Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 320
Đêm nay, ở trong phòng, chỉ cần trong phòng tĩnh lặng thêm đôi chút là có thể nghe được tiếng hoa tuyết rơi bên ngoài.
Vệ Lam đã ngủ, nhưng khi nghe bên cạnh có động tĩnh, lập tức trở nên cảnh giác. Mở mắt ra, đầu tiên là phải quan sát khắp phòng, trong phòng không một bóng người, lắng nghe một chút động tĩnh bên ngoài, cũng không thấy tiếng người hít thở. Vệ Lam vừa thả lỏng tâm tình, lại chợt thấy La Duy nằm bên cạnh khẽ hừ nhẹ một tiếng.“Sao thế?” Vệ Lam vội hỏi.
“Không sao.” La Duy nhỏ giọng nói.
Vệ Lam sờ sờ trên người La Duy, thấy áo trong La Duy đã ướt đẫm mồ hôi, cơn buồn ngủ của Vệ Lam lập tức tan biến không dấu vết,“Ngươi có chỗ nào không thoải mái?” Hắn miệng hỏi La Duy, tay với lên đầu giường thắp sáng đèn.
Từ buổi tối bắt đầu đi ngủ, vết thương trên chân La Duy đã vô cùng đau đớn, y không muốn khiến Vệ Lam mất ngủ cả đêm, liền cố chịu đựng, cố đến nửa đêm, chỗ gãy xương kia cứ như có ai đang cầm cưa cưa vào xương tủy, thật sự không chịu nổi nữa, mới hừ một tiếng, không ngờ lại đánh thức Vệ Lam.
Vệ Lam thấy La Duy đầu đầy mồ hôi, môi cũng cắn nát, cuống quít hỏi:“Sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
La Duy vẫn định nói với Vệ Lam là không có việc gì, hé miệng lại bật ra tiếng kêu rên.
Vệ Lam thấy La Duy giữ chặt tay trên đùi, trong lòng có phỏng đoán, có lẽ là trái gió trở trời nên y mới bị đau.“Đau lắm sao?” Hắn hỏi La Duy, rồi vội vàng giúp y lau mồ hôi trên trán.
“Ừ…” La Duy gật đầu, lúc này y đau đến nỗi không thể nói thành lời.
“Ta đi lấy thuốc.” Vệ Lam vội xoay người đi tìm thuốc, may sao hôm nay hắn đưa La Duy tới đại phu, đại phu sợ vết thương của y sẽ phát tác, nên kê thuốc giảm đau.
“Cố chịu …” La Duy trên giường miễn cưỡng nói:“Cố chịu là được thôi.”
“Không có việc gì.” Vệ Lam nói:“Ta đi lấy chút nước ấm, nếu trong phòng này ấm hơn, công tử sẽ thấy bớt đau.”
La Duy nghe tiếng Vệ Lam đóng cửa bước ra ngoài, khi trong phòng không còn ai nữa, y mới kêu đau. Đau đớn hơn như thế này y cũng từng chịu đựng qua nhiều lắm, nhưng cơn đau lúc này y lại chịu không nổi, quả thật người nọ đã chiều chuộng đến nỗi y không thể chịu đau,“Đồ vô dụng!” La Duy che vết thương mắng chính mình, nay y chỉ có thể liên lụy Vệ Lam, là một phế nhân vô dụng!
Phòng bếp của khách điếm không tắt lửa, tiểu nhị gác đêm bên trong nghe Vệ Lam nói La Duy phát bệnh, vội mở cửa lò nấu nước, còn hỏi Vệ Lam:“Khách quan, có cần mời đại phu tới không?”
“Bệnh của y, có mời đại phu đến đây cũng vô dụng.” Vệ Lam vội vàng đặt thuốc bôi ngoài da cạnh bếp lò cho nóng chảy, nghĩ giá như có Ngụy thái y ở đây thì tốt quá, xương cốt y cũng sẽ khá lên.
Tiểu nhị không tiện hỏi La Duy bị bệnh gì, giúp Vệ Lam đun nước, lại giúp mang nồi nước ấm lớn lên phòng trên lầu.
“Lấy thêm lò sưởi vào đây đi.” Vệ Lam nhét một ít tiền thưởng vào tay tiểu nhị:“Trong phòng phải ấm một chút, y mới có thể thoải mái.”
“Được ạ.” Tiểu nhị sảng khoái đáp ứng, lại chạy ra lấy lò sưởi.
Khi Vệ Lam và tiểu nhị vào phòng, La Duy không hề nói một tiếng, răng cắn chặt khăn phủ gối, chịu đựng cơn đau.
Vệ Lam đổ thuốc lên một tầng vải trắng thật dày, sau đó đi đến bên giường, nói với La Duy:“Hơi nóng đấy, mới đầu thuốc ngấm vào sẽ đau, ngươi chịu khó một chút, sẽ xong nhanh thôi.”
La Duy cắn khăn phủ gối trong miệng, gật đầu với Vệ Lam.
“Rất nhanh sẽ không sao nữa, chịu khó một chút thôi.” Vệ Lam nói, rồi đặt tầng vải ngấm thuốc lên vết thương của La Duy.
Trước mắt La Duy tối sầm, nếu không phải miệng cắn khăn phủ gối, thì y nhất định sẽ kêu thảm thiết, đau đớn trong nháy mắt xông lên não, dường như khiến đầu y nổ tung ra.
“Cố gắng, cố gắng…” Vệ Lam có thể cảm thấyLa Duy dưới tay mình đang giãy dụa, hắn dùng sức ấn La Duy, không để y lộn xộn, an ủi y:“Rất nhanh thôi, sẽ không đau nữa, công tử ngươi cố chịu một chút!”
Tiểu nhị mang lò sưởi đến, thấy một màn như vậy, sợ tới mức vội vã hỏi:“Khách quan đau lắm sao? Có cần mời đại phu tới?”
“Làm phiền tiểu ca đặt lò sưởi bên cạnh giường.” Vệ Lam nói với tiểu nhị:“Một lát nữa y sẽ ổn thôi.”
Tiểu nhị mang lò sưởi tới, liếc nhìn La Duy trên giường, thầm nói, ra là chân bị thương.
Vệ Lam cảm thấy thân thể La Duy thả lỏng hơn một chút, liền quấn lớp vải vòng qua chân y, buộc lại.
“Tiểu nhân có thể giúp khách quan cái gì không?” Tiểu nhị hỏi Vệ Lam.
“Không cần.” Vệ Lam khách khí cười với tiểu nhị:“Quấy rầy giấc ngủ của ngươi rồi.”
“Không sao, không sao!” Tiểu nhị liên tục xua tay, nói:“Vị khách quan này không sao là tốt rồi. Vậy tiểu nhân ra ngoài trước, khách quan có chuyện gì thì kêu một tiếng, tiểu nhân sẽ đến ngay.”
Vệ Lam miệng nói cảm ơn, rồi sau khi tiểu nhị rời khỏi, liền khóa trái cửa phòng.
Lúc này La Duy cảm thấy cơn đau kịch liệt đã giảm bớt, bỏ khăn phủ gối ra, há miệng thở hổn hển.
Vệ Lam cầm khăn ấm tới, giúp La Duy lau người. Cơn đau thế này hắn cũng từng trải qua, biết nó khó chịu thế nào, nhưng không có cách nào hết đau ngay tức khắc, chỉ có thể dựa vào sự nhẫn nại của bản thân.“Có đỡ chút nào không?” Vệ Lam lau mồ hôi trên mặt La Duy, hỏi.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” La Duy như làm sai chuyện gì đó, cụp mắt không dám nhìn Vệ Lam.
“Cởi hết quần áo ra, ướt thế này không thể mặc được nữa.” Vệ Lam buông khăn ấm, muốn giúp La Duy cởi áo quần.
“Ta tự làm!” La Duy nghiêng người, tránh bàn tay Vệ Lam.
“Còn cậy mạnh nữa!” Vệ Lam búng mũi La Duy,“Bắt đầu đau từ lúc nào?”
“Không… không lâu đâu…” La Duy ấp úng.
“Ra nhiều mồ hôi như vậy…” Vệ Lam cởi áo trong của La Duy ra, nói:“Ngươi nghĩ ta ngốc à? Sau này đau thì phải nói, như vậy ngươi bớt chịu khổ, ta cũng bớt bận rộn hơn.”
“Phiền ngươi lắm…” La Duy ủ rũ nói:“Bây giờ ta là một phế vật, cái gì cũng không làm được, liên lụy đến ngươi.”
Vệ Lam không lên tiếng nữa, lau sạch mồ hôi giúp La Duy.
Đến khi cái khăn trong tay Vệ Lam chạm vào hạ thân mình, La Duy vẫn tránh né, nhưng rồi lại không động đậy nữa. Ở trước mặt Vệ Lam, y chẳng có cái gì không thể để hắn nhìn cả.
Vệ Lam lại lấy một bộ quần áo sạch sẽ đến cho La Duy thay, hỏi y:“Còn đau không?”
La Duy vốn định lắc đầu, ngẫm nghĩ, rồi vẫn thành thật gật đầu, lúc này trên đùi y vẫn cảm thấy như có ai đang cưa đôi xương tủy, chỉ là lực đạo giảm đi một chút.
Vệ Lam cùng La Duy nằm trong chăn, một bàn tay đặt ở giữa lưng La Duy, một cỗ chân khí chậm rãi tiến vào thân thể y.
“Đừng!” La Duy luôn luôn lo cho nội lực của Vệ Lam, vội vàng ngăn hắn lại.
“Tâm mạch của ngươi không tốt.” Vệ Lam đè La Duy lại, nói:“Đây là chữa tâm mạch cho ngươi, công tử, ngươi đừng làm ta sợ nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện thì làm sao đây?”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương