Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 243
Quang minh chính đại? Khi Long Huyền nghe Long Tường nói bốn chữ này, hắn chợt thất thần.
“Ca?” Long Tường không để ý Long Huyền thần sắc khác thường, hỏi Long Huyền:“Người Bắc Yến muốn hại La Duy, sao lại nhắc đến hoàng tổ mẫu?”
“Ngươi nghĩ hôm nay phụ hoàng vì sao phải đến làm loạn chỗ hoàng tổ mẫu chứ?” Long Huyền hỏi Long Tường.
“Không biết, đệ còn chẳng biết họ tranh cãi những gì.” Long Tường nói.
Long Huyền thở dài lắc đầu.
Long Tường suy nghĩ một hồi lâu, mới lắp bắp hỏi Long Huyền:“Không… không phải… không phải là…” Câu tiếp theo Long Tường không thể nói nên lời.
“Vì La Duy.” Long Huyền nói.
“Điều đó không có khả năng!” Long Tường kêu lên.
“Ngươi gào cái gì?” Long Huyền vội vàng ngắt lời Long Tường:“Việc này không bao sau sẽ tra ra manh mối, việc của phụ hoàng ngươi quản được sao?”
Long Tường ngây ngốc nhìn Long Huyền.
“Ngươi trở về ngủ đi.” Long Huyền bị Long Tường nhìn đến nỗi khó chịu, muốn đuổi Long Tường đi.
“Kỳ thật…” Long Tường lúc này lại nói với Long Huyền:“Kỳ thật, ngẫm lại, phụ hoàng đối với La Duy thật sự rất tốt, tốt hơn cả với thái tử. Ca, La Duy không chừng thật sự… thật sự là đệ đệ của chúng ta?”
“Phụ hoàng đối với y rất tốt sao?”
“Đương nhiên tốt!” Long Tường nói:“Người trong cung ai cũng nói, khi thập đệ sinh ra, phụ hoàng vui mừng khôn xiết, nhưng vì khi La Duy bế nó, thập đệ khóc vài tiếng, Lý phi nương nương đau lòng cho thập đệ, mắng La Duy vài câu, từ đó về sau phụ hoàng không qua chỗ Lý phi nương nương nữa, cũng không gặp mặt thập đệ.”
“Ngươi để ta suy nghĩ một chút.” Long Huyền nhìn Long Tường, khoát tay áo,“Hiện tại tâm ta rất loạn, ngươi để ta yên lặng một chút đi.”
“Đệ đi tìm phụ hoàng.” Long Tường nói.
“Ngươi tìm phụ hoàng làm cái gì?” Long Huyền vội hỏi.
Long Tường nói:“Mặc kệ La Duy có phải con vua hay không, phụ hoàng cũng không thể để y đi Bắc Yến!”
“Việc này phụ hoàng còn chưa tuyên bố, ngươi chạy tới là muốn để Lý hầu bị tội chết à?” Long Huyền vỗ trán nói:“Việc này ngày mai sẽ có tin tức chính xác, ngươi đừng nóng nảy.”
“Vậy ca ca thì sao?” Long Tường hỏi Long Huyền:“Huynh định làm như thế nào?”
“Ta…” Long Huyền nói:“Ta cũng giống ngươi, không muốn La Duy phải chết.”
Long Tường gãi gãi đầu, nói:“Chúng ta có lẽ đã nghĩ quá nhiều rồi, phụ hoàng sủng La Duy như vậy, sao có thể đưa La Duy đi Bắc Yến?”
“Cũng đúng.” Long Huyền nhìn Long Tường cười,“Có gì ngày mai chúng ta lại nói, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Long Tường là người khoan dung, nghĩ Hưng Võ đế thường ngày ân sủng La Duy, nên không lo lắng cho La Duy nữa, liền rời khỏi điện Khuynh Văn của Long Huyền, về chỗ mình nghỉ ngơi.
Long Huyền một mình ngồi trong thư phòng, việc Lý hầu đến đây, Long Huyền đã sớm liệu đến, không dễ dàng mới có cơ hội trừ khử La Duy, những người này sao có thể bỏ qua? Long Huyền nghĩ cũng không phải thái tử tới điện Phượng Nghi gặp hoàng hậu, mà là là ở Đông Cung, nghe nhạc phụ đại nhân kể chuyện La Duy. La Duy có phải con vua hay không, đối với đám họ ngoại nhà các hoàng tử này, một chút cũng không quan trọng, quan trọng là, dùng tất cả các biện pháp đuổi La Duy ra khỏi Đại Chu.
Phúc Vận thở hồng hộc chạy đến, bẩm báo với Long Huyền:“Điện hạ, La Tam công tử tiến cung.”
Long Huyền nheo mắt, hỏi:“Là phụ hoàng ta gọi?”
Phúc Vận nói:“Điện hạ, có lẽ là bệ hạ gọi, không thì La Tam công tử sẽ chẳng vào cung đâu.”
“Ta biết rồi.” Long Huyền nói:“Ngươi lui xuống đi.”
“Có cần theo dõi điện Trường Minh nữa không ạ?” Phúc Vận hỏi.
“Không cần.” Long Huyền nói:“Từ giờ trở đi, người của điện Khuynh Văn không được phép đến gần điện Trường Minh nữa.”
“Vâng, nô tài sẽ truyền lệnh xuống.” Phúc Vận lĩnh mệnh lui xuống.
Long Huyền thổi tắt ngọn nến trên bàn, để bản thân chìm vào trong bóng tối. Chuyện thư hòa đàm của Bắc Yến vừa truyền ra, La Duy liền bị gọi vào cung, điều này cho thấy, trong cảm nhận của phụ hoàng hắn, giang sơn vẫn quan trọng hơn La Duy. Gọi La Duy vào cung, có thể nói là bảo hộ La Duy, không để y bị lời đồn đại làm phiền, nhưng cũng có thể nói là, để đề phòng khi La Duy biết mình phải trở thành chất tử sẽ chạy trốn.
“Điện hạ!” Phúc Vận đẩy cửa bước vào, nhỏ giọng nói với Long Huyền:“Người ngài phái ra khỏi cung đã quay về.”
“Thưởng.” Long Huyền chỉ nói một chữ.
Phúc Vận lại lui ra ngoài.
Hưng Võ đế trông chừng nghiêm ngặt sứ đoàn Bắc Yến, sợ người Bắc Yến tiết lộ nội dung thư hòa đàm củaTư Mã Thanh Sa ra ngoài. Long Huyền chỉ làm một chuyện đơn giản, đó là sai người giả trang thành sứ đoàn Bắc Yến, nửa thật nửa giả mà truyền tin ra ngoài. Khắp các quán rượu quán trà ở thượng đô, chỉ cần vào bừa một quán mà tung tin đồn, rất nhanh thôi, cả thượng đô sẽ biết. Long Huyền ngồi trong bóng tối, hết thảy đều dựa theo kế hoạch của hắn mà tiến hành, nhưng hắn chẳng có chút vui sướng nào cả. Long Huyền thậm chí còn hy vọng, lúc này đây, giá như trong cảm nhận của phụ hoàng, La Duy có thể quan trọng hơn giang sơn Đại Chu. Long Huyền xoa xoa ngực, nơi này khó chịu vô cùng.
Trong một gian phòng của điện Khuynh Văn, Phúc Vận đang kính rượu một thái giám tuổi trung niên, gã cười nói với thái giám này:“Lão ca, bây giờ huynh lọt vào mắt xanh của điện hạ, sau này được điện hạ trọng dụng, thì cũng đừng quên người anh em Phúc Vận này đấy!”
“Phúc tổng quản.” Vị thái giám nghe Phúc Vận nịnh hót, vội chắp tay nói:“Lời này ngài trăm ngàn đừng nói nữa, lần này tiểu nhân chỉ ra ngoài nói mấy câu, sao có thể gọi là lập công lớn?”
“Công lao truyền ra mấy câu nói đó là lớn hay nhỏ, chúng ta đều không biết được.” Phúc Vận giơ chén rượu nói:“Là do điện hạ định đoạt, điện hạ nói phải thưởng, thì lão ca phải nhận! Nào, lão đệ kính huynh một ly, có phú quý, chúng ta phải cùng nhau phú quý, dù sao ta và lão ca cũng hầu hạ chung một chủ tử mà.”
“Cạch!” Thái giám này cạn chén với Phúc Vận.
Phúc Vận cười nhìn vị thái giám uống xong chén rượu.
Thái giám uống hết chén rượu vào bụng, cầm lấy đôi đũa muốn gắp chút đồ ăn, làm bớt mùi rượu, chiếc đũa vừa vươn ra, người này đã ngã từ trên ghế ngồi xuống đất.
Phúc Vận buông chén rượu trong tay, ngồi xổm xuống, kiểm tra hơi thở của thái giám này. Đã tắt thở rồi.“Lên đường bình an.” Gã lấy khăn tay lau sạch sẽ máu đọng bên mép thái giám, nói với người chết:“Trong cung có nhiều thuốc độc chết người như thế, ta chọn thuốc này để người chết thanh thản, không đau đớn chút nào. Thái giám mệnh tiện, chủ tử không muốn giữ ngươi, thì ngươi không thể làm người. Kiếp sau nếu đầu thai làm người, thì hãy làm người đầy đủ, cho dù phải ăn xin trên đường, cũng tốt hơn dạng bán nam bán nữ, hầu hạ trong cung này!”
Hai tiểu thái giám nghe Phúc Vận gọi, đi vào trong phòng.
“Thu dọn sạch sẽ.” Phúc Vận phủ cái khăn tay dính máu lên mặt người chết, ra lệnh cho hai tiểu thái giám.
Hai tiểu thái giám dùng một cái chiếu bọc xác, đi suốt đêm, đưa xác chết của vị tiền bối này ra khỏi cung. Đợi ở cửa thành đến hừng đông, chờ cửa thành mở, đưa thi thể đến một bãi tha ma ở ngoại thành phía nam, hỏa thiêu sạch sẽ.
Không ai thèm để ý trong cung có thêm hay bớt đi một thái giám, mọi ánh mắt đều bận hướng về điện Trường Minh, sống chết của quý nhân, tất nhiên là đáng coi trọng hơn một hạ nhân rồi.
Mặt trời mọc, Hưng Võ đế ra khỏi gian bí thất treo bức họa La Tri Cẩm, ngài lập tức đi tới trước mặt La Tri Thu, hỏi:“Ngươi suy nghĩ xong chưa?”
La Tri Thu chậm rãi quỳ xuống, sắc mặt chuyển xám, cúi đầu nhìn hai tay đang chống xuống mặt đất của mình.
“Trẫm hỏi ngươi, có cách nào giải quyết không?” Hưng Võ đế đột nhiên lớn tiếng hỏi La Tri Thu.
“Bệ hạ.” Giọng La Tri Thu vô lực, nhưng từng chữ lại nhấn mạnh vô cùng rõ ràng, ông chỉ nói bốn chữ,“Giang sơn làm trọng.”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương