Hai tháng kế tiếp, ông trời vẫn không cho quân thần Đại Chu một sắc mặt tốt. Lưu dân phía Nam bạo động bị triều đình trấn áp, chẳng những không chìm xuống, ngược lại lại có xu thế hợp tác với người Di ở Đông Nam. Hưng Võ đế trên triều đình mắng to các tướng quân đi bình loạn ở phương nam là hạng người vô năng, nhưng mắng cứ mắng, lâm trận rồi, đổi tướng là điều tối kỵ, Hưng Võ đế chỉ có thể để những tướng quân này lập công chuộc tội, lại tiếp tục tăng binh cho phía nam. Vốn tưởng rằng tăng binh rồi, có thể nhanh chóng làm cho phía nam bình định, không ngờ sau đó lại phát sinh chuyện bết bát hơn, sau khi hồng thủy ở phía nam rút đi, trong quân cũng xảy ra dịch bệnh. Khi trong triều có đại thần đề nghị điều một bộ phận Vân Quan thiết kỵ về phía nam, thì tin tức Bắc Yến phát binh đánh Ô Sương thành truyền tới thượng đô. Hưng Võ đế lúc này trên tay đã không còn binh lính để điều đi, Thường Lăng trấn thủ tại Ô Sương thành liên tiếp cấp báo, nhưng Hưng Võ đế muốn La Khải thủ vững Vân Quan, chỉ để một bộ phận Vân Quan thiết kỵ đến Ô Sương thành giúp sức. Phương bắc giờ phút này chỉ trông cậy vào Vân Quan thiết kỵ, đại quân này toàn bộ xuất quân, Hưng Võ đế cũng không dám nghĩ nữa, vạn nhất phương bắc lại loạn, ngài có thể nào còn giữ vững giang sơn? La Duy lúc này cũng không hiểu nổi, trong trí nhớ của y, Đại Chu chưa từng có năm tai họa này, tất cả tai nạn bộc phát cùng một lúc, cứ như mặt hồ không hề gợn sóng, thoáng chốc đã nổi sóng thần. Tuy áo cơm không lo, nhưng La Duy cũng trở nên dị thường bận rộn, rất ít khi có cơ hội ở bên cạnh Vệ Lam. “Cũng sẽ không đến mức xui xẻo như vậy đâu.” Vệ Lam ngược lại nhìn thấu suốt hơn so với La Duy:“Công tử cứ lo xong quốc sự đi đã.” La Duy chỉ có thể nghe theo Vệ Lam, nhìn người người trong triều hối hả, y cũng không dám làm một kẻ nhàn nhã. Hưng Võ đế còn phân tâm lo lắng cho thân thể La Duy, nhưng thấy La Duy ở Hộ bộ một ngày một đêm, thân thể cũng không có chỗ nào không tốt, cuối cùng mới có một chuyện khiến ngài thư thái. Trong lúc này Long Huyền từ Vân Châu trở về, báo cho Hưng Võ đế một tin xấu, tình hình bệnh dịch ở Vân Châu có chiều hướng lan xuống Vân Quan. Tin tức này, lại khiến Hưng Võ đế thức trắng đêm. La Duy ngồi suốt đêm với Hưng Võ đế ở Trường Minh điện, không biết nên khuyên Hưng Võ đế như thế nào, chỉ có thể nói:“Thần nghe Ngụy thái y nói, có lẽ sau khi vào đông, tình hình bệnh dịch sẽ khá hơn.” “Ngươi tin lời này?” Hưng Võ đế hỏi La Duy. La Duy nói:“Nói không chừng lần này Ngụy thái y lại nói đúng?” Hưng Võ đế lắc đầu:“Chỉ mong là vậy.” Khi La Duy moi ruột gan nói hết những lời có ích, trấn an Hưng Võ đế, trong Khuynh Văn điện của Long Huyền cũng sáng đèn trọn một đêm.“La Duy hôm nay ngủ lại Trường Minh điện?” Hắn hỏi Phúc vận đứng trước mặt mình. Phúc Vận nói:“Vâng, nô tài mới từ Trường Minh điện tới.” “Lại chỉ có y cùng với phụ hoàng ta ở trong điện?” Phúc Vận nói:“Cái này nô tài không biết, nô tài không vào được Trường Minh điện. Nô tài nghe người trong Trường Minh điện nói, Tam công tử thường xuyên ở cùng bệ hạ một mình.” Long Huyền nói:“Vậy đi làm chuyện cần làm đi.” “Vâng.” Phúc Vận lui ra ngoài. “Chờ một chút” Long Huyền lại gọi Phúc Vận. “Điện hạ.” Phúc Vận chờ Long Huyền sai bảo. Long Huyền ngồi nhìn ánh đèn trên bàn, chần chừ nửa ngày cũng không nói nên lời. Phúc Vận không dám mở miệng, một mực đứng chờ. “Ngươi đi làm việc đi.” Long Huyền cuối cùng vẫn nói:“Nhớ kỹ đừng để ai bắt được nhược điểm của ngươi.” “Nô tài không dám khinh thường.” Phúc Vận vội đáp, gã thấy Long Huyền gật đầu, lại hỏi Long Huyền:“Điện hạ, nô tài đi được rồi chứ?” “Đi đi.” Long Huyền nói. Phúc Vận lúc này mới lui ra ngoài. “Phúc công công.” Nữ tử Thường thị chờ bên ngoài thư phòng Long Huyền đã lâu, trông thấy Phúc Vận từ trong thư phòng đi ra, liền gọi Phúc Vận. “Chủ tử.” Phúc Vận trông thấy Thường thị, vội vàng hành lễ. “Điện hạ đang bận sao?” Nữ tử Thường thị hỏi. “Chủ tử muốn gặp điện hạ, nô tài sẽ giúp người thông báo?” Phúc Vận hỏi nữ tử Thường thị. “Được.” Nữ tử Thường thị nói. Long Huyền nghe Phúc Vận ở bên ngoài nói nữ tử Thường thị muốn gặp hắn, biết rõ nữ tử Thường thị là vì chuyện của Thường Lăng, nhân tiện nói:“Mời nàng vào.” Nữ tử Thường thị vào, chỉ thấy Long Huyền ngồi cạnh bàn viết cái gì đó, không ngẩng đầu lên.“Điện hạ.” Nữ tử Thường thị hành lễ với Long Huyền. “Ca ca nàng mặc dù đang chiến đấu ở Ô Sương…” Long Huyền vội vàng đáp lại, nói với nữ tử Thường thị:“Nhưng không có báo cáo nói ca ca nàng bị thương, cho nên nàng đừng lo lắng.” “Nô tì đa tạ điện hạ.” Nữ tử Thường thị nghe huynh trưởng của mình không có việc gì, cũng yên lòng, tạ ơn Long Huyền. “Không còn sớm nữa, nàng cứ về nghỉ trước đi.” Long Huyền còn nói thêm. “Nô tì cáo lui.” Nữ tử Thường thị chợt nghe hắn bảo mình đi, trong nội tâm khó chịu, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, quỳ gối thi lễ xong, ngẫm lại, rồi nói với Long Huyền:“Mấy ngày điện hạ ra ngoài, mọi chuyện trong Khuynh Văn điện đều tốt cả.” “Vất vả cho nàng rồi.” Long Huyền vẫn vội viết cái gì đó, không ngẩng đầu nhìn nữ tử Thường thị, chỉ nói với nàng:“Nội cung có mẫu hậu nương nương trông coi, cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì lớn.” “Điện hạ cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút nghỉ ngơi, nô tì cáo lui.” Nữ tử Thường thị rốt cục không còn lời nào để nói, lui ra ngoài. Trước khi ra cửa, nữ tử Thường thị lại liếc nhìn Long Huyền, Long Huyền vẫn mải miết viết, không chú ý đến nàng. “Chủ tử.” Ma ma thân cận hầu hạ nữ tử Thường thị chạy tới, vội vàng chào đón. “Đi thôi.” Nữ tử Thường thị đứng ở ngoài cửa thư phòng của Long Huyền, thở dài một hơi. “Hôm nay điện hạ không đến chỗ của chủ tử?” Ma ma nhỏ giọng hỏi nữ tử Thường thị. Nữ tử Thường thị đi ra ngoài, nói:“Điện hạ công sự bề bộn, chúng ta đừng làm phiền chàng.” Ma ma không nói cái gì nữa, chỉ thở dài một hơi. Nữ tử Thường thị biết rõ ma ma này đang sốt ruột giùm nàng, cho nên cũng không trách bà ta. Tam Hoàng phi cùng gả đi với nàng, hôm nay đã mang thai, nữ tử Thường thị sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, đến khi nào nàng mới có thể mang thai hài tử? Long Huyền lãnh đạm như vậy, nữ tử Thường thị cũng biết, Long Huyền không yêu nàng. Có lẽ vậy nhỉ, nữ tử Thường thị quay đầu nhìn thư phòng sáng ánh đèn, Long Huyền không muốn bọn họ sinh con trai trưởng hay sao? Long Huyền bận rộn ở thư phòng cả một đêm, đến bình minh, vội vàng rửa mặt, đứng ở nội viện bên ngoài thư phòng ngây ngốc ngắm bầu trời, tựa hồ là hạ quyết tâm thật lớn, rồi mới đi đến Trường Minh điện. La Duy cầm hai chồng công văn, đi tới nha môn Hộ bộ, mới ra khỏi Trường Minh điện đã nhìn thấy Long Huyền. “Ngươi một đêm không ngủ?” Long Huyền thoáng nhìn đã nhận ra vẻ mỏi mệt của La Duy, mở miệng hỏi. “Sau khi lâm triều, ta sẽ hồi phủ đi nghỉ ngơi một chút.” La Duy hiện tại có quá nhiều việc, làm cũng làm không hết, thật sự không có nhiều tâm lực đấu đá Long Huyền:“Tiểu thần muốn tới Hộ bộ, điện hạ xin cứ tự nhiên.” “Ngươi cứ như vậy, thân thể chịu nổi không?” Long Huyền lại hỏi. “Khá ổn.” La Duy nói, y cũng quan sát Long Huyền,“Còn điện hạ? Có khỏe không?” “Dịch bệnh Vân Châu lan truyền cực kỳ lợi hại…” Long Huyền nói:“Nhưng ta không sao cả.” “Vân Châu đến tột cùng là phát dịch bệnh gì?” Long Huyền nhắc đến Vân Châu, La Duy lại nhiều thêm một câu hỏi:“Ta cũng xem qua tấu chương các thái y gửi từ Vân Châu, có người nói là dịch hạch, có người lại nói là bệnh xuất huyết, chính xác thì là cái nào?” Long Huyền nói:“Ta không phải đại phu, cũng không rõ lắm.” “Vậy bọn họ khi nào thì mới có thể xác định?” La Duy nói:“Biết là bệnh gì mới trị được chứ.” Long Huyền chỉ cười khổ. La Duy ngẫm lại mình còn có việc phải làm, nói với Long Huyền:“Quên đi, đây là chuyện của các thái y. Điện hạ bình an trở về là tốt rồi, bệ hạ đang dùng điểm tâm trong điện, ngài vào đi.” Long Huyền nhìn theo bóng dáng La Duy đi xa, ta bình an trở về là tốt rồi? Hắn nhớ lại lời của La Duy, không biết những lời này của La Duy, là thật tâm hay giả ý.