La Duy ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, y nghe thấy từ cánh đồng hoang phía trước vang lên tiếng động rung chuyển đất trời, nghĩ rằng nếu cung trăng thật sự có tiên, trên trời thật sự có thần linh, thì khi nhìn thấy phàm nhân tàn sát nhau thế này, sẽ có cảm tưởng gì? Thu hồi suy nghĩ vẩn vơ, La Duy lên ngựa, chờ Vệ Lam cũng lên ngựa, mới nhỏ giọng nói với Long Thập: “Chúng ta đi.” Đoàn người chạy ra phía ngoài doanh trại. Bị La Duy bỏ lại trong lều trại, là hơn mười xác chết ngổn ngang, đều là quân sĩ Bắc Yến phụng mệnh hầu hạ La Duy, bị Long Thập giết chết, kéo vào trong lều. Đám người La Duy trước đó đã thay quân phục Bắc Yến, vội vã chạy ra phía ngoài doanh, bởi vì nơi nơi đều là đội quân di chuyển ra bên ngoài doanh trại, cho nên không có ai chú ý tới La Duy. Mắt thấy cửa ra ngay trước mắt, một đội quân Đông Thương chặn trước mặt La Duy, cầm đầu là một danh tướng, không thèm nhìn La Duy đã nói: “Tam công tử cũng muốn ra sa trường?” La Duy ghìm dây cương dừng lại, vội nói với Vệ Lam phía sau: “Không thể chậm trễ, tiến lên.” “Vương gia của chúng ta biết công tử phải đi hôm nay, đặc biệt sai mạt tướng đến tiễn công tử.” Viên tướng Đông Thương thấy La Duy không dừng ngựa, liền giơ thanh đao lên ngang ngực. Đã có quân sĩ Bắc Yến chạy về doanh trại báo cáo. “Bọn họ có cung tiễn!” Ngụy thái y thấy quân sĩ Đông Thương đã sẵn sàng kéo căng cung tiễn, liền hô to. La Duy cuối cùng vẫn dừng ngựa, nếu cứ tiến lên, tất cả bọn họ sẽ thành bia tập bắn của Đông Thương mất. “Tam công tử.” Danh tướng Đông Thương thấy đoàn người La Duy dừng lại, trên mặt có mấy phần đắc ý nói: “Ngài không phải người luyện võ, tốt nhất cứ ở lại doanh trại, an tâm chờ đợi vương gia nhà ta và Bắc Yến thái tử đắc thắng trở về đi.” “Người Đông Thương sao lại chặn đường chúng ta?” Ngụy thái y hỏi La Duy, cái chết đã đến nơi, ông cũng muốn được chết cho minh bạch. La Duy không để ý đến Ngụy thái y, y không ngờ Dương Nguyên Tố lại phá hỏng chuyện của mình. Nhưng nghĩ sâu thêm một chút, nếu La Duy rơi vào tay Tư Mã Thanh Sa, Tư Mã Thanh Sa biết Đại Chu muốn chiếm thành Ô Sương, nhất định sẽ gây chiến với Đại Chu, khi đó Đông Thương sẽ thừa dịp hai bên tranh chấp, không cần tốn nhiều sức cũng chiếm được cửa Xuân Độ. Tất cả mọi người đều tính kế, nhưng xem ra hiện tại Dương Nguyên Tố vẫn tính trước họ một bước. “Tam công tử, mời trở về.” Viên tướng Đông Thương nói. “Thuộc hạ sẽ giết hắn.” Long Thập nhỏ giọng nói với La Duy: “Người này xem ra là mã thượng tướng quân (vị tướng chuyên chiến đấu trên lưng ngựa), bộ chiến (nôm na là chiến đấu dưới đất)nhất định không giỏi.” “Không cần.” La Duy nói: “Các ngươi hãy chờ ở đây.” “Ngươi định làm gì?” Vệ Lam vội hỏi. “Kẻ này nhìn qua chẳng những không bộ chiến được, mà còn giống kẻ ngu xuẩn.” La Duy nói rồi thúc dây cương chiến mã, đi về phía viên tướng Đông Thương nói: “Trước khi ta trở về, có thể nói riêng với tướng quân mấy câu không?” Quan tướng cũng giục ngựa đi lên phía trước, nói: “Công tử có gì nói muốn cùng mạt tướng?” “Tướng quân đừng để bọn họ giương cung lên với ta chứ?” La Duy giả bộ bối rối. Quan tướng thấy La Duy ở gần mình, chỉ cần đưa tay ra là có thể khống chế kẻ không biết võ như La Duy, cũng không sợ đám người Chu đối diện xông lên, vung tay lên, để bộ hạ buông cung tiễn. La Duy đến gần viên tướng, liền xuống ngựa. “Công tử có gì muốn nói?” La Duy xuống ngựa, viên tướng này cũng không tiện ngồi trên ngựa, cũng xuống ngựa nói: “Có chuyện gì xin công tử nói cho mau.” “Tướng quân không thể tha cho ta một mạng sao?” La Duy đè thấp thanh âm nói với viên tướng này: “Nếu tướng quân giơ cao đánh khẽ, La Duy nhất định sẽ dùng vạn kim tạ ơn.” Viên tướng bày ra vẻ mặt chính nghĩa nói: “Công tử cho rằng mạt tướng là loại người nào?” “Tướng quân!” La Duy xoay người hành lễ với viên tướng nọ. Viên tướng nghiêng người tránh lễ của La Duy, nói: “Tam công tử không cần phí nước bọt, mạt tướng…” Viên tướng Đông Thương chưa kịp nói hết lời, La Duy đã thừa dịp gã nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía khác, dùng một con dao ngắn đâm vào eo gã. La Duy rời tay khỏi con dao, không cần biết viên tướng Đông Thương bị y đâm còn sống hay đã chết, lui về phía sau một bước rồi phi thân lên ngựa. Vệ Lam ở phía sau, ngay khi La Duy lên ngựa cũng phóng ngựa chạy vội tới. Quân sĩ Đông Thương bây giờ muốn giương cung lên cũng không còn kịp nữa rồi. Mấy người Long Thập tiến lên rất nhanh, bảo hộ La Duy ở bên trong. Vệ Lam đứng đầu vung thanh kiếm lóe hàn quang, mấy quân sĩ  Đông Thương lập tức quỵ trên mặt đất. “Tam công tử dừng bước!” Lưu thủ tướng quân (vị tướng quân canh giữ doanh trại) mang theo người ngựa đuổi tới. “Đi!” La Duy chỉ nói một tiếng. Lưu thủ tướng quân không dám hạ lệnh bắn tên, nơi này là quân doanh Bắc Yến, bắn tên sẽ khó mà bảo toàn tính mạng cho quân mình.“Ngăn y lại!” Tướng quân hô to. La Duy đã đến trước viên môn, giục ngựa chạy thật nhanh, quân Bắc Yến muốn ngăn cũng không ngăn được. Vệ Lam lại đánh ngã một chậu than gần đó. Chậu than đổ đầy dầu vương vãi trên đất, dầu bắn tung tóe, lửa bốc lên che phủ tầm mắt vị tướng quân kia, La Duy và đoàn người chạy ra khỏi quân doanh Bắc Yến. Tướng quân mang theo người ngựa đuổi theo La Duy ra viên môn. Tư Mã Thanh Sa mỗi lần xuất binh, đều sẽ phân phó thuộc hạ trông chừng La Duy, trăm ngàn lần không để La Duy rời khỏi quân doanh một bước. Tướng quân vừa nghĩ đến chuyện La Duy chạy trốn khỏi tay mình, lông tóc liền dựng đứng, nếu La Duy chạy mất, thái tử điện hạ chắc chắn sẽ lấy mạng mình. Hai đoàn người ngựa chạy khỏi đây, quân Đông Thương còn sống mới chạy lên xem tình hình tướng quân của mình, liền thấy tướng quân đã nằm trên mặt đất tắt thở. La Duy khí lực có hạn, con dao còn hơn một nửa lộ ra bên ngoài, vết thương không chí tử, đến khi các binh lính nhìn màu máu mới bừng tỉnh, thì ra trên dao có độc. La Duy chạy về hướng nam, quân doanh Đại Chu ở đầu phía nam Thiên Thủy Nguyên. “Người phía trước chặn La Duy lại!” Quân Bắc Yến dưới sự chỉ huy của tướng quân phe mình đuổi theo, cùng nhau lớn tiếng hô: “La Duy về Chu, Chu Quân sẽ đoạt thành Ô Sương, ngăn y lại!” “Không thể chạy về phía trước nữa!” Vệ Lam nói với La Duy: “Tư Mã Thanh Sa đang ở phía trước!” Long Thập quay đầu nhìn thoáng qua, nói: “Bọn họ có quá nhiều người, đuổi rất sát chúng!” “Đáng chết.” La Duy mắng một tiếng, quay đầu ngựa, không hướng về phía nam nữa, mà chạy theo hướng tây nam. “Tướng quân, không thể đuổi theo!” Khi tướng quân Bắc Yến định đuổi theo La Duy về phía tây nam, thì một thủ hạ biết rõ địa hình nơi này kêu lên. “Vì sao?” Tướng quân hỏi. “Chỗ đó là một đầm lầy cực lớn.” Binh sĩ chỉ về hướng tây nam nói. “Đầm lầy thì sao?” Tướng quân không phải chưa từng thấy đầm lầy, xoay người lại muốn đuổi theo. “Chỗ đó không ai dám đi hết!” Binh sĩ này chạy tới trước ngựa tướng quân chặn đường nói: “Tiểu nhân từng cùng một thương đội (đội thương gia buôn bán) chạy qua đây, chỗ đó không ai có thể sống sót đi ra, ai cũng nói trong đó có ma ăn thịt người, tướng quân!” “Đến bên cạnh xem.” Tướng quân nghe thấy La Duy sẽ chết tại đầm lầy, trong lòng nhẹ nhàng hơn không ít, nhưng không dám khinh thường, nói với bộ hạ: “Không tận mắt thấy bọn họ vào đầm lầy, ta không yên lòng!” Gã chỉ một binh sĩ phía trước: “Ngươi dẫn đường!” Một đội binh mã dưới ánh trăng nhàn nhạt, hướng phía tây nam mà đi. Cùng lúc đó, ở phía đông nam Thiên Thủy Nguyên, Long Huyền đứng trên một gò đất, nhìn Chu Quân cách đó không xa đang vây quanh người Mạc thị. “Điện hạ.” Trữ Phi từ tiền phương cưỡi ngựa chạy tới, lập tức nói với Long Huyền: “Bọn họ xin hàng, nói nguyện giúp điện hạ bắt Mạc Hoàn Tang.” “Giết.” Long Huyền không nhiều lời với Trữ Phi, nhìn Trữ Phi ngây người, rồi giục ngựa xoay người truyền lệnh, mới lẩm bẩm: “Ô Sương Mạc thị cũng chỉ đến thế mà thôi.”