Bốn người khác trong điện đều thấy trong giọng Long Huyền lộ rõ vẻ lo âu, La Duy càng lấy làm kỳ quái nhìn Long Huyền, Long Huyền đang quan tâm đến y sao? “Vệ Lam.” Long Huyền cũng biết không thể nói chuyện với La Duy, nên quay sang Vệ Lam:“Ngươi thật sự có thể yên tâm để La… để Cẩm vương đi Bắc Yến một mình?” “Ta đi Bắc Yến thì có liên quan gì đến điện hạ?” La Duy ngăn Vệ Lam lại, không để Vệ Lam nói, rồi y hỏi Long Huyền. Long Huyền nói:“Vân Khởi, ngươi đừng hành động theo cảm tính.” “Nếu có thể bình ổn trận phản loạn của người Di ở Đông Nam sớm một chút…” La Duy nói:“Ta nghĩ ta cũng có thể sớm từ Bắc Yến trở về, như thế nào? Điện hạ không nghĩ như vậy à? Ngươi thấy nếu Vệ Lam đi theo ta, liệu hắn có giết Tư Mã Thanh Sa hay không?” “Tư Mã Thanh Sa đường đường là vua một nước, hắn sẽ không đối xử tệ với ngươi trước mặt mọi người.” Long Huyền nói:“Nhưng thần tử Bắc thì sao? Ngươi không nghĩ tới à? Bọn họ rất muốn đối phó ngươi, một mình ngươi có thể ứng phó nổi sao?” “Vậy Vệ Lam ở đó thì sao nào? Giết các đại thần Bắc Yến ư?” La Duy nói:“Điện hạ muốn cả hai chúng ta chết ở Bắc Yến?” “Ngươi hiểu lầm ta rồi.” Long Huyền kiệt lực giải thích, mong La Duy tin hắn có ý tốt,“Ở chỗ Tư Mã Thanh Sa, ít nhất bên cạnh ngươi phải có một người theo sát không rời. Vệ Lam vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, ngươi bị bệnh phải uống thuốc gì, thích ăn cái gì, uống cái gì, trời lạnh phải mặc thêm bao nhiêu áo, hắn đều biết, hắn có thể chăm sóc ngươi!” “Vệ Lam không phải người hầu của ta.” La Duy siết chặt tay Vệ Lam, không để Vệ Lam nói chuyện, hiện tại y có chút hoài nghi Long Huyền, Long Huyền có thể nào hảo tâm như vậy? Lời này sợ là nói cho Hưng Võ đế nghe đi? La Duy nhìn Hưng Võ đế, thấy vẻ mặt Hưng Võ đế như khen ngợi Long Huyền. Trong đầu La Duy chợt lóe lên một ý niệm, y nhìn về phía thái tử Long Ngọc, nói:“Thần còn muốn hỏi thái tử điện hạ, ngài tới rừng trúc Tiêu Tương giải sầu, nhưng trước đó ai đã kể với ngài về cảnh trí nơi đây?” “Cái gì?” Long Ngọc không thể hiểu câu hỏi của La Duy ngay lập tức. “Điện hạ nói rừng trúc đó u tĩnh, điện hạ trước kia chưa từng đi qua rừng trúc này sao?” Long Ngọc nói:“Ta chưa từng vào chỗ đó.” “Vậy ai đã nói với điện hạ rằng nơi đó u tĩnh?” La Duy lập tức hỏi. Long Ngọc thoáng nhìn Long Huyền, sau đó mới như chợt nhớ ra cái gì, thu hồi ánh mắt, nhìn La Duy cười nói:“Ta nghe cung nhân trong Đông Cung nói vậy, lời họ nói không sai, lục đệ đêm nay cũng tới đó tản bộ mà, chỗ đó thật là u tĩnh.” Cái liếc mắt Long Ngọc dành cho Long Huyền kia, lọt vào mắt La Duy, đột nhiên La Duy chợt hiểu hết. “Duy nhi.” Hưng Võ đế lại không để ý tới lời của các nhi tử dưới bậc ngọc, ngài hỏi La Duy:“Ngươi cam tâm tình nguyện đi Bắc Yến?” “Vâng.” La Duy nói, y biết mình trốn không thoát, nếu còn nói không đi Bắc Yến, Hưng Võ đế sẽ nổi giận mà phạt lây Vệ Lam và đám Long Thập. La Duy bị thái tử áp giải từ rừng trúc Tiêu Tương đến tận điện Trường Minh, suốt dọc đường y đều suy nghĩ, có khả năng ngay từ khi Vệ Lam và đàm Long Thập chuẩn bị kế hoạch đã bị người ta phát hiện, cho nên khi bọn họ đến rừng trúc Tiêu Tương, chẳng khác nào đi vào một cái bẫy đã an bài từ trước. “Ngươi thật sự không muốn Vệ Lam đi cùng ngươi?” “Vâng.” “Được rồi.” Hưng Võ đế nói:“Trẫm nghe theo tâm nguyện của ngươi, sẽ lệnh cho Vệ Lam tới Đông Nam làm thuộc hạ của La Tắc.” “Lam.” La Duy được Hưng Võ đế ân chuẩn, trên mặt mới vẻ vui mừng, nói với Vệ Lam:“Ngươi mau tạ ơn đi!” Vệ Lam mờ mịt nhìn La Duy, hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra thế này. Vốn tưởng rằng chuyện bọn họ cứu La Duy ra khỏi cung bị thái tử phá hỏng, hắn sẽ khó thoát khỏi cái chết. Vệ Lam trước khi vào điện Trường Minh đã có quyết định, hắn không thể liên lụy La Duy, cũng không thể liên lụy đám Long Thập, người có tội sẽ là một mình Vệ Lam. Ai ngờ, sau khi vào điện Trường Minh, La Duy liền nói hắn được Hưng Võ đế ân chuẩn vào cung, mấy lời mê sảng ấy Hưng Võ đế lại nhận về mình. Còn bây giờ, La Duy không để hắn đi Bắc Yến, y muốn hắn tòng quân? “Vệ Lam.” Hưng Võ đế ngồi sau ngự án cũng gọi Vệ Lam một tiếng. “Tạ ơn mau!” La Duy nhỏ giọng nhắc Vệ Lam. Vệ Lam quỳ xuống, mơ hồ dập đầu trước Hưng Võ đế. Long Huyền thấy Hưng Võ đế ân chuẩn cho Vệ Lam tới Đông Nam tòng quân, liền hỏi La Duy:“Ngươi không mang theo Vệ Lam, vậy ngươi muốn mang theo ai để hầu hạ?” La Duy nói:“Khi ở tướng phủ vẫn luôn là Thất Tử và Tiểu Tiểu hầu hạ ta, ta dẫn hai người này đi là được rồi.” “Không được.” Long Huyền nói:“Tiểu Tiểu không có võ, Thất Tử võ nghệ bình thường, bọn họ không thể bảo vệ ngươi.” “Điện hạ.” La Duy bật cười nói:“Ta đi làm chất tử, không phải đi đánh nhau, Tư Mã Thanh Sa có đối xử với ta như thế nào đi nữa, dù có mang một tướng quân theo thì hắn sẽ làm cách nào để bảo vệ ta? Che chở ta mở đường máu chạy ra khỏi Bắc Yến? Có khả năng không?” “Được rồi, được rồi.” Hưng Võ đế khoát tay chặn lại,“Duy nhi không phải vẫn muốn nói gì với Vệ Lam sao? Các ngươi lui xuống nói chuyện đi!” La Duy và Vệ Lam hành lễ với Hưng Võ đế, rồi lui ra ngoài. Hai người La Duy ra khỏi điện, Hưng Võ đế lại nói với Long Ngọc:“Ngươi không sai, ngươi là huynh trưởng tốt, không để Duy nhi phạm sai lầm lớn.” Long Ngọc nói:“Phụ hoàng không nói, nhi thần cũng biết, lục đệ hận người huynh trưởng như nhi thần.” “Đại ca.” Long Huyền nói:“Lục đệ còn chưa nhận chúng ta là huynh trưởng, huynh đừng tự trách.” Hưng Võ đế ho khan hai tiếng, hỏi Long Ngọc:“Thái tử, sao ngươi biết tới rừng trúc Tiêu Tương có thể gặp Duy nhi?” Long Ngọc nói:“Là có người nhìn thấy……” “Đại ca.” Long Huyền vội lên tiếng:“Vệ Lam được phụ hoàng ân chuẩn vào cung.” Long Ngọc lúc này mới nói:“Nhi thần là do trùng hợp mới gặp gỡ lục đệ.” “Ngươi về Đông Cung đi.” Hưng Võ đế nói, ngài quay mặt sang một bên, không nhìn Long Ngọc thêm nữa. “Phụ hoàng.” Long Huyền chờ Long Ngọc đi rồi, thấy Hưng Võ đế vẫn ngồi như vậy không nói lời nào, liền nói:“Đêm đã khuya, người hãy ngủ đi, nhi thần cáo lui.” “Hỗn trướng!” Hưng Võ đế chợt dùng lực đập mạnh vào ngự án. “Phụ hoàng?” Long Huyền dường như hoảng sợ, tỏ vẻ muốn hỏi nguyên do lại không dám hỏi. “Trẫm lại tình nguyện để nó chạy thoát đấy!” Hưng Võ đế lấy tay che mặt, thanh âm có chút nghẹn ngào:“Có như vậy, trẫm mới an lòng!” “Phụ hoàng!” Long Huyền đến gần Hưng Võ đế, thấp giọng nói:“Nhi thần từng nói, nguyện ý thay Vân Khởi đi Bắc Yến.” “Ngươi đi đi.” Hưng Võ đế buông bàn tay che mặt xuống, nhìn Long Huyền:“Huyền nhi, ngươi cũng là hoàng tử của trẫm, trẫm sẽ không vì Duy nhi, mà bỏ rơi ngươi.” Trên khuôn mặt luôn lãnh đạm của Long Huyền lúc này có chút rung động, hắn nhìn Hưng Võ đế, há miệng thở dốc, dường như muốn nói vài lời cảm kích. “Huyền nhi…” Hưng Võ đế chăm chú nhìn Long Huyền, không thể phủ nhận, diện mạo Long Huyền rất giống ngài, trong mười một hoàng tử, Long Huyền là người giống ngài nhất,“Trẫm thường ngày vẫn nghĩ ngươi lạnh nhạt, lần này vì Duy nhi, trẫm phát hiện tâm ngươi còn không cứng rắn bằng thái tử.” “Phụ hoàng.” Long Huyền khuyên Hưng Võ đế:“Thái tử điện hạ cũng là vì xã tắc Đại Chu mà suy nghĩ, huynh ấy giống La Tướng, đều yêu thương Vân Khởi, chỉ là không có cách nào khác.” “Đi đi.” Hưng Võ đế nhìn Long Huyền, phất tay “Trong lòng trẫm tự hiểu rõ, ngươi không cần nhiều lời.” Long Huyền hành lễ rời khỏi điện Trường Minh. “Điện hạ.” Phúc Vận dẫn theo người chờ bên ngoài điện Trường Minh. “Ngươi dẫn người về điện Khuynh Văn trước.” Long Huyền nói với Phúc Vận:“Ta đi một mình.” Phúc Vận không dám hỏi Long Huyền định đi đâu, mang theo người về điện Khuynh Văn. Long Huyền một mình bước trong đêm, thỉnh thoảng gặp thị vệ tuần tra, đều cúi đầu hành lễ rồi tránh sang một bên, để Long Huyền qua trước. Long Huyền đến một góc hoang vu, ngừng lại, hái một lá sồi xanh, cầm chặt trong tay. “Điện hạ!” Một người tiến đến, quỳ gối phía sau Long Huyền. “Chuyện này lo liệu không tồi, hãy truyền lại những lời này của ta. Về nói với thái tử, chúng ta đối xử với La Duy như vậy, cũng là vì giang sơn Đại Chu, hắn không làm gì sai cả.” Long Huyền không quay đầu, thấp giọng nói. “Thuộc hạ đã rõ, không biết điện hạ còn có gì phân phó?” Người này hỏi. “Tạm thời không có.” Người này đứng dậy, xoay người rời đi. Long Huyền lúc ấy mới xoay người, nhìn người này quẹo vào phía sau hòn non bộ, mà mặt sau hòn non bộ ấy chính là một cánh cửa nhỏ của Đông Cung.