Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 271
Chuyện La Duy bị thái giám trong điện hoàng hậu làm bị bỏng, Tư Mã Thanh Sa sau khi lâm triều liền biết.
“Bệ hạ, ý ngài thế nào?” Tiền công công hỏi Tư Mã Thanh Sa xem nên làm cái gì bây giờ, đây là chuyện Đế hậu, thái giám như gã tốt nhất không nên nhiều lời.
“Y bị thương có nặng không?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.
“Sở đại nhân nói, có thể sẽ để lại sẹo.” Tiền công công không dám nói dối Tư Mã Thanh Sa.
Tư Mã Thanh Sa vừa nghe sẽ để lại sẹo, lập tức đi về phía điện Ngưng Lộ, nhưng đi được vài bước lại ngừng lại. Mình vội vàng chạy tới thăm La Duy thì làm được gì? Người này sẽ cảm kích chắc?
“Bệ hạ, ngài xem tiểu nô tài kia…” Tiền công công đi theo Tư Mã Thanh Sa hỏi:“Nên xử trí như thế nào? Hay là giao do hoàng hậu nương nương xử trí?”
“Giết chết.” Tư Mã Thanh Sa lại quay đầu về phía đường cũ.
“Vậy hoàng hậu nương nương……” Tiền công công thử nhắc nhở Tư Mã Thanh Sa, dù sao cũng là thái giám điện hoàng hậu, nên giữ cho hoàng hậu chút mặt mũi.
“Hôm nay Tứ Mưu mắng La Duy?” Tư Mã Thanh Sa lại trực tiếp hỏi chuyện tam hoàng tử.
“Vâng.” Tiền công công đáp, thấy Tư Mã Thanh Sa trầm mặt, một chữ cũng không dám nói thêm.
“Truyền nó tới gặp trẫm!” Tư Mã Thanh Sa nói.
“Nô tài tuân chỉ.”
“Sở thái y còn đang ở chỗ La Duy à?” Tư Mã Thanh Sa đi một lát, lại nhịn không được mà hỏi Tiền công công,“Ngoài việc để lại sẹo, thì còn vết thương nào khác không?”
“Cẩm vương gia lần này bị bỏng rất nặng…” Tiền công công báo chi tiết.
“Sinh hạ một nhi tử, nàng liền không biết mình là ai!” Tư Mã Thanh Sa hừ lạnh một tiếng.
Tiền công công biết Tư Mã Thanh Sa đang mắng hoàng hậu, lại càng không dám tiếp lời.
Tư Mã Thanh Sa quay lại:“Ngươi đi theo trẫm làm gì?”
Tiền công công tự tát mình một cái, nói:“Nô tài sẽ đi truyền lời bệ hạ.”
Tiểu thái giạm làm La Duy bị bỏng bị người tha ra khỏi điện hoàng hậu, kéo ra ngoài ngọ môn, vì tội bất kính mà bị hành hình trước mặt mọi người, dùng nước sôi dội chết. Tam hoàng tử Tư Mã Tứ Mưu, bị gọi vào Ngự thư phòng của Tư Mã Thanh Sa, trực tiếp chịu sự giáo huấn của Tư Mã Thanh Sa, sau đó đưa tới chỗ Thái Hậu thụ giáo, ngụ ý, chính là đoạt quyền nuôi con của hoàng hậu. Hoàng hậu chỉ có một mình tam hoàng tử này, lập tức chạy tới Ngự Thư Phòng cầu kiến Tư Mã Thanh Sa.
“Nương nương.” Tiền công công vào thông báo, khi đi ra đầy vẻ khó xử nói với hoàng hậu:“Bệ hạ lệnh nô tài hỏi nương nương, phụ nhân hậu cung không được tham gia vào chính sự, nương nương đến Ngự Thư Phòng này để làm gì?”
Hoàng hậu khóc lớn quay về.
Trong khoảng thời gian ngắn, hậu cung Bắc Yến náo nhiệt phi phàm.
Mà La Duy – nguyên do của tất cả sự việc, lại hoàn toàn không biết gì cả, uống thuốc Sở thái y kê cho xong, y nặng nề ngủ, lão Vương thái giám có lúc phải gọi y dậy uống thuốc mà mãi không gọi được.
Đêm nay, La Duy ngồi kiệu đến tẩm cung Tư Mã Thanh Sa. Tư Mã Thanh Sa nhìn cánh tay phải băng bó trắng toát của y, nhìn thật lâu, cuối cùng ôm La Duy vào lòng, không làm chuyện mây mưa, chỉ ôm La Duy ngủ.
Bị Tư Mã Thanh Sa ôm vào trong ngực, La Duy nào có thể ngủ được, nhìn xung quanh tháp, chẳng có thứ gì có thể làm Tư Mã Thanh Sa bị thương, đành thức trắng đêm, mở mắt đến hừng đông.
Ngày hôm sau Tư Mã Thanh Sa vào triều, La Duy lại ngồi kiệu quay về điện Ngưng Lộ, dọc đường không có cung nhân nào dám dừng chân nhìn kiệu của y. Cảnh ngộ của hoàng hậu khiến khắp hậu cung nhận ra, La Duy này đối với vạn tuế gia mà nói, chỉ có hắn được chạm vào, chứ người khác thì vạn vạn lần không được.
La Duy hai ngày sau mới từ miệng Tiền công công biết được việc này. Giống hệt như suy nghĩ của Tư Mã Thanh Sa, La Duy nghe Tiền công công nói xong, chỉ nhìn Tiền công công, tỏ vẻ việc này có quan hệ gì với ta đâu, một chút cảm kích cũng không có.
Tiền công công nhịn không được nói:“Vương gia, việc này là vì ngươi mà xảy ra.”
“Đây là ý bệ hạ, ta chưa từng nói qua một lời.” La Duy trả lời Tiền công công:“Tiền tổng quản còn muốn ta phải nói mấy lần nữa? Chuyện của Bắc Yến, chẳng có tí liên quan nào đến ta cả.”
Tiền công công lại nhìn Sở thái y đang thay thuốc cho La Duy, gã nên thấy La Duy đáng thương, hay là nên tránh xa y ba thước đây?
Cánh tay La Duy bị thương không nhẹ, Tư Mã Thanh Sa có muốn cũng không thể trải qua hàng đêm xuân với La Duy, nhưng vẫn luôn luôn sai người mang kiệu tới khiêng La Duy đến tẩm điện, cẩn thận “hoan ái” một phen, sau đó ôm La Duy ngủ một giấc, tới hừng đông, Tư Mã Thanh Sa lại vào triều, La Duy về điện Ngưng Lộ ngủ tiếp. Ngày qua ngày cứ thế trôi đi.
La Duy nóng lòng muốn biết tình hình Đại Chu, nhưng Tư Mã Thanh Sa không đề cập tới Đại Chu trước mặt y, La Duy cũng không có cách nào hỏi được, đành cố nén lo âu trong lòng, sống cuộc sống một ngày dài tựa một năm trong hoàng cung Bắc Yến.
Cứ như vậy qua ba tháng, khi mới tới đây là đầu xuân, giờ nháy mắt đã đến đầu hạ.
Tư Mã Thanh Sa không làm La Duy bị thương nữa, đến tận khi Hưng Võ đế gửi một phong quốc thư đến cho hắn, ngoài việc nhắc tới chỗ mua lương thực của Bắc Yến, thì còn nhắc tới chuyện về nước của La Duy. Lúc này ở Đại Chu, lưu dân phương Nam phản loạn đã bình ổn, Hưng Võ đế thử đánh tiếng hỏi Tư Mã Thanh Sa xem khi nào có thể để La Duy về Đại Chu. Câu hỏi của Hưng Võ đế khiến Tư Mã Thanh Sa ngừng hẳn việc đối xử tốt với La Duy, cứ nghĩ đến chuyện mình không giữ được La Duy nữa, Tư Mã Thanh Sa lại căm tức không thôi, người đã nằm trong tay, cớ gì có thể để y chạy mất?
Ban đêm, Tư Mã Thanh Sa tới điện Ngưng Lộ, La Duy đã dùng tất cả sự nhẫn nại để đối xử với hắn, nhưng trong mắt Tư Mã Thanh Sa đêm nay, La Duy luôn luôn lạnh lùng, hóa thành lửa giận ngút trời, lại cường bạo La Duy. Sở thái y bị gọi vào điện Ngưng Lộ giữa đêm, lần này đón chờ lão, là một thân thể xanh tím, hạ thân đổ máu không ngừng, không thể đi lại.
Tư Mã Thanh Sa đứng bên cạnh giường, nhìn Sở thái y trị thương giúp La Duy, thậm chí đưa tay đến gần mũi La Duy thử xem y còn thở không.
“Bệ hạ.” Sở thái y không đành lòng nhìn La Duy như vậy, nói với Tư Mã Thanh Sa:“Sao ngài lại làm như vậy? Tâm mạch y vốn đã có thương tích, không chịu nổi vết thương thế này đâu!”
Như để chứng minh lời Sở thái y nói, lão chưa dứt lời, La Duy còn hôn mê lại phun ra một ngụm máu tươi.
Sở thái y vội vàng bóp miệng La Duy, đặt y nằm nghiêng, sợ cổ họng La Duy bị máu làm tắc.
Tư Mã Thanh Sa đến tận lúc này mới kinh hãi, xoay người trốn khỏi đây.
La Duy phun ra mấy ngụm máu, người cũng tỉnh lại, mở mắt thấy bên cạnh là Sở thái y, vẫn có tâm tình mà nói:“Lại làm phiền ngươi rồi.”
Sở thái y thấy La Duy vẫn có thể nói chuyện, mới chỉnh lại vạt áo, thở phào:“Vương gia, lần này ngươi lại làm gì chọc giận bệ hạ thế?”
La Duy nói:“Ta không biết.”
Sở thái y lại nói:“Hôm nay Đại Chu gửi quốc thư, bệ hạ cả ngày đều không vui vẻ.”
Người nói vô tình, người nghe có tâm, La Duy nghe nói Đại Chu gửi quốc thư, vội xốc lại tinh thần hỏi:“Bệ hạ vì thế mà không vui?”
Sở thái y nói:“Ta cũng chỉ nghe nói thế, tại hạ chỉ là một thái y, không được lên triều đình.”
La Duy trong lòng đột nhiên vui vẻ, Tư Mã Thanh Sa đêm nay nổi điên, hẳn là trong quốc thư kia có nói đến tình hình Đại Chu, nói như vậy, Đại Chu gần đây đã khá hơn?
Sở thái y cúi đầu thay La Duy bắt mạch, không nhìn thấy sắc mặt vui mừng của y.
Tư Mã Thanh Sa trở lại tẩm cung, một mình ngồi trong điện, hắn nghĩ, ta phải làm sao để giữ La Duy ở lại?
…………….
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương