“Ngươi là ai?” Đốt thư xong, La Duy mới hỏi Hồ đại nương. Mấy tháng không nói lời nào, y nói chuyện phải thong thả nhấn từng chữ, nhưng vẫn có chỗ khiến người ta khó nghe. “Nô tỳ là Yến Nhi.” Yến Nhi thốt lên trước khi mẫu thân kịp trả lời. Tiểu hài nhi tuy rằng sinh trưởng trong cung đình, nhưng chưa hiểu hết tôn ti trật tự, nhìn chằm chằm vào La Duy, có vẻ rất hiếu kì, lại có hảo cảm. Hồ đại nương thấy La Duy không có ý trách tội Yến Nhi, cũng không răn dạy con gái, nói:“Nô tỳ là người Đại Chu.” “Là người Chu, tại sao lại ở hoàng cung Bắc Yến?” La Duy hỏi. “Ba đời tổ tiên của nô tỳ đều ở trong cung Bắc Yến.” Hồ đại nương đáp. La Duy đi theo Hưng Võ đế lâu như vậy, biết triều đình Đại Chu có một đám người phân bố tại hoàng cung các nước, quyền thần phủ trì, là tai mắt của Đại Chu tại chư quốc. Hồ đại nương này chính là một trong số những người kia? La Duy hỏi dò:“Tin tức của ngươi thường truyền đến cho ai?” Hồ đại nương nói:“Nô tỳ không biết, nô tỳ không gặp gỡ người bên ngoài ạ.” “Còn Yến Nhi?” “Nó cũng giống nô tỳ, sau này cũng sẽ chết già ở hoàng cung Bắc Yến.” “Ngươi chỉ là một cung tì sai vặt…” La Duy nói:“Ở trong cung, có thể tìm hiểu được gì?” “Vương gia không biết đấy thôi, chỉ cần nô tỳ dụng tâm kết giao với các cung nhân thái giám, đương nhiên sẽ biết rất nhiều.” “Chuyện của ta ngươi biết được bao nhiêu?” Hồ đại nương ngẩng đầu nhìn La Duy:“Chuyện về vương gia nô tỳ không tìm hiểu được, Tư Mã Thanh Sa đế không nói với bất cứ ai về nơi giam ngài, ngay cả người trong điện thái hậu và điện hoàng hậu cũng không biết.” “Đứng lên mà nói đi.” La Duy lúc này nhìn thấy Yến Nhi uốn éo thân mình trên mặt đất, mới nhận ra mình còn chưa cho hai mẹ con đứng dậy, đã qua hồi lâu, hai mẹ con vẫn quỳ trên mặt đất mà nói chuyện với y. Hồ đại nương đứng dậy rất nhanh, Yến Nhi lại không thể tự đứng dậy, cuối cùng vẫn là Hồ đại nương phải kéo Yến Nhi lên. “Yến Nhi.” La Duy vẫy vẫy tay về phía Yến Nhi. Yến Nhi nhìn Hồ đại nương, thấy Hồ đại nương gật đầu, mới đi đến trước mặt La Duy. La Duy bế Yến Nhi lên giường ngồi, hỏi:“Quỳ đau lắm hả? Thực xin lỗi, ta bận đọc thư, quên cho các ngươi đứng dậy.” “Nô tỳ không dám.” Hồ đại nương vội lên tiếng:“Vương gia là chủ tử, mạng của nô tỳ đều là của vương gia.” “Ở đây ta chỉ là tù nhân mà thôi.” La Duy nói:“Không thể sai bảo các ngươi, cũng không thể hại các ngươi.” “Vương gia.” Yến Nhi ngửa đầu, hỏi La Duy:“Sao người lại ở trong này một mình? Ở đây đến đèn cũng chẳng có.” “Ngoan…” La Duy xoa đầu Yến Nhi. “Vương gia, Yến Nhi đã mười một tuổi.” Hồ đại nương thấy La Duy xoa đầu Yến Nhi, liền nói vậy. La Duy vội bỏ tay ra, ở Đại Chu, nữ hài nhi mười ba tuổi đã được gả đi làm vợ người ta, Yến Nhi đã mười một tuổi, ít nhất cũng phải chú ý chuyện giữa nam và nữ. “Các ngươi vào bằng cách nào?” La Duy ngồi ra xa Yến Nhi một chút, mới hỏi. “Nương của nô tỳ đục một lỗ hổng ở kia.” Yến Nhi chỉ vào bức tường phía nam:“Nô tỳ và nương vào đây từ lỗ hổng đó.” Hồ đại nương chuyển ngọn nến về phía nam, La Duy nhìn thấy mặt tường phía nam vẫn còn nguyên vẹn. Hồ đại nương thấy La Duy nhìn không ra, liền bước tới bức tường để gỡ những viên gạch ra. “Đây là chuyện từ khi nào?” La Duy hỏi. Hàng ngày y ở trong cung thất này, vậy mà tường bị người ta phá vỡ một mảng y cũng chẳng hề hay biết. Hồ đại nương mang nến quay về trước mặt La Duy:“Hai tháng trước nô tỳ đã bắt đầu đục tường, nhưng một lần không dám làm nhiều, mỗi lần chỉ làm một chút, cho nên đến tận hôm nay mới có thể gặp vương gia.” “Ngươi phải cẩn thận.” La Duy nhắc nhở:“Nếu bị ai phát hiện, thì ta không cứu được mẹ con các ngươi đâu.” “Yến Nhi lại đây.” Hồ đại nương gọi Yến Nhi đến bên cạnh, hành lễ với La Duy:“Nô tỳ cáo lui, không biết vương gia còn có gì phân phó?” La Duy định nói không có, nhưng khi lời ra khỏi miệng lại biến thành:“Sau này nếu có thư của đại ca ta, ngươi hãy mang tới sớm một chút.” “Vâng.” Hồ đại nương đáp. “Nhưng…” La Duy lúc này lại nghĩ ra có gì khác lạ:“Vì sao lại là thư của đại ca ta? Đáng lẽ phải là thư từ thượng đô đến chứ?” “Vương gia.” Hồ đại nương không chút hoang mang nói:“Thượng đô cách thành Hạ Phương quá xa, tính đường xá thì Vân Quan là gần nhất.” “Được rồi.” Câu trả lời này, La Duy không tìm ra chỗ sai, nói với Hồ đại nương:“Ngươi đưa Yến Nhi đi đi, đừng để ai bắt gặp.” “Vương gia không viết thư hồi âm sao?” Hồ đại nương lại nói với La Duy:“Nô tỳ có mang theo giấy bút.” “Không cần.” La Duy xuống giường, khom người hành lễ với Hồ đại nương:“Đa tạ đại nương.” Hồ đại nương cuống quít kéo Yến Nhi tránh khỏi cái lễ của La Duy, nói:“Không được, vương gia, nô tỳ không dám nhận lễ của ngài.” “Có cái này…” La Duy cầm lấy cái hộp gỗ nhỏ Sở thái y đặt ở đầu giường, lấy hết kẹo bên trong ra, đưa cho Yến Nhi nói:“Yến Nhi, ở đây ta chỉ có cái này, ngươi cầm ăn đi.” Yến Nhi bỏ một viên kẹo vào miệng, lập tức mặt mày hớn hở, nói với La Duy:“Vương gia, kẹo này ngon quá!” “Ừ.” La Duy cười nói:“Ta cũng thấy như vậy đấy.” Hồ đại nương nói tạ ơn La Duy, lại trịnh trọng hành lễ, rồi đưa Yến Nhi gỡ những viên gạch trên tường chui ra, rồi ngồi xổm bên ngoài, lấp kín bức tường này. Trước khi lỗ hổng được lấp kín, La Duy đứng ở trước nó, gió đêm bên ngoài thổi vào, cảm thấy gió đã không còn vẻ ẩm thấp của mùa hè, La Duy nghĩ, xem ra đã tới mùa thu. Yến Nhi cùng Hồ đại nương lén lút ra khỏi điện Ngưng Lộ, khi đi trên đường, Yến Nhi liền hỏi Hồ đại nương:“Nương, vương gia cũng không biết chữ giống Yến Nhi sao?” “Nói bậy!” Hồ đại nương mắng:“Sao vương gia lại không biết chữ được?” “Vậy vì sao ngài ấy không viết thư hồi âm ạ?” “Chuyện của các quý nhân ngươi đừng quan tâm!” Hồ đại nương mắng con gái:“Ngươi muốn mẫu thân phải nói bao nhiêu lần mới nhớ đây, họ khác chúng ta, nếu lần sau ngươi còn không biết phân biệt trên dưới lớn nhỏ, đừng trách nương mạnh tay!” “Nhưng…” Yến Nhi có chút không phục nói:“Hình như vương gia rất tốt bụng.” “Ngươi còn nói nữa?!” Thấy mẫu thân thật sự tức giận, Yến Nhi không dám lên tiếng nữa. Hồ đại nương phỏng đoán tâm tư La Duy, bà không tin La Duy không muốn liên hệ với La Khải ở Vân Quan. Y không chịu viết hồi âm, tức là không muốn để mẹ con bà thêm nguy hiểm, hay là không tin bà? Hồ đại nương nghĩ, có lẽ La Duy vẫn chưa tin mình, cho nên dù thư này là thật, thì Cẩm vương Duy vẫn không tin Hồ thị này. Trong cung thất, La Duy sờ soạng trong bóng tối, sửa sang lại giường, rồi mới ngồi xuống. Y đã đốt thư của La Khải, nhưng vẫn nhớ rất kỹ nội dung. Nhắc đên chuyện ở phương nam, không phải ý muốn nói là ngày về của y càng lúc càng gần sao? La Duy suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không thể khẳng định. Các hoàng tử ở thượng đô chẳng có một ai muốn thấy y trở về, chỉ là những hoàng tử này và những người đứng sau bọn họ lại đang giở trò gì để ngăn không cho y trở về? La Duy thử đặt mình vào vị trí của Long Huyền mà suy nghĩ, đã không còn thiên tai, nhân họa cũng dần biến mất, còn có lý do gì để La Duy ở đây làm chất tử nữa? La Duy suy nghĩ thật lâu, nhưng chẳng thể nghĩ ra lý do nào. La Duy sờ những vết khắc trên ván giường, không biết vì sao, y biết tin tức kia rất tốt, nhưng trong lòng lại vẫn bất an?