cây rừng nhiễm ánh hoàng hôn đỏ ối:“Lam, nơi này thật đẹp.” Vệ Lam giặt quần áo, đầu không ngẩng lên mà nói:“Công tử thích là được rồi.” “Sao ngươi vẫn còn gọi ta là công tử thế!” La Duy bất đắc dĩ nói, dọc đường y đã bắt Vệ Lam sửa bao nhiêu lần, nhưng hình như Vệ Lam đã quen miệng, gọi tới gọi lui, cuối cùng vẫn gọi y là công tử. “Gọi công tử hay gọi Duy cũng như nhau cả mà?” Vệ Lam nói:“Nơi này lại không có người ngoài.” “Nhưng ta không thích!” La Duy nói:“Lam ca nhi, gọi tên ta nghe chút đi!.” Vệ Lam không thèm để ý, vùi đầu giặt quần áo. “Ngươi định cho ta thấy ngươi là con người lịch sự à?” La Duy nói:“Này… Lam ca nhi, đừng ngó lơ người ta mà, Lam ca nhi.” “Đừng lắm chuyện!” Vệ Lam cố ý để giọng mình nghe hung ác hơn một chút,“Rừng này có hổ đấy, ngươi đừng có gọi hổ tới.” “Sợ quá cơ!” La Duy dùng mũi chân khẽ đá vào mông Vệ Lam, nói:“Vệ đại gia từng nói với ta, trong rừng này con to nhất là con nai, còn lại chỉ có hoẵng, thỏ, đào đâu ra hổ nữa?” “Họ không phát hiện ra đấy thôi.” Vệ Lam nói. “Vậy Lam ca nhi…” La Duy nén cười nói:“Công tử ta muốn một bộ da hổ hoàn chỉnh, hôm nay phải lấy được cho bản công tử, không làm được thì không cho vào nhà.” “Buổi tối ở đây lạnh lắm, ngươi nỡ để ta đông lạnh ở ngoài à?” Vệ Lam giặt xong quần áo, mới quay đầu nhìn La Duy:“Sao nhẫn tâm vậy?” “Có công tử gia nào là người tốt đâu?” La Duy tỏ vẻ kiêu ngạo, nhìn Vệ Lam nói:“Bản công tử muốn thứ gì, thì không thể để đến ngày mai, Lam ca nhi, ngươi phải nhanh tay lên một chút, không thì chẳng những không thể vào nhà, mà cơm ngươi cũng đừng ăn.” Vệ Lam bổ nhào vào người La Duy. La Duy bị Vệ Lam đè lại, không thể động đậy, làm ra vẻ sợ hãi hỏi Vệ Lam:“Lam ca nhi định làm gì? Muốn phản lại bản công tử sao?” “Ta muốn nhìn xem công tử nhà ta nhẫn tâm đến mức nào.” Vệ Lam đưa tay vào nách La Duy, bắt đầu cù.“Không cho ta vào nhà, hả?” La Duy cười nói:“Có, có cho vào nhà.” “Còn không có cơm ăn?” “Trong nhà, ha, trong nhà, không có, không có cơm!” La Duy cười đến không thở nổi, không đẩy Vệ Lam ra được:“Ta, ta sai rồi, thật, thật sự sai rồi, Lam, Lam, ngươi đừng cù, cù ta, ha ha, ta không chịu được!……” “Duy…” Vệ Lam thấy La Duy cười đến đỏ cả mặt mới ngừng tay, nhẹ nhàng gọi y. La Duy mặt ửng hồng nhìn Vệ Lam, thở dốc:“Gọi lại đi.” “Duy.” Vệ Lam gọi tên La Duy, rồi cúi người xuống hôn lên môi y. La Duy hé môi, để lưỡi Vệ Lam tiến vào. Trên đường từ Bắc Yến về Đại Chu, hai người vẫn luôn phải cẩn thận, sợ người khác phát hiện hành tung, hơn nữa thân thể La Duy cũng không được tốt, đã lâu lắm rồi hai người chưa hôn sâu như ngày hôm nay. “Duy.” Đến tận khi cả hai đều không thở nổi nữa, Vệ Lam mới nâng người lên, nói với La Duy:“Ta muốn ngươi.” La Duy nheo mắt nhìn Vệ Lam cười nói:“Muốn? Là ý gì? Ta không hiểu, nói rõ một chút đi.” Vệ Lam không nhiều lời với La Duy, trực tiếp bế ngang y vào nhà gỗ. “Không mang đồ về sao!” La Duy chợt nhớ tới mấy thứ để bên bờ suối. “Ở đây chẳng có ai lấy trộm đâu” Vệ Lam nói. “Thế này thì không phải ta gọi hổ…” La Duy tựa trong lòng Vệ Lam cười to:“…mà là gọi sói đến rồi!” Vệ Lam dùng khinh công, La Duy chỉ kịp thấy cảnh vật trước mắt nhoáng lên, sau đó y bị Vệ Lam bế vào phòng. Cẩn thận đặt La Duy trên chiếc giường không có đệm chăn, Vệ Lam tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt y:“Khi nào thì ngươi mới béo lên một chút?” La Duy nói:“Ngươi mau vỗ béo ta đi.” Vệ Lam khẽ cắn lên môi La Duy vài cái, khiến đôi môi vốn nhợt nhạt trở nên đỏ hồng. La Duy mỉm cười nhìn Vệ Lam. Vệ Lam tháo đai lưng La Duy vẫn không quên hỏi một câu:“Được không?” “Ừ.” La Duy nói nhỏ tới mức không thể nghe thấy tiếng. Vệ Lam liền cởi áo La Duy. La Duy lại đột nhiên nói:“Cửa vẫn chưa đóng.” “Đã nói ở đây không có người mà.” Vệ Lam tay chân bận bịu nói. La Duy cười khanh khách:“Đồ ngốc, chúng ta không phải người sao?” “Không chuyên tâm sẽ bị phạt!” Vệ Lam dùng một cái hôn chặn lời La Duy. Khi thân thể La Duy kề sát Vệ Lam, có chút cương ngạnh, bấu chặt bả vai hắn. Vệ Lam nghiêng người La Duy, hôn lên từng vết sẹo trên lưng y:“Chúng ta đã ở đây rồi, đừng quan tâm tới người bên ngoài nữa, ai cũng mặc kệ.” Giọng La Duy dường như nhẹ bẫng:“Được, không quan tâm, hãy ở đây đến già đi, ta thích nơi này.” “Ta cũng thích.” Vệ Lam tiến vào thân thể La Duy. La Duy khẽ kêu lên:“Lam, ta cũng thích ngươi.” Trận hoan ái này, không kém kịch liệt, lại phô hết dịu dàng. Mặt trời chiều ngả về tây, chim mỏi cánh về rừng, trong nhà gỗ hai người ôm siết lấy nhau, cùng nhìn những tia sáng cuối ngày chiếu vào phòng nhạt dần nhạt dần cho đến khi không thấy nữa. “Đau không?” Vệ Lam hỏi La Duy. “Lam sẽ không làm ta đau.” Tay La Duy đan vào tay Vệ Lam:“Tuyệt đối không đau.” “Ta đi đun nước cho ngươi tắm rửa.” Vệ Lam nói rồi đứng dậy. “Hôm nay chúng ta đi thắp cho nương ngươi nén hương đi.” La Duy đột nhiên nói. Vệ Lam sửng sốt:“Cái gì?” “Không phải bá mẫu táng ở sông Xích Thủy sao?” La Duy nói với Vệ Lam:“Ngươi quay về, thì phải cho bà biết.” Vệ Lam hỏi:“Ngươi đi cùng ta chứ?” “Ừ.” La Duy nghiêm túc nhìn Vệ Lam:“Ta cũng muốn bá mẫu biết ta.” “Được!” Vệ Lam ôm chặt La Duy vào lòng, hôn lên tóc y, trong giọng nói có chút nghẹn ngào:“Chúng ta đi gặp nương, để bà biết hiện giờ ta đang sống rất tốt.” La Duy nhìn Vệ Lam, nỉ non nói:“Bà cũng là mẫu thân ta.” Ánh trăng mờ hơi sương, bao phủ cả căn nhà gỗ, không màng thế sự, yên tĩnh an tường.