Thái tử phi bước ra, nhìn Long Ngọc ngồi trên ghế tựa, một tờ chiếu thư rơi dưới chân.“Điện hạ.” Thái tử phi nhìn thần sắc Long Ngọc, trong lòng biết có chuyện không hay, bước nhanh đến trước mặt Long Ngọc, nức nở nói:“Phụ hoàng muốn chàng thế nào?” Long Ngọc đáp:“La Duy đã chết, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho ta.” “Vậy người nhà thần thiếp thì sao?” Thái tử phi vội hỏi. Long Ngọc lắc đầu. “Thiếp muốn đi gặp phụ hoàng!” Thái tử phi chạy ra cửa. “Thục Quân!” Long Ngọc vội kêu lên. Thái tử phi vọt tới cửa, đẩy mạnh, thế nhưng cánh cửa này không thể mở ra, thái tử phi đẩy vài cái, mới phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài.“Mở cửa!” Dưới tình thế cấp bách, thái tử phi không còn phong độ ngày xưa, vừa đập cửa thật mạnh vừa gào lên:“Ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn gặp mẫu hậu! Mở cửa! Đám nô tài đáng chết! Các ngươi không biết thái tử còn ở bên trong sao?! Mở cửa!” “Nô tài đáng chết.” Sau khi thái tử phi quát to một trận, ngoài cửa mới truyền đến giọng một thái giám xa lạ. “Ngươi là ai?!” Thái tử phi hỏi. “Nô tài là Phúc Vận, hầu cận nhị điện hạ.” Phúc Vận đứng ở ngoài cửa, trên mặt còn mang theo nụ cười cung kính, nói với thái tử phi:“Nô tài chưa bao giờ được thái tử phi để vào mắt, ngài không biết nô tài, cho nên không cần hỏi nhiều.” “Mở cửa!” Thái tử phi cả giận nói:“Là ai sai ngươi khóa cửa? Ngươi không muốn sống sao?!” “Nô tài nào dám tự tay khóa cánh cửa?” Phúc Vận nói:“Nô tài phụng chỉ làm việc, nếu có chỗ nào đắc tội thái tử phi nương nương, thì mong ngài thứ tội.” “Phụng chỉ?” Thái tử phi run giọng hỏi:“Sao phụ hoàng có thể giam giữ thái tử chứ?!” “Chuyện của Thiên gia…” Phúc Vận nói:“Nô tài chỉ là một thái giám, sao có thể biết được? Thái tử phi nương nương hỏi sai người rồi.” Thái tử phi quay đầu nhìn Long Ngọc,“Điện hạ?!” Nàng không thể tin tất cả đều là sự thật. Long Ngọc ngồi ở chỗ đó nhìn thái tử phi, trong bình tĩnh mang theo bất đắc dĩ. “Thái tử điện hạ.” Ngoài cửa lại truyền đến tiếng Phúc Vận,“Nhị điện hạ nói còn nhớ tình huynh đệ giữa hai người, nên dù liều mạng quỳ trước mặt bệ hạ đến nỗi không dậy nổi, cũng muốn giữ lại tính mạng cho các hoàng chất, xin thái tử điện hạ đừng lo nghĩ.” “Nếu hắn thực sự niệm tình huynh đệ, thì nên để ta gặp phụ hoàng lần cuối mới đúng.” Long Ngọc nói. Phúc Vận vội trả lời:“Nhị điện hạ cũng từng cầu xin bệ hạ, kết quả bệ hạ phát hỏa, nói là mình cũng không có cơ hội gặp mặt Cẩm vương gia lần cuối cùng.” Thái tử lại trầm mặc. Phúc Vận nói:“Nô tài ở đây đợi thái tử điện hạ.” Thái tử phi đi tới trước mặt Long Ngọc:“Nô tài kia nói vậy là có ý gì?” Long Ngọc trả lời:“La Duy bị thiêu chết ở Bắc Yến, phụ hoàng không muốn giữ ta lại.” “La Duy chết rồi?” Thái tử phi dường như mới biết tin La Duy mất. “Hôm nay Bắc Yến đưa quốc thư tới, báo với phụ hoàng tin Tiểu Duy qua đời.” “Người giết y không phải chàng mà!” Thái tử phi gấp gáp nói:“Sao phụ hoàng có thể lấy cái chết của y đặt lên đầu chàng được?!” “Chúng ta vốn chưa từng nghĩ rằng Tiểu Duy sẽ sống sót.” Long Ngọc nói. Thái tử phi xụi lơ trên mặt đất, hồi lâu mới phản ứng lại, túm lấy vạt áo Long Ngọc, nói:“Muốn giết La Duy là thiếp và phụ thân thiếp, chẳng liên quan gì đến chàng, chàng vẫn luôn ngăn cản mà! Điện hạ, chúng ta đi gặp phụ hoàng, thiếp sẽ nói với phụ hoàng rằng kẻ đáng chết là thiếp, chàng thật sự chưa từng có ý nghĩ mưu hại La Duy, cả Chu thị đền mạng cho y còn chưa đủ sao?!” “Phụ hoàng không muốn gặp ta.” Long Ngọc nói:“Thục Quân, nơi này đâu đâu cũng là người của Long Huyền, chúng ta không thể ra ngoài được.” “Là phụ hoàng muốn chúng ta chết, hay là Long Huyền muốn chúng ta chết đây?!” Thái tử phi lớn tiếng hỏi. “Giống nhau cả thôi.” Long Ngọc nói. “Tiếng gì thế?” Đúng lúc này, thái tử phi bất ngờ hỏi Long Ngọc. Long Ngọc cẩn thận lắng nghe, có tiếng nữ tử và thái giám kêu khóc, xem ra người ở Đông Cung hôm nay không thể giữ mạng sống rồi. “Điện hạ!” Thái tử phi ôm chân Long Ngọc, run rẩy. Long Ngọc kéo thái tử phi lên:“Thục Quân, ta không thể bảo vệ nàng nữa rồi.” Thái tử phi nhìn khuôn mặt Long Ngọc, chậm rãi, không kinh hoảng hỏi Long Ngọc:“Không ai có thể cứu chúng ta sao? Cữu cữu(*)? Hắn không hỏi han gì chúng ta sao?” (*)Kiểu gọi thay con, “các chú”, “chú nó” blah blah… “La Duy đã chết, cho dù lúc này Thế Nghi và Vũ Hiên ở đây, cũng chỉ sợ họ sẽ giết ta trước.” Long Ngọc cười khổ nói. “Nhiều người phụ thuộc vào chàng như vậy, lúc này chúng ta không thể dùng được ai sao?” “Bên ngoài sẽ không biết trong cung xảy ra chuyện gì.” Long Ngọc nói:“Đông Cung giờ phút này là một tòa thâm cung cô độc.” “Nhất định không phải phụ hoàng.” Thái tử phi lắc đầu nói:“Phụ hoàng sẽ không nhẫn tâm như vậy, nhất định là Long Huyền, hắn muốn soán vị!” Có kẻ nặng nề mà ngã mạnh vào cửa sổ, máu tươi nhiễm đỏ màn cửa sổ mỏng manh. Thái tử phi nhìn vệt máu tươi, siết chặt tay Long Ngọc:“Là thiếp hại chàng, nếu không phải thiếp và phụ thân… thì chàng vẫn thân cận với La gia, sẽ không phải đi tới bước đường ngày hôm nay.” “La Duy cũng là hoàng tử.” Long Ngọc nói:“ La gia một tay nuôi lớn nó, bọn họ có thể có bao nhiêu lòng trung thành đối với ta? Nàng đừng tự trách, nàng là thê tử của ta, ta thân cận với nàng, chẳng lẽ là sai sao?” “Hiện tại xem ra là sai đấy.” “Thái tử điện hạ?” Phúc Vận hỏi cách qua lớp cửa:“Ngài còn muốn để nô tài đợi đến khi nào?” “Nô tài đáng chết!” Thái tử phi oán hận. “Nô tài không phải đều là như vậy sao?” Long Ngọc thản nhiên nói:“Trước kia cung nhân thái giám ở Đông Cung ra ngoài cũng khi dễ không ít người.” “Điện hạ!” Thái tử phi lại kêu lên, đến lúc này mà Long Ngọc vẫn còn tâm trạng để nói với nàng những lời đó ư? “Ta muốn có thể chết cùng một chỗ với nàng.” Long Ngọc nhìn thái tử phi nói. “Thần thiếp đương nhiên phải sống chết cùng thái tử rồi!” Thái tử phi lau hết nước mắt trên mặt, nói:“Thiếp chỉ không cam lòng thay thái tử!” “Bắn tên đi.” Phúc Vận ở ngoài điện nói, đã quá thời gian Long Huyền định ra, gã đành hạ lệnh. Các tiễn thủ vây quanh tòa cung điện, nghe thấy Phúc Vận ra lệnh, sửng sốt. “Làm sao?” Phúc Vận nói:“Các ngươi định cãi lại mệnh lệnh của điện hạ à?” Mấy trăm mũi tên bắn thủng cửa sổ điện phủ, gào thét phi vào tòa điện phủ tôn quý nhất Đông Cung. Long Ngọc thấy làn mưa tên gào thét lao về phía mình và thái tử phi, ôm lấy thái tử phi rồi đổi vị trí của hai người. “Điện hạ!” Thái tử phi nhìn mũi tên xuyên qua lồng ngực của cả bản thân và Long Ngọc, rơi lệ nói:“Chung quy là thiếp hại chàng!” Long Ngọc ôm chặt thái tử phi đã hấp hối, ánh mắt bi ai,“Long Huyền, ngươi cho rằng lên làm Hoàng đế, thì tất cả đều có thể như ngươi mong muốn sao?” Long Ngọc thì thào:“Ngươi sẽ thất vọng thôi.” Phúc Vận đẩy cửa điện, nhìn thái tử và thái tử phi người cắm vô số mũi tên ôm nhau chết. “Điện hạ.” Lúc này ở ngoài điện Trường Minh, tiểu thái giám nói với Long Huyền:“La Tướng nói mình đã từ quan, sẽ không vào cung nữa.” Long Huyền lạnh nhạt nói:“Lại đi mời lại.” Tiểu thái giám đứng dậy rồi đi. La Duy, Long Huyền thầm nói với La Duy đang không biết ở nơi nào, chỉ cần La gia còn ở trong tay ta, thì ngươi nhất định sẽ phải trở về.