Trên đường về thượng đô, La Duy cùng Long Huyền đều suy tính cho riêng mình, không can thiệp chuyện của nhau. La Duy chỉ đi lại trong quân, Long Huyền ở trong quân doanh phía sau đợi, hai người suốt dọc đường đi, trừ lúc ăn cơm chiều có thể gặp mặt, nói với nhau vài câu cho người ngoài xem, thì hầu như không gặp mặt. Ở triều đình Đại Chu, quân sự và chính trị các nơi không giống nhau, cho nên Long Huyền và La Duy suốt dọc đường theo đại quân từ Vân Quan về thượng đô, đại quân đi qua ven đường thành trấn phủ nha nào cũng được đãi rượu ngon, xem như ăn mừng đại quân đắc thắng về triều. Không biết có phải nhờ Vệ Lam cẩn thận chăm sóc hay không, La Duy dọc theo đường đi theo quân, ăn cơm tập thể, ngủ quân trướng, có khi hành quân nóng nực, ngủ nơi màn trời chiếu đất, phong trần mệt mỏi, vất vả như trước, nhưng La Duy lại không hề ngã bệnh. Ngụy thái y thấy thật nhẹ lòng, nếu La Duy cứ khỏe mạnh như vậy, sau khi trở lại thượng đô, ông có thể bẩm báo với Hưng Võ đế rồi. Thượng đô ở ngay trước mắt, Hưng Võ đế phái Lễ bộ tới nghênh đón bọn họ, Long Huyền sau giờ cơm chiều, gọi La Duy lại nói:“Ngày mai sẽ vào thượng đô, hôm nay ngươi hãy tắm rửa một chút đi.” Người trong trướng đều nhìn về phía La Duy. Dọc đường hành quân, mọi người chẳng ai có thể sạch sẽ, La Duy đã là tốt lắm rồi, ít nhất còn thay quần áo mới, trên mặt cũng không thấy vết bẩn, không giống người tòng quân, khẽ đưa tay quệt là bẩn lem. “Ngày mai ngươi là người có công lớn nhất,” Long Huyền chỉ vào dây buộc tóc đầy bụi của La Duy:“Trên đầu ngươi đầy bụi đất, không tốt lắm đâu.” La Duy mấy ngày nay không kịp gội đầu, y nhìn Long Huyền, người này chẳng phải y hệt mình sao, tóc hắn có thể bới ra cả tấn bụi.“Phùng đại nhân,” La Duy hỏi Lễ bộ Thị Lang đại nhân:“Chúng ta bẩn như vậy thì không thể vào thượng đô sao?” Phùng đại nhân không muốn đắc tội với cả La Duy và Long Huyền, cười nói:“Ngày mai bệ hạ đích thân ra khỏi thành nghênh đón đại quân, dân chúng toàn thành cũng sẽ quét dọn đường phố, đất vàng lộ ra, chờ đại quân đắc thắng về triều. Nếu khi đó các vị tướng quân khôi minh giáp lượng, dáng vẻ oai hùng phấn chấn, tất nhiên là tốt hơn rồi.” “Mọi người nghe Phùng đại nhân nói rồi chứ?” La Duy nói với chư tướng trong này:“Hôm nay tất cả đều tắm rửa sạch sẽ hết đi,” Nói xong La Duy vén màn trướng đi ra ngoài. Lời của Phùng đại nhân không đắc tội ai cả, nhưng thấy La Duy như vậy, ông biết mình vẫn đắc tội La Tam công tử này rồi. Long Huyền hôm nay tự dưng nổi thiện tâm, đi qua bên cạnh Phùng đại nhân, an ủi vị đại nhân tâm trạng không yên vì lỡ đắc tội La Duy này “La Tam công tử không phải người không biết đúng sai, nếu y biết đại nhân nói phải, thì sẽ không trách ngươi đâu.” Phùng đại nhân dạ thưa lấy lệ, cười ngượng ngùng rồi nói với Long Huyền mấy câu. Ông xuất thân bần hàn, không có tư cách để có thể thoải mái trong triều, Phùng đại nhân vẫn luôn là một nhân sĩ trung lập, tự thấy việc tranh ngôi đoạt vị mình không thể chen chân. Hôm nay thấy La Duy cùng Long Huyền như vậy, Phùng đại nhân càng thêm khẳng định, mình đừng nên dính dáng thì hơn. Một đêm trôi qua rất nhanh, hừng đông ngày hôm sau, đại quân xuất phát về hướng bắc. Hưng Võ đế mang theo văn võ bá quan đứng ở cửa bắc thượng đô. La Duy đi từ cửa này, cho nên hôm nay hắn tự nhiên muốn nghênh đón La Duy ở đây. Xa xa nghe thấy tiếng kèn, Hưng Võ đế phóng tầm mắt về phía đoàn quân ở phía xa. Đại quân chiến thắng trở về càng ngày càng gần cửa bắc, Hưng Võ đế âm thầm tìm kiếm bóng dáng La Duy trong đó. La Tắc lúc này đã lành vết thương, hộ vệ phía sau Hưng Võ đế, nhìn đại quân trở về trong tiếng kèn tất thắng, La Tắc lòng tràn đầy hâm mộ. “Vũ Hiên,” Hưng Võ đế gọi La Tắc:“Ngươi giúp trẫm nhìn xem, Tiểu Duy ở nơi nào?” La Tắc nói:“Bệ hạ, Vân Khởi hẳn là sẽ không đi trước đoàn quân, ngài chưa thể nhìn thấy nó.” Thái tử Long Ngọc đứng bên tay trái Hưng Võ đế nói:“Phụ hoàng nếu muốn gặp Vân Khởi, hãy phái người đi gọi nó ra trước đoàn quân là được.” “Nó là người có công đầu trong chuyện Ô Sương thành, sao lại không đi đầu đoàn quân?” Hưng Võ đế đột nhiên tâm tình không tốt. Tam hoàng tử Long Hành nói:“Phụ hoàng, Vân Khởi dù sao không phải tướng quân, y đi phía trước cũng không hay.” “Triệu Phúc hãy truyền ý chỉ của trẫm,” Hưng Võ đế lệnh cho tùy thị Triệu Phúc:“Bảo Tiểu Duy đi đầu đoàn quân, trẫm muốn thưởng cho nó trước mặt mọi người.” “Bệ hạ,” La Tri Thu nghe Hưng Võ đế nói vậy, vội bước ra khỏi hàng nói:“La Duy tuổi còn nhỏ, lần này đoạt được Ô Sương thành, cũng là nhờ công lao các tướng sĩ, sao có thể để La Duy một mình độc chiếm?” Tuy rằng La Tri Thu là phụ thân La Duy, nói lời khiêm nhường như thế là không thể dị nghị, nhưng Hưng Võ đế lại không thích,“Được,” Hưng Võ đế nhìn La Tri Thu nói:“Tiểu Duy là môn sinh của trẫm, công lao lớn nhỏ của nó, trẫm đều rất rõ ràng, Tả tướng không cần nhiều lời. Lần này những người có công, trẫm đều phải trọng thưởng,” Hưng Võ đế nói với văn võ bá quan. “Bệ hạ thánh minh,” Văn võ đại thần cùng nhau khom người nói. Tiếng thông báo vang trời truyền đến từ phía trước, các đại thần đều biết, lần này chiếm được Ô Sương thành, nhìn như không tốn bao nhiêu binh tướng, nhưng lại hung hiểm hơn rất nhiều những trận chiến trước. Mọi người biết Hưng Võ đế sủng La Duy, cũng đều ngầm suy đoán xem Hưng Võ đế sẽ thưởng cho La Duy cái gì. Khi quân thần đang nói chuyện, đại quân đã đến dưới cửa bắc. Long Huyền xuống ngựa, hòa vào với các tướng quân, đi nhanh hơn vài bước, quỳ rạp xuống trước mặt Hưng Võ đế. “Bình thân,” Hưng Võ đế hiện tại nhìn thấy Long Huyền, trên mặt cũng có thể mang theo tiếu ý. La Duy lần này công lao không nhỏ, Long Huyền cũng thế, nếu nói có công đầu, thì Long Huyền và La Duy đều là người có công đầu. Long Huyền đứng dậy, nhìn Hưng Võ đế nói:“Phụ hoàng, nhi thần không phụ thánh ý, mang theo đại quân đắc thắng trở về.” “Tốt,” Hưng Võ đế ngoắc Long Huyền đến bên cạnh, nhìn nhi tử của mình từ trên xuống dưới, qua một hồi viễn chinh, Long Huyền đen đi một chút, nhưng khuôn mặt vẫn anh tuấn như trước, khoác một thân chiến giáp uy vũ, cả người anh tuấn phi phàm.“Huyền nhi,” Hưng Võ đế vỗ vỗ vai Long Huyền,“Ngươi vất vả rồi, chiếm được Ô Sương thành, ngươi đã hoàn thành tâm nguyện bao đời của Long thị hoàng tộc, phụ hoàng rất vừa lòng.” Long Huyền từ nhỏ đến lớn, nào đã được Hưng Võ đế đối đãi như thế bao giờ? Cảm thấy xúc động rất nhiều, nhưng vẫn nhìn Hưng Võ đế nói:“Đây là công lao của các tướng sĩ, Long Huyền không dám tham lam.” “Thắng mà không kiêu, đây mới là nhi tử của trẫm!” Hưng Võ đế lại càng vừa lòng, vỗ vai Long Huyền, nhìn văn võ bá quan của mình nói:“Trẫm có mười người con trai, người này xuất sắc, rất hợp ý trẫm!” Lời Hưng Võ đế vừa nói ra, liền có không ít ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía thái tử Long Ngọc. “Nhị đệ,” Long Ngọc lại đầy mặt vui sướng, nhìn Long Huyền nói:“Ngươi đánh trận này thật hay.” “Đại ca quá khen rồi,” Long Huyền khiêm nhường trả lời Long Ngọc, được Hưng Võ đế khen tặng, nhưng trước mặt Hưng Võ đế và Long Ngọc, hắn vẫn tỏ ra khiêm tốn. Lại có tiếng vó ngựa truyền đến, khi mọi người vừa mới quay đầu, đã thấy Hưng Võ đế vẫy tay thật cao, lớn tiếng gọi:“Duy nhi!”