La Duy quỳ tiếp thánh chỉ, khi y nghe Triệu Phúc đọc: La Duy là con ruột trẫm, sửa họ thành Long, phong chức Cẩm vương, La Duy vội ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Phúc. Kế tiếp, y chỉ thấy miệng Triệu Phúc không ngừng khép mở, y không thể nghe tổng quản thái giám này đang đọc những gì nữa. Thánh chỉ này của Hưng Võ đế rất dài, Triệu Phúc đọc thật lâu mới xong. La Duy quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích. “Cẩm vương gia.” Triệu Phúc có thể hiểu cảm nhận lúc này của La Duy, một khi đã vào Long môn, phong vương từ tuổi thiếu niên, lại sắp bị phụ thân đưa đến chỗ người kết thù giết cha với mình làm chất tử, chuyện như vậy, dù là ai cũng không thể tiếp thu ngay được,“Cẩm vương gia.” Triệu Phúc gọi La Duy hai tiếng,“Ngài hãy tiếp chỉ tạ ơn đi.” La Duy vẫn không có phản ứng. “Vương gia cũng không thể kháng chỉ không tuân theo được…” Triệu Phúc nhỏ giọng nhắc nhở La Duy,“Ngài mau tiếp chỉ tạ ơn đi.” Ta là con của La Tri Cẩm, La Duy không nghe thấy lời Triệu Phúc nói, chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng, người cưỡng bức nương ta năm đó chính là Hưng Võ hoàng đế? Có thể sao? Hay ta nghe lầm? La Duy không nghĩ nổi nữa, bắt đầu hoài nghi rằng bản thân đã nghe lầm. “Đọc lại lần nữa.” Hưng Võ đế ở ngoài phòng, nhìn bộ dáng si ngốc của La Duy, cảm thấy vô cùng khổ sở, đi vào phòng lệnh cho Triệu Phúc. Triệu Phúc đọc lại thánh chỉ một lần nữa. “Quá nhanh.” Hưng Võ đế nghe Triệu Phúc đọc, lại nói:“Chậm một chút.” Triệu Phúc đọc chậm lại, trong lòng chỉ cầu La Duy đừng ngẩn người mãi như thế nữa. La Duy lúc này thật sự tập trung tinh thần, một chữ trong thánh chỉ cũng không nghe sót, cuối cùng y thất vọng phát hiện, lúc trước không phải y nghe lầm, hết thảy đều là thật sự. “Duy nhi…” Hưng Võ đế thấy Triệu Phúc đọc lại thánh chỉ một lần, La Duy vẫn quỳ bất động, liền nói với La Duy:“Sau khi trẫm biết thân thế của ngươi, không phải không muốn nhận ngươi ngay lập tức, trẫm chỉ là……” “Mặc kệ thân thế La Duy như thế nào…” La Duy lên tiếng:“Dùng một cái mạng của La Duy, đổi lấy sự bình an cho phương Bắc, cũng thật đáng giá.” “Ngươi thật sự là con của trẫm.” Hưng Võ đế vội vã giải thích với La Duy,“Mẫu thân ngươi là tam tiểu thư La phủ, La Tri Cẩm, năm đó trẫm cùng nàng… cùng nàng…” Kể chuyện tình sử của bản thân năm đó với nhi tử, Hưng Võ đế cảm giác thật xấu hổ, nhưng vẫn nói tiếp:“Trẫm cùng mẫu thân ngươi cảm tình sâu đậm vô cùng, chỉ là đã xảy ra nhiều chuyện, chúng ta mới không thể bên nhau.” “Cảm tình sâu đậm vô cùng?” La Duy nhớ lại cảnh xét nhà diệt tộc ở kiếp trước, tuyệt đối không tin lời Hưng Võ đế, nếu Hoàng đế này thực sự có chút tình nghĩa với mẫu thân y, thì tại sao ngày ấy lại giết hết người La thị?“Bệ hạ, ngài nghĩ rằng nếu tiểu thần đi Bắc Yến, Tư Mã Thanh Sa còn có thể để tiểu thần sống sao?” Thân thể Hưng Võ đế lung lay, lời La Duy như lưỡi đao cắm thẳng vào trái tim ngài. “Duy nhi không được vô lễ!” La Tri Thu chờ ngoài phòng rốt cuộc không thể đứng yên nữa, ông phụng chỉ không thể vào trong phòng, chỉ đứng trước cửa nói với La Duy:“Ngươi không thể nói như vậy với phụ hoàng của ngươi!” La Duy thấy La Tri Thu, đột nhiên liền hai mắt sáng ngời, thân mình chao đảo, lê hai đầu gối lên ôm chặt lấy chân La Tri Thu:“Cha, nói cho con biết đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì con lại không nghe rõ? Cho dù muốn con tự tìm đến cái chết, con cũng phải chết một cách rõ ràng!” La Tri Thu ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên vai La Duy,“Duy nhi…” La Tri Thu gọi một tiếng Duy nhi, thanh âm run rẩy:“Ngươi thật sự là con vua, thân sinh mẫu thân của ngươi là của tiểu muội Tri Cẩm của ta, phụ thân của ngươi là bệ hạ. Bệ hạ năm đó đặt tên ngươi là Duy ( 唯: riêng, độc nhất), chỉ là ta đã đổi nó thành chữ Duy này ( 维: tiếp nối, duy trì). Duy nhi, kỳ thật ta là cữu cữu (ở đây mang nghĩa bác ruột) của ngươi.” La Duy nhìn La Tri Thu, lại nhìn Hưng Võ đế, ngơ ngẩn hồi lâu, mới hỏi La Tri Thu:“Cho nên con phải đi Bắc Yến?” “Duy nhi.” La Tri Thu đưa tay vuốt ve khuôn mặt La Duy, nói:“Ngươi biết mà, chúng ta là hậu thế, lúc này phải lấy giang sơn làm trọng, lấy dân làm gốc.” La Duy bỗng dưng mở to hai mắt, giang sơn làm trọng, lấy dân làm gốc? Cho nên y đáng chết sao? “Cha…” La Duy kéo tay La Tri Thu, bi thương nói:“Người không cần con nữa?” La Tri Thu rơi nước mắt, đây là đứa trẻ một tay ông nuôi lớn, sao ông có thể không cần? “Con không muốn đi đâu cả, cha!” La Duy bối rối, cầu xin La Tri Thu:“Người đừng đuổi con đi, con là La Duy, vẫn luôn là La Duy mà, cha!” “Ngươi là con vua, là La gia trèo cao.” La Tri Thu quay đầu lau nước mắt, La Duy thật đáng thương, nhưng ông vẫn phải cứng rắn thôi:“Cẩm vương gia, cữu cữu vẫn phải nhắc lại câu kia, giang sơn làm trọng, lấy dân làm gốc.” Nghe La Tri Thu gọi một tiếng Cẩm vương gia, xưng một tiếng cữu cữu, bàn tay giữ lấy La Tri Thu của La Duy buông lỏng, thân mình xụi lơ, không thể quỳ thẳng nữa. La Tri Thu muốn đỡ La Duy, lại bị La Duy gạt tay ra. Ngoài phòng, Ngụy thái y bị một tiểu thái giám gọi đến, chuyện La Duy ông cũng đã biết, Ngụy thái y lúc này lưng đeo hòm thuốc, không dám mang theo đồ đệ, chỉ một mình đến đây. “Duy nhi.” Hưng Võ đế gọi La Duy. La Duy nặng nề thở dài một hơi, ngẩng đầu lên. Lúc này trên mặt y đã chẳng còn cảm xúc gì, ánh mắt băng lãnh, chỉ một câu giang sơn làm trọng, lấy dân làm gốc, đã quyết định vận mệnh hai người. Lời La Tri Thu khiến La Duy hiểu rằng, phụ thân này sẽ không cứu y, chính ông đã lựa chọn cách đưa y sang Bắc Yến. Về phần Hưng Võ đế, khóe miệng La Duy lộ ra một tia cười lạnh, người này ắt sẽ chọn giang sơn, La Duy là cái gì cơ chứ? Khi trên khuôn mặt La Duy đã không còn vẻ cung kính hoà thuận ngày nào, Hưng Võ đế đột nhiên cảm giác đứa trẻ này vô cùng xa lạ, ngài đi tới trước mặt La Duy, xoay người cầm tay La Duy, muốn đỡ La Duy dậy.“Duy nhi.” Hưng Võ đế nói:“Phụ hoàng thực xin lỗi ngươi, phụ hoàng có nỗi khổ.” “Bệ hạ.” La Duy gạt tay Hưng Võ đế, dập đầu trước ngài một cái:“Thần không muốn đi Bắc Yến.” “Duy nhi!” Hưng Võ đế gọi La Duy, trong thanh âm tràn đầy hổ thẹn. “Tư Mã Thanh Sa đơn giản chỉ muốn báo thù.” La Duy không động đậy, lạnh lùng nói:“Bệ hạ hãy giết thần, rồi đưa đầu của thần đến Bắc Yến.” Hưng Võ đế nghe La Duy nói vậy, chỉ cảm thấy tâm như đã chết, rốt cuộc không đứng thẳng được nữa, khi sắp té nhào trên mặt đất, thì được Triệu Phúc mau lẹ đỡ lấy. “Duy nhi.” La Tri Thu định khuyên nhủ. “Không phải cữu cữu gọi ta là vương gia sao?” La Duy nói với La Tri Thu:“Rốt cuộc ta là ai? Là vương gia, hay là Duy nhi của người? La Tướng gia!” La Tri Thu hồng mắt, hít sâu một hơi, rồi nói với La Duy:“Vương gia là hoàng tử, cho dù có sang Bắc Yến làm chất tử, cũng là khách quý của Bắc Yến, không có gì nguy hiểm tính mạng cả.” “Nguy hiểm tính mạng?” La Duy cười lạnh,“Ta không sợ chết, ta chỉ không muốn đi Bắc Yến chịu nhục, Tư Mã Thanh Sa đơn giản là muốn ta chết, các ngươi giết ta ngay lúc này, không phải càng hợp ý hắn hay sao? Không biết chừng trận chiến này càng nhanh bình ổn.” La Tri Thu thấy La Duy trở nên thế này, biết hiện tại mặc kệ có nói gì với y, y cũng nghe không vào. La Tri Thu đứng lên, ông đã ngồi thật lâu, nên khi bất ngờ đứng dậy, trước mắt liền tối sầm. “Tướng gia!” Triệu Phúc vội chạy tới đỡ La Tri Thu. La Tri Thu được Triệu Phúc đỡ một lúc lâu, mới nhìn La Duy nói:“Tự ngươi suy nghĩ cho thật kỹ đi, ta biết ngươi không phải người không hiểu lý lẽ.” Hưng Võ đế và La Tri Thu đi ra ngoài, tiểu thái giám canh giữ bên ngoài đã đổi thành ngự tiền võ sĩ. Hưng Võ đế nghe tiếng cửa phòng đóng lại sau lưng mình, còn chưa kịp xoay người, đã nghe thấy tiếng bàn ghế đổ rầm xuống đất, chén sứ vỡ tan tành. “Duy… vương gia sẽ nghĩ thông suốt thôi…” La Tri Thu nhìn Hưng Võ đế nói:“Chỉ cần cho nó một chút thời gian là được.” Hưng Võ đế ngã ngồi trên tay vịn hành lang, “một chút thời gian” là bao lâu? Rõ ràng ngài đã hứa sẽ bảo vệ đứa trẻ này một đời áo gấm, câu nói đó vẫn còn vọng bên tai, vì sao lại biến thành như vậy?