Phòng ngủ chỉ còn lại La Duy và Vệ Lam. “Đói không?” Vệ Lam hỏi. La Duy lắc đầu. “Cứ ăn một chút đi.” Vệ Lam nói: “Không ăn sao có thể khỏe lên được?” “Được rồi.” La Duy nói: “Ta ăn.” Vệ Lam thấy lần này La Duy dễ dàng đồng ý ăn thứ gì đó, không thể tin được: “Công tử muốn ăn thật à?” “Kỳ thật, ta không đói bụng.” La Duy nói. “Công tử chờ một chút, ta đi xem cháo đã nấu xong chưa?” Vệ Lam vội đứng dậy đi ra ngoài, sợ đứng đây lâu thêm một chút, La Duy lại đổi ý. Việc khuyên La Duy ăn cái gì đó, Vệ Lam đã thử nhiều lần, thực sự rất khó khăn. La Duy nhìn Vệ Lam chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã mang một bát trứng sữa hấp tiến vào. “Phòng bếp vẫn chưa nấu cháo xong.” Vệ Lam ngồi xuống bên cạnh La Duy: “Tiểu Tiểu ở đó trông coi, công tử ăn trứng sữa hấp trước đi.” La Duy ngoan ngoãn há miệng, Vệ Lam đút cho y ăn. Trứng sữa hấp không hề cho gia vị, Vệ Lam khi kiểm tra độ nóng của thức ăn đã nếm thử, thật sự chẳng có mùi vị gì, nhưng hắn thấy La Duy ăn thứ nhạt nhẽo này rất ngon lành, càng không hiểu nổi khẩu vị La Duy. Vệ Lam không biết rằng, lúc này tâm tư La Duy căn bản không để ở món ăn, nhìn Vệ Lam trước mắt, La Duy bắt đầu cảm thấy thế sự vô cùng kỳ diệu, vốn tưởng rằng là một người không hề liên quan gì đến kiếp trước của mình, ai ngờ Vệ Lam lại chính là A Sửu. “Thứ này ăn ngon lắm sao?” Vệ Lam hỏi, nếu La Duy thích ăn thứ không có chút hương vị này, vậy sau này hắn sẽ bảo nhà bếp không cho gia vị vào thức ăn. Nếu La Duy có thể ngoan ngoãn chịu khó ăn uống, Vệ Lam cũng thấy vui lây. La Duy lại nói: “Lam, ảnh vệ Kỳ Lân khi đến lúc độc phát, có phải toàn thân sẽ thối rữa hay không?” “Đúng.” Vệ Lam nói, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy một tiền bối của mình phát độc, hoàn toàn thay đổi, da thịt thối rữa. “Khi ảnh vệ bị phát độc, Kỳ Lân sơn trang xử lý như thế nào?” “Nếu độc phát, sẽ không dùng người này nữa.” Vệ Lam nói: “Để người ấy rời khỏi sơn trang, tự sinh tự diệt.” La Duy nói: “Cứ như vậy sao?” Vệ Lam gật đầu, đây là kết cục tốt nhất, có thể cho ảnh vệ đó tự tìm một nơi chôn thân, còn hơn bị giết chết, hoặc là bị lôi đi thử thuốc. Vệ Lam xúc một thìa trứng sữa hấp đưa tới miệng La Duy, chuyện của Kỳ Lân sơn trang hắn không muốn nói nhiều với La Duy, nếu có thể quên, Vệ Lam cũng mong mình đừng nhớ rõ những ký ức này. La Duy nhìn bộ dáng Vệ Lam, liền biết người này còn giấu diếm y những gì. Ảnh vệ Kỳ Lân Võ công cao cường, khi ấy y nghĩ mãi cũng không hiểu, vì cái gì những người này phải chịu nhục mà không thể phản kháng. Cuối cùng vẫn là Long Thập và Lâm thái y chữa bệnh cho Vệ Lam kể với y, ảnh vệ Kỳ Lân từ nhỏ đã uống thuốc, nếu một ngày không uống bí dược của Kỳ Lân sơn trang, toàn thân sẽ đau đớn sống không bằng chết. Nếu không phải Lạc Thính Triều thức thời, giao phương thuốc bí dược ra, Lâm thái y cũng không thể giải được độc trên người Vệ Lam. La Duy sau khi nói chuyện với Lâm thái y, mới nhớ tới khi y mang Vệ Lam đi Úc Châu, dọc đường về thượng đô, Vệ Lam mỗi ngày đều phải uống một viên thuốc cỡ bằng hạt đậu tương, khi đó y còn tưởng rằng là thuốc đại phu kê đơn cho Vệ Lam, nên chưa từng hỏi qua. “Công tử.” Tiểu Tiểu ở ngoài cửa gọi. La Duy nhìn ra cửa. “Vào đi.” Vệ Lam lên tiếng. Tiểu Tiểu mang cháo vào, nói: “Công tử, ăn chút cháo đi, vừa nấu xong đấy.” La Duy ngửi mùi cháo, không có vị thuốc, mới yên lòng, xem ra Ngụy thái y đã buông tha cho y, không bắt y ăn thức ăn trộn thuốc. “Vẫn là Vệ đại ca làm tốt.” Tiểu Tiểu thấy bát trứng sữa hấp vơi đi hơn phân nửa, liền nhìn Vệ Lam vỗ tay: “Công tử ăn hết cả bát thức ăn rồi!” La Duy liếc nhìn Tiểu Tiểu: “Mấy ngày nay người trong viện chúng ta thế nào?” “Nô tài còn phải canh bếp sắc thuốc.” Tiểu Tiểu nghe La Duy hỏi, lập tức muốn chạy: “Thất Tử không thể trông bếp một mình, công tử, nô tài đi xem thế nào, công tử để Vệ đại ca giúp người ăn cháo đi.” La Duy hỏi Vệ Lam: “Ta có nói cái gì à? Chỉ hỏi nó một câu, sao nó lại chạy?” “Tướng gia có lệnh.” Vệ Lam đáp: “Ai cũng không được nói chuyện bên ngoài với công tử, không thể để công tử lo nghĩ nhiều.” La Duy nói: “Vậy tức là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Vệ Lam vội liếc nhìn La Duy: “Nhị điện hạ tới Nguyệt Châu, Tạ công tử cũng cùng đi.” Miếng cháo La Duy vừa nuốt xuống như mắc lại trong cổ họng: “Tạ Ngữ cùng đi với nhị điện hạ?” “Không phải.” Vệ Lam nói: “Nhị điện hạ đi cùng Trần tướng quân.” Tạ Ngữ đi Nguyệt Châu, La Duy thấy thật hào hứng, y rất muốn xem một đôi quân thần tâm đầu ý hợp trong kiếp trước, hiện tại đối đầu, ai sẽ thắng ai đây.“Bọn họ hiện tại đến Nguyệt Châu chưa?” “Tạ công tử chưa báo tin về.” Vệ Lam nói: “Còn có, các cữu lão gia đều đang ở trong phủ.” “Ai?” Vệ Lam nói: “Chính là bốn huynh trưởng của phu nhân.” La Duy chép miệng: “Là bọn họ à, vào kinh báo cáo công tác thôi.” Kiếp trước y không thân thiết với bốn cữu cữu này, sau khi La gia gặp chuyện không may, Phó gia liền cắt đứt quan hệ với bọn họ. Phó gia lúc ấy làm như vậy, bo bo giữ mình, không có gì sai, chỉ là nếu muốn La Duy thực sự có cảm tình với Phó gia, thì không có khả năng. Nhìn bát cháo đã vơi phân nửa, La Duy thương lượng với Vệ Lam: “Chỗ còn lại để lát nữa ăn được không, ta ăn không vào.” Ngụy thái y mới vừa dặn dò Vệ Lam, La Duy vừa tỉnh lại, phải ăn thật nhiều, không ăn cũng phải bắt y ăn. Vệ Lam nói với La Duy: “Trong bếp còn rất nhiều cháo, lát nữa công tử muốn ăn, Vệ Lam lại đi lấy.” Vệ Lam nói rồi tự uống hết chỗ cháo trong bát. “Thật tốt.” La Duy rút tay trong chăn ra, thay Vệ Lam lau khóe miệng. Tay La Duy ủ trong chăn nên thật ấm, khiến tâm Vệ Lam cũng trở nên ấm áp: “Công tử nói cái gì thật tốt cơ?” La Duy nói: “Như bây giờ ấy, Lam sẽ luôn canh giữ ở nơi này chứ?” Vệ Lam buông bát: “Công tử gặp chuyện không may, Vệ Lam sao có thể rời đi? Chỉ mong công tử về sau đừng dọa người như thế nữa.” “Được.” La Duy đáp ứng Vệ Lam: “Về sau không dọa ngươi nữa.” “Công tử, tại sao khi ngươi nhìn bức họa của ta liền té xỉu? Còn người tên A Sửu là ai?” Vệ Lam hỏi. Vấn đề này đã ấp ủ trong lòng hắn mấy ngày này, lúc này, Vệ Lam liền hỏi, quên mất Ngụy thái y đã dặn dò gì, không thể khiến La Duy suy nghĩ. “Không phải bởi vì cái bánh bao thịt kia đâu.” La Duy cười nói: “Là đúng lúc ấy thấy không thoải mái.” “Thật chứ?” “Đúng vậy, ta lại có thể bị một cái bánh bao thịt dọa à?” “Vậy A Sửu là ai?” “Cái gì A Sửu?” “Khi công tử hôn mê đã gọi cái tên này.” “Ta không biết.” La Duy giả bộ ngẩn ngơ: “Ta nói hai chữ này sao?”