Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 176
Long Huyền không biết bản thân làm sao nữa, khi hắn và La Duy ngồi với nhau, cùng nhìn bản đồ Bắc Yến trước mặt, ngươi một câu ta một câu nói về thành Ô Sương, hắn lại nghĩ nếu tâm cơ của người này không dùng để đối đầu với hắn, mà để cùng hắn sóng vai cai trị giang sơn, lúc đó sẽ thú vị biết bao? Long Huyền vừa nảy ra ý định này, thấy La Duy ngậm miệng, mày hơi nhíu, ánh mắt nhìn về phía hắn sinh ra nghi hoặc.“Làm sao?” Long Huyền theo bản năng hỏi.
La Duy nói: “Tư Mã Tru Tà vì sao tìm tới ngươi? Y giao bằng chứng hại Liễu thị diệt môn, hắn không biết mình đã trở thành kẻ thù của ngươi sao?”
Long Huyền trong lòng mất mát, La Duy đối với hắn, cho dù là vì giang sơn Đại Chu, cũng chẳng có chút tín nhiệm nào. Đem chút mất mát này chôn giấu thật sâu, Long Huyền đối với chuyện Tư Mã Tru Tà toát ra vẻ khinh thường: “Nếu ta giúp y lên ngôi hoàng đế, y tất nhiên sẽ cho ta thiên hạ Đại Chu.”
“Chỉ bằng y?”
“Y không cần ta xin phụ hoàng xuất binh trợ giúp y.” Long Huyền nói: “Tư Mã Tru Tà cũng biết địa vị của ta hiện nay, không thể làm được việc này. Y chỉ cần ta tận lực kéo dài thời gian quân Đại Chu xuất binh, cho dù ngay cả chuyện này ta cũng không làm được, chỉ cần ta biết ngày xuất chinh, y hy vọng ta có thể tốc báo cho y biết.”
Khuôn mặt La Duy nhìn không ra cảm xúc gì: “Việc này ngược lại rất đơn giản.”
“Kẻ này ngu dốt.” Long Huyền trào phúng nói: “Y nghĩ ta giống y, vì ngôi vị, ngay cả giang sơn cũng có thể hủy diệt. Nếu đã không có giang sơn, y sẽ trở thành vua của cái gì? Tư Mã Thanh Sa cũng tìm ngươi, xem ra Tư Mã hoàng thị đều ngu xuẩn.”
La Duy nói: “Bọn họ không phải xuẩn, chỉ là ham sống mà thôi. Tư Mã Tru Tà nếu đánh được thành Hạ Phương, thì có mấy người trong Tư Mã hoàng thất đã lăng nhục hắn khi hắn thất thế có thể sống? Nếu Tư Mã Tru Tà bại, hắn cũng không còn đường sống.”
“Ngươi ngược lại đã thay bọn họ suy nghĩ kỹ càng.”
“Con người vì sự sống, nếu còn cơ hội, chắc chắn sẽ liều mạng.”
“Nếu là ta…” Long Huyền nói với La Duy: “Giang sơn không thể là của họ Tư Mã, với những kẻ tham sống sợ chết này, ta tình nguyện lấy cái chết bảo vệ giang sơn.”
“Không thể trở thành hoàng đế, ngươi cũng nguyện?” La Duy hỏi.
“Phải.”
Sau khi một tiếng “phải” của Long Huyền ra khỏi miệng, tòa điện này rơi vào tĩnh lặng. Ánh mắt Long Huyền yên lặng nhìn La Duy, tựa hồ đang đợi La Duy cho hắn một câu đáp lời, rằng y có hay không tin tưởng chữ “phải” của hắn.
La Duy nhìn màn mưa bụi phía sau Long Huyền, ánh mắt mờ mịt. Chữ “Phải” này, y tin chứ, Long Huyền đối ngôi vị hoàng đế, là chấp niệm, đối với giang sơn Đại Chu, là thầm yêu. Người này có thể trở thành một quân vương chân chính, đối với giang sơn cũng không có gì không tốt, chỉ là, vì sao ta mang họ La, mà hắn không đầu thai trong bụng hoàng hậu? Có lẽ nếu như vậy, sẽ không có kết cục ngày hôm nay, kiếp trước giải không được, kiếp này cũng không.
“La Duy?” Long Huyền mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh, không phải hắn không chờ được, chỉ là đột nhiên không muốn biết đáp án, thậm chí sợ phải biết.
“Hay là cùng Đông Thương thương lượng chuyện xuất binh.” Ánh mắt La Duy trở lại trên bản đồ, ngón tay chỉ Đong Thương quốc bên trái Bắc Yến.
“Đông Thương sẽ nguyện ý xuất binh sao?”
“Không hỏi sao biết bọn họ không muốn? Đông Thương cùng Bắc Yến cũng đã nhiều năm không hòa thuận, nếu biết có thể thừa dịp loạn tại Bắc Yến mà nhúng tay, thậm chí có thể phân chia giang sơn Bắc Yến, Đông Thương quốc quân vì sao không muốn?”
Long Huyền cũng đem tâm tư tập trung vào bản đồ: “Ngươi làm như vậy có lợi gì cho Đại Chu chúng ta?”
“Tất nhiên là để Tư Mã hoàng thất được cái này mất cái khác.” La Duy chỉ vào cửa Xuân Độ cách xa Bắc Yến cùng Đông Thương: “Nếu có thể khiến Đông Thương qua Xuân Độ, mặc kệ lời ngươi nói Tư Mã Tru Tà tin hay không, hắn đều phải lui binh.”
“Tư Mã Thanh Sa lãnh binh ra Hạ Phương.” Long Huyền nói: “Chúng ta lãnh binh tới Ô Sương, ba đại quân chặn ở Thiên Thủy Nguyên đầu này.” Ngón tay Long Huyền chỉ vào một vùng đồng bằng mênh mông trên bản đồ nói: “Vây kín Ô Sương thiết kỵ.”
“Ô Sương thiết kỵ được xưng thiên hạ đệ nhất sẽ như thế nào?” La Duy nói: “Nhân cơ hội này tiêu diệt Ô Sương thiết kỵ, vĩnh viễn trừ hậu hoạn.”
Long Huyền thầm tính toán: “Nếu đến lúc đó Tư Mã Thanh Sa hối hận, còn có quân Đông Thương chặn phía sau, hắn không có cơ hội đổi ý.”
“Cho nên chúng ta sẽ không cùng Tư Mã hoàng thất nói chuyện thành Ô Sương, mà sẽ bàn chuyện giúp bọn hắn giải quyết chuyện thành Hạ Phương ra sao.”
“Ngươi lừa Tư Mã Thanh Sa an bài người giúp chúng ta mở cửa thành Ô Sương, ta lừa Tư Mã Tru Tà triệt binh tại Thiên Thủy Nguyên. Sau đó, còn phải cùng bọn họ hạ tuyệt bút tạ lễ.”
La Duy cười: “Cho nên con người sống trên đời tốt nhất đừng để có việc phải cầu xin người khác.”
“Nếu Đông Thương không chỉ hứng thú với Xuân Độ quan thì sao?” Long Huyền lại hỏi.
“Đông Thương sẽ chịu chia đều giang sơn Bắc Yến cùng chúng ta ư?” La Duy lại không mảy may lo lắng: “Xuân Độ đắc thủ, bọn họ tùy thời có thể tiến quân Bắc Yến. Ta ngược lại lo Mạc Hoàn Tang không chịu triệt binh, người lãnh binh tối kị nhập vòng vây.”
“Nếu như thế, chúng ta sẽ quyết tử chiến dưới chân thành Hạ Phương.” Long Huyền nói: “La Duy, những chuyện sắp tới, rất nhiều chuyện sẽ không như chúng ta mong muốn, ngươi chỉ cần nhớ chúng ta vì thành Ô Sương và Thiên Thủy Nguyên của thành Ô Sương, cái khác chúng ta có thể tính toán sau.”
“Được.” La Duy gật đầu nói: “Ta biết.”
“Thật hiếm thấy.” Long Huyền dựa vào lưng ghế: “Ngươi còn có thể đồng ý với ta.”
La Duy ngồi bất động nói: “Còn có một chuyện, ngươi muốn nói với bệ hạ về chuyện này như thế nào?”
“Phụ hoàng tin ngươi hơn ta.” Long Huyền nói: “Nói như thế nào, ngươi nên suy nghĩ đi.”
La Duy chậm rãi đứng dậy: “Lời này của điện hạ tiểu thần không nhận nổi, chuyện đã bàn xong, tiểu thần xin cáo lui.”
La Duy tự xưng tiểu thần, Long Huyền liền biết chuyện quốc sự này bọn họ đã bàn xong, ít nhất người không muốn nói tiếp với hắn: “Người tên Vệ Lam còn chờ ngươi bên ngoài cung chứ?” Long Huyền hỏi.
La Duy nói: “Điện hạ cảm thấy hứng thú với việc riêng của tiểu thần sao?”
“Hắn không xứng với ngươi.” Long Huyền cũng đứng dậy nói.
“Điện hạ là long tử.” La Duy nở nụ cười châm biếm: “Tất nhiên là thấy bất cứ kẻ nào cũng không xứng rồi. Tiểu thần thấy Lam rất tốt, không phiền điện hạ quan tâm.”
“Chuyện của ngươi và hắn, tả tướng có biết không?”
“Việc này hình như không liên quan gì đến điện hạ?” La Duy không hành lễ, xoay người định đi.
“Mai sau ngươi cưới vợ sinh con, còn có thể đối đãi với hắn như hôm nay sao?” Long Huyền ở phía sau La Duy hỏi.
“Cưới vợ sinh con?” La Duy lập tức xoay người đối mặt với Long Huyền, lớn tiếng nói: “Chuyện của ta ngươi không biết gì sao?”
Long Huyền nói: “Ta biết cái gì? Ngươi nói đến chuyện thân thể ngươi không tốt? Bốn người hành hình ta đã xử quyết, ngươi còn muốn ta như thế nào? Ta không phải đã đưa…”
“Đưa cái gì?” La Duy hỏi.
“Không có gì.” Câu ta đã đưa nhân sâm Tuyết Sơn trăm năm đền bù của Long Huyền cuối cùng không nói ra khỏi miệng. Hắn nghe La Duy hỏi, liền biết La Tri Thu không nói thật cho La Duy biết, nghĩ đến tính tình của La Duy, nếu biết nhân sâm đó là của hắn đưa, nhất định sẽ không ăn.
La Duy hồ nghi nhìn Long Huyền, không biết Long Huyền lại muốn chơi đùa gì với y đây.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương