“Xem ra Long Huyền nói không sai.” Tư Mã Thanh Sa đứng ở cửa ngầm phía sau, nói với Tôn Ly bên cạnh:“La Tắc tính tình hung dữ, không có kiên nhẫn nghe La Duy giải thích.” Tôn Ly nhìn La Duy nằm úp sấp trên mặt đất, mối hận với người này đột nhiên giảm đi không ít,“Chuyện đã thế này, Cẩm vương hẳn là hết đường chối cãi, sẽ chẳng có ai tin lời y nói nữa.” “Thường Lăng hiện đang tạm nắm binh quyền ở Vân Quan.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Người này là anh vợ Long Huyền, ngươi nói xem nếu Long Huyền nhân lúc này chiếm ngôi vua, thì với Bắc Yến ta là may mắn hay tai họa?” “Long Huyền tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ nham hiểm).” Tôn Ly nói:“Nếu người này lên làm Hoàng đế Đại Chu, thì bệ hạ vẫn nên phòng bị thỏa đáng.” Tư Mã Thanh Sa không nói chuyện với Tôn Ly nữa, hắn nhìn La Duy, có chút đau lòng, nhưng đây là cách duy nhất để hắn có thể giữ La Duy ở lại. “Có nên gọi thái y đến không?” Tôn Ly thấy La Duy vẫn nằm úp sấp trên mặt đất không nhúc nhích, lo lắng hỏi Tư Mã Thanh Sa. “Ngươi lui xuống đi.” Tư Mã Thanh Sa lại phất tay bảo Tôn Ly lui ra,“Hãy tiễn bước La Vũ Hiên.” “La Vũ Hiên nói muốn đưa hết những hạ nhân, thị vệ Chu triều mà Cẩm vương mang theo về nước.” Tôn Ly hỏi:“Bệ hạ có đồng ý với yêu cầu này không?” “Từ nay về sau La Duy không còn quan hệ gì với Chu triều nữa.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Cho hắn mang người đi.” Tôn Ly vâng lệnh, lui xuống tiễn La Tắc. La Duy nhìn La Tắc rời đi, muốn đuổi theo, nhưng lại không đứng dậy nổi, muốn gọi, nhưng La Tắc lại không để ý tới y, chỉ đành quỳ rạp trên mặt đất, mặt dán trên nền gạch lạnh như băng, đầu óc mới chậm rãi thanh tỉnh. Tư Mã Thanh Sa đưa y tới bữa tiệc chúc mừng năm mới, mặc y náo loạn một hồi, là muốn để người khác biết vị trí của La Duy trong hoàng cung Bắc Yến lớn đến mức nào, Tư Mã Thanh Sa sủng ái y, giam lỏng y ở chỗ này, cho y cẩm y ngọc thực, chỉ là vì muốn để Nhị ca y thấy y sống rất khá, khiến Nhị ca tin y là một “nam sủng”. Ai sẽ hại đại ca y đây? Tư Mã Thanh Sa sẽ bắt tay với ai? Trừ Long Huyền thì còn ai vào đây nữa? Mẹ con Hồ thị không nghe lệnh Hưng Võ đế, mà là người của Long Huyền, lá thư này nhất định đã bị Long Huyền sửa đổi. Hai kẻ này, mất cả một năm, như mèo vờn chuột, chỉ để khiến La Duy không có chốn về. Lại liếc nhìn mảnh gấm vàng kia, bốn chữ bối tổ vong tông lại một lần nữa đập ngay vào mắt, La Duy nhắm mắt lại, thì ra y hai kiếp làm người, đến cuối cùng vẫn bị bêu danh là kẻ bối tổ vong tông, người người xa lánh, và vẫn hại chết đại ca mình. Máu chảy ra từ kẽ môi mím chặt, từng giọt rơi trên mảnh gấm vàng, La Duy không để ý, tay cào trên nền gạch, móng tay gãy nát, y cũng không cảm thấy đau. Đại ca chết rồi, y không còn nhà để về nữa, liệu còn lý do gì để sống đây? La Duy tự hỏi chính mình, ngươi sống lại một kiếp, vì muốn bảo vệ bọn họ cả đời bình an, hiện tại kết cục vẫn như thế này, vậy thì cần gì phải sống lại chứ? “Nhị ca!” La Duy đột nhiên lại có sức lực đứng bật dậy, vọt tới cửa. Cửa này đã sớm bị khóa, La Duy đành vỗ mạnh vào cửa gỗ, nhân cơ hội La Tắc vẫn chưa đi xa,“Đệ không hại đại ca mà! Huynh nói cho đệ biết, có thật sự tìm thấy thi thể đại ca hay không? Đệ không tin đại ca đã chết! Nhị ca! Huynh nghe để giải thích đi! Nhị ca!” Gào thét hồi lâu, bên kia cánh cửa vẫn chẳng có âm thanh nào truyền đến, La Tắc đã đi xa mất rồi. La Duy dựa lưng vào cửa, trượt xuống mặt đất, không còn sức lực gào lên tiếp nữa, y biết tính nhị ca, La Tắc sẽ không nghe y giải thích, hắn cho rằng y là hung thủ, vậy mà chưa ra tay giết y báo thù, đây đã là sự khoan dung lớn nhất nhị ca dành cho y. Tư Mã Thanh Sa cứ nhìn La Duy, đến tận khi hai chân tê dại, La Duy vẫn ngồi bệt trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, gục đầu xuống, không hề cử động. Tôn Ly đưa La Tắc đến ở tạm dịch quán, khi trở lại chỗ này, thì đã là buổi chiều.“Bệ hạ.” Gã đến phía sau Tư Mã Thanh Sa, nhỏ giọng bẩm:“Thần đã dàn xếp ổn thỏa cho La Vũ Hiên, hắn nói trời sáng sẽ về Chu.” Tư Mã Thanh Sa hỏi:“Hắn có nhắc tới La Duy không?” “Không ạ.” Tôn Ly đáp. Tư Mã Thanh Sa “ừ” một tiếng. “Bệ hạ, ngài vẫn đứng ở chỗ này?” Tôn Ly hỏi. “Trẫm đang nghĩ xem nên nói gì với La Duy.” Tư Mã Thanh Sa nói. Khóe miệng Tôn Ly run rẩy, hiện tại cho dù nói gì với La Duy thì người nọ cũng chẳng nghe lọt đâu. “Bên ngoài đã đổ mưa.” Tôn Ly nói với Tư Mã Thanh Sa. “Thế à?” Lúc này Tư Mã Thanh Sa mới rời mắt khỏi La Duy, nhìn trời, mấy hạt mưa bụi không ngừng rơi xuống.“Ngươi lui xuống đi.” Nghĩ đến La Duy không thể chịu mưa lạnh, Tư Mã Thanh Sa vẫn quyết định lên nói chuyện với La Duy, hắn bảo Tôn Ly lui ra trước. “Vâng.” Tôn Ly không lo lắng cho vạn tuế gia của mình, La Duy có dùng cách nào cũng chẳng làm vị này bị thương được. Tư Mã Thanh Sa đẩy cửa ngầm ra, đi lên lộ đài, tới trước mặt La Duy, nói:“Mưa rồi, trở về thôi.” La Duy nghe tiếng Tư Mã Thanh Sa, thân mình hơi rụt lại. “Vân Khởi.” Tư Mã Thanh Sa gần như ngồi xổm trước mặt La Duy:“Sau này ngươi hãy ở lại đây đi, trẫm sẽ đối xử với ngươi thật tốt, không làm ngươi tổn thương, cũng không ép buộc ngươi nữa.” Bờ môi La Duy run rẩy. “Trẫm nói được thì làm được.” Tư Mã Thanh Sa kéo tay La Duy,“Về cùng trẫm nào, mưa rồi đấy, ngươi không thể bị lạnh được.” “Thanh Sa…” La Duy lúc này lại nhẹ nhàng gọi tên Tư Mã Thanh Sa. Tư Mã Thanh lập tức đáp:“Ta đây.” “Ta không còn nhà để về nữa…” La Duy ngẩng đầu nhìn Tư Mã Thanh Sa, hai hàng lệ trượt xuống theo gò má. “Có ta ở đây rồi!” Trái tim Tư Mã Thanh Sa đau nhói, ôm La Duy vào lòng,“Nơi này là hoàng cung của ta, về sau cũng là nhà của ngươi, sao ngươi lại không còn nhà để về chứ?” “Ngươi muốn trả thù ta, thì làm như thế nào cũng được, vì cái gì lại hại đại ca ta?” Trong phút chốc, giọng La Duy hóa âm trầm,“Vì cái gì ngay cả đại ca ta ngươi cũng không buông tha?” Tư Mã Thanh Sa cảm thấy kỳ lạ, vội buông La Duy ra, cúi đầu nhìn. “Vì cái gì ngươi phải hại đại ca ta?!” Đoản kiếm trong tay La Duy đâm thẳng vào lồng ngực Tư Mã Thanh Sa. Tư Mã Thanh Sa vội ngửa ra sau, ngã sang bên cạnh, tránh đường kiếm này của La Duy. “Các ngươi đều đáng chết!” Giờ phút này La Duy đã không còn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nữa, khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn, hai mắt long sòng sọc, như điên như cuồng,“Dù ta có chết thì ngươi cũng đừng hòng sống!” “Vân Khởi!” Tư Mã Thanh Sa giữ tay La Duy:“Chuyện tới nay, ngươi đã không còn đường nào để đi nữa! Ngoài ta ra, còn ai có thể lo cho ngươi đây!” “Ai cần ngươi lo?!” La Duy như một kẻ điên, dùng đầu húc Tư Mã Thanh Sa ngã trên mặt đất,“Ta hận không thể giết chết ngươi!” Y gào lên với Tư Mã Thanh Sa, đoản kiếm trong tay bị Tư Mã Thanh Sa đoạt đi, y lại cướp đoản đao bên hông Tư Mã Thanh Sa, ngay cả vỏ đao cũng không tuốt, thúc mạnh vào bụng Tư Mã Thanh Sa. “La Duy!” La Duy điên cuồng khiến trái tim Tư Mã Thanh Sa lạnh thấu, hắn luôn muốn giữ La Duy lại, nhưng không ngờ La Duy lại muốn chết cùng hắn, trong cơn thất thần, Tư Mã Thanh Sa chỉ cảm thấy bụng bên trái nhói đau. Vỏ đoản đao trong tay La Duy dường như chui vào bụng hắn. “Ta sớm nên giết chết ngươi mới phải!” Vì lực cầm đao của La Duy quá lớn, da tay cũng rách ra, đổ máu, nhưng giờ phút này y chẳng thấy đau, chỉ một lòng muốn cắm ngập đoản đao này vào bụng Tư Mã Thanh Sa. Trong đầu Tư Mã Thanh Sa như có gì vỡ nát, đây là lần đầu tiên hắn thực sự đối mặt với nỗi hận của La Duy, thì ra, đã sâu đến thấu xương.“Ngươi muốn giết ta?!” Tư Mã Thanh Sa đứng bật dậy, hắn kéo La Duy lại, chỉ một chiêu đã đặt La Duy ở dưới thân. Tôn Ly nghe thấy tiếng động khác lạ, mang theo người vọt lên, liền thấy Tư Mã Thanh Sa đánh nhau với La Duy, tình cảnh này khiến tất cả đều ngây ngẩn cả người.