Tư Mã Thanh Sa không đến điện Ngưng Lộ, La Duy cũng mất đi đối tượng để xả giận. Vì thế một người hàng ngày ở lì trong Ngự Thư Phòng, ngày đêm lo chính sự, một người ở điện Ngưng Lộ dưỡng thương, suốt ngày trầm mặc ít lời. Cứ như vậy, nếu hai vị này yên ổn, thì cả hoàng cung Bắc Yến này cũng yên bình. Chỉ có lão Vương thái giám là không hài lòng với hiện tại, ngày nào gã cũng phải hầu hạ La Duy, rồi y ăn cái gì, nhìn cái gì, mọi thứ xung quanh, toàn bộ đều phải kể cho vạn tuế gia nhà mình nghe. Lão Vương thái giám có thể miêu tả khái quát cuộc sống của La Duy bằng mấy chữ: nằm dưỡng thương. Nhưng dù có thêm vài lá gan, thì gã cũng chẳng dám nói như vậy, cho nên lão Vương thái giám u sầu đành thỉnh giáo Sở thái y, “Bệ hạ sẽ không điều tra kỹ càng chuyện của vương gia đâu.” Sở thái y nói với lão Vương thái giám:“Ngươi chỉ cần nói ngày hôm nay vương gia sống không tệ lắm là được.” “Vậy thế nào là sống không tệ lắm?” Lão Vương thái giám lại hỏi. “Thì là ăn nhiều một chút, cười vài lần…” Sở thái y nói:“Tùy ngươi thôi.” “Đại nhân.” Lão Vương thái giám nói:“Ngài đang dạy nô tài khi quân?” Tội khi quân, Sở thái y không nhận nổi, lập tức trầm mặt:“Vương gia hiện tại sống rất tốt, chẳng lẽ ngươi thấy y sống không tốt sao?” Lão Vương thái giám thấy Sở thái y bị mình chọc giận, liền ngượng ngùng lui đi. Đêm nay, trong Ngự Thư Phòng, Tư Mã Thanh Sa lại gặp lão Vương thái giám, theo thường lệ vẫn hỏi câu hỏi nọ:“Hôm nay y thế nào?” “Vương gia…” Không biết vì cái gì, mà giờ phút này lão Vương thái giám nhìn thấy vạn tuế gia lại cảm thấy hắn có chút đáng thương. “Y lại nổi giận?” Tư Mã Thanh Sa thấy lão Vương thái giám vẻ mặt cổ quái, liền vội vã hỏi:“Lại nghĩ tới đại ca sao?” “Không, không có ạ!” Lão Vương thái giám đáp:“Hôm nay vương gia còn cười nữa kia.” “Cười? Vì sao y cười?” “Điều này nô tài không biết, nhưng vương gia nói các thứ trong phòng đều hợp ý y.” Một lão Vương thái giám chưa bao giờ dám nói lớn, rốt cục quyết định nói dối, nhớ đến La Duy mặt không chút thay đổi, nằm trên giường cả ngày, gã cảm thấy thật có lỗi với vạn tuế gia. Vi một người mà nóng ruột nóng gan, thế nhưng đối phương không hề cảm kích, một Hoàng đế có thứ gì mà không nắm được chứ, cần gì phải dây dưa mãi với La Duy? Trên đời này không có ai tốt hơn La Duy sao? Lão Vương thái giám ban đầu thấy La Duy đáng thương, nhưng hiện tại lại thấy Tư Mã Thanh Sa thật đáng thương. Nghe nói La Duy thích đồ đạc trong điện Ngưng Lộ, ngày hôm sau Tư Mã Thanh Sa sai ngươi mang không biết bao nhiêu của ngon vật lạ đến điện Ngưng Lộ. La Duy nhìn thấy cũng coi như không thấy, lão Vương thái giám lại được dịp mở mắt. Điện Ngưng Lộ này, hiện tại ăn mặc gì cũng là thứ tốt nhất trong cung, người hầu kẻ hạ đều nước lên thì thuyền lên, trở thành kẻ hầu của người bên cạnh Hoàng đế. La Duy không hề quan tâm mặt trời mọc mặt trời lặn, thời gian biến hóa, tỉnh ngủ liền mở mắt, mệt nhọc lại nhắm mắt. Có đôi khi, y sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nằm ở trên giường, y có thể nhìn thấy lá xanh phía bên ngoài, La Duy nghĩ, thì ra vẫn đang là mùa hè. Một ngày mười hai canh giờ, trước kia La Duy cảm giác không đủ dùng, nhưng giờ đây mỗi ngày đều gian nan dến thế, cho nên có một ngày La Duy hỏi Sở thái y:“ Bắc Yến các ngươi một ngày có mấy canh giờ?” Sở thái y đáp:“Mười hai canh giờ.” La Duy thất vọng thở dài:“Vì sao ta lại thấy thời gian trôi chậm như thế chứ?” Sở thái y biết La Duy nói thật, kỳ thật y vẫn nghĩ đến cái chết, cho nên lão nói hết lời để khuyên y. “Ta sống thì làm được gì cơ chứ?” Khi Sở thái y nói đến nỗi ráo cả nước bọt, La Duy lại hỏi Sở thái y một vấn đề. Sở thái y bị La Duy hỏi thế…Đúng vậy, La Duy sống để làm cái gì? Theo tâm ý người này, là muốn báo thù. Nghĩ La Duy luôn muốn báo thù vạn tuế gia, Sở thái y chợt rùng mình một cái, không thể để hai người này náo loạn nữa, nhất định sẽ xảy ra tai nạn chết người. “Ta còn có thể làm cái gì đây?” La Duy lại tự hỏi chính mình. Sở thái y cùng La Duy suy nghĩ, suy nghĩ thật lâu, La Duy ngủ thiếp đi mất, nhưng Sở thái y vẫn không thể thoát ra. Người này tốt nhất là nên ở lại bên vạn tuế gia, nhưng lại nhìn La Duy đang say ngủ, cho dù đất trời đảo ngược, thì chắc chuyện này cũng không có khả năng. Sở thái y lại cảm thấy vạn tuế gia đang tự chuốc lấy khổ sở, lúc này đây Sở thái y với lão Vương thái giám bỗng có một sự nhất trí thần kỳ, trong thiên hạ chẳng lẽ không tìm được ai tốt hơn La Duy sao? Vẻ ngoài La Duy rất đẹp, nhưng ngoài La Duy, chẳng lẽ trên đời này không có mỹ mạo thiếu niên sao? “Không có việc gì thì tìm việc cho y làm đi.” Các thái y trong thái y viện đều lo lắng cho La Duy, nếu con búp bê sứ này gặp chuyện không may, thì bọn họ cũng không trốn thoát. “Vậy tìm việc gì cho y làm bây giờ?” Sở thái y hỏi. Vì thế các thái y mang đến cho La Duy không ít sách, La Duy liếc nhìn qua rồi không thèm đọc. Bọn họ lại sai người đến điện Ngưng Lộ đàn hát, kết quả La Duy lại một lần nữa nổi giận. Sở thái y quyết định chơi cờ với La Duy, nhưng La Duy chỉ nhìn bàn cờ rồi nói ta không chơi. Các cách có thể nghĩ ra đều làm hết cả rồi, La Duy quả thật du diêm bất tiến, vô dục vô cầu. (dầu muối không ăn thua, không dục vọng không ham muốn. Đại ý là không cần gì hết, cũng không quan tâm đến cái gì) Cuối cùng Sở thái y đưa Yến Nhi đến trước mặt La Duy. “Vương gia ca ca!” Yến Nhi vừa thấy La Duy đã khóc bổ nhào vào bên giường. La Duy nhìn thấy Yến Nhi, định nổi giận, nhưng lại không giận được, chỉ đành tỏ vẻ tức giận nhìn về phía Sở thái y. “Nha đầu kia vẫn không có ai chăm sóc.” Sở thái y liền nói:“Trên người nó cũng bị thương, lại không đồng ý để ai xem, không khóc muốn gặp mẹ thì lại đòi gặp vương gia.” “Trên người có thương tích, sao lại không để ai khám cho?” Quả nhiên La Duy cau mày, cái khác tạm thời không nhắc đến, mà trước tiên phải hỏi đến vết thương trên người Yến Nhi. “Đau…” Yến Nhi khóc nói. “Bậy nào!” La Duy mắng Yến Nhi:“Không trị thương, ngươi sẽ càng ngày càng đau!” Yến Nhi thấy giọng điệu La Duy tức giận, sợ hãi nhìn La Duy, lau nước mắt, không dám lên tiếng nữa. “Sở đại nhân.” La Duy nói với Sở thái y:“Phiền ngài xem vết thương giúp nó.” “Ngài ấy là nam!” Yến Nhi nhỏ giọng. “Xem bệnh kiêng kị nam nữ làm gì?” La Duy mất kiên nhẫn với Yến Nhi, lại mắng:“Nghe lời đi!” “Vậy còn huynh?” Yến Nhi hỏi La Duy. “Ta không nhìn ngươi đâu.” La Duy chỉ tấm bình phong san hô lớn trong phòng:“Ngươi và Sở đại nhân tới đó đi, được chứ?” “Đến đây nào.” Sở thái y vào phía sau bình phong trước, đưa Yến Nhi tới đây quả là đúng đắn, ít nhất La Duy có thể vì Yến Nhi mà nói một hai câu. Sau bình phong truyền đến tiếng kêu đau của Yến Nhi. La Duy nhìn về phía cây cột sơn đỏ trong phòng, Hồ đại nương đã đâm đầu chết ở đó. Bây giờ y không thể quay về Đại Chu, Yến Nhi này xem ra cũng phải sống cả quãng đời còn lại ở Bắc Yến, nhưng thân là con gái của gián điệp, người Bắc Yến có thể đối xử tử tế Yến Nhi sao? La Duy phiền não, y chẳng có gì để trông cậy, nhưng ít ra ở đây Yến Nhi vẫn có cơ hội sống bình yên qua ngày. Yến Nhi bước ra từ sau tấm bình phong, hai mắt khóc đến nỗi đỏ bừng, trực tiếp chạy đến bên giường La Duy. “Ăn đi.” La Duy đưa kẹo để bên gối cho Yến Nhi. Sở thái y lui ra ngoài, để hai người trò chuyện. Lúc này nhìn thấy kẹo, Yến Nhi lại không cầm lấy, mà hỏi La Duy:“Vương gia ca ca, tại sao muội không nhìn thấy nương?” Nhìn đứa trẻ nước mắt ròng ròng, đầy vẻ uất ức, La Duy ôm Yến Nhi vào lòng, thấp giọng nói:“Bà đi gặp phụ thân ngươi rồi.”