La Duy ở lại điện Trường Minh mãi cho đến khi dùng xong bữa tối mới được Hưng Võ đế cho đi. Đúng lúc này, Tĩnh Viễn hầu Lý Viễn Thành tới gặp Hưng Võ đế, nói một đống công sự, sau đó nói bóng nói gió với Hưng Võ đế rằng, Thập hoàng tử đến nay còn chưa được đặt tên. “Một đứa trẻ chưa đầy tháng, gấp cái gì?” Hưng Võ đế chỉ bày ra gương mặt lạnh lùng nói: “Như thế nào, phụ thân như trẫm còn không thấy gấp gáp, các ngươi lại chờ không nổi sao?” Lý hầu vội quỳ xuống nói liên tục không dám, lại thỉnh tội với Hưng Võ đế. “Trẫm nghe hoàng hậu nói, phu nhân ngươi những ngày này thường xuyên vào cung.” Hưng Võ đế lạnh nhạt nói với Lý hầu: “Nàng là một phu nhân tôn quý, chẳng lẽ muốn tiến cung làm mẹ Lý phi? Hay bởi Lý thị các ngươi sợ hoàng hậu chăm sóc Lý phi không tốt?” Lý hầu quỳ trên mặt đất, luôn miệng nói thần đáng tội chết. Lý hầu đã nhận tội chết, nhưng Hưng Võ đế vẫn không buông tha, nói: “Biết sai thì phải sửa, đừng để trẫm phải nói lần thứ hai! Đừng tưởng rằng các ngươi suy nghĩ gì trẫm cũng không biết!” La Duy không biết rằng, từ sau khi y bị Lý phi dạy dỗ đến nay, Hưng Võ đế không hề tới gặp Lý phi, ngay cả cái tên cho Thập hoàng tử cũng chưa ban xuống. Vốn nghĩ khi Thập hoàng tử sinh ra, Hưng Võ đế sẽ mừng rỡ vô cùng, cho rằng Thập hoàng tử sẽ được thánh sủng, tuy hiện tại đại đa số người ngoài đều hả hê, nhưng đều cảm thấy Thập hoàng tử thật đáng thương. Cho dù Tứ hoàng tử Long Việt chỉ là do cung tì sinh ra, nhưng chỉ sau khi sinh một ngày, đã được Hưng Võ đế ban thưởng danh tự. Bây giờ Thập hoàng tử còn không bằng tứ Hoàng Tử, mặt mũi Lý phi coi như mất hết. Lý hầu bị Hưng Võ đế giáo huấn, toát mồ hôi lạnh, tuy nói lôi đình mưa móc đều là ân huệ vua ban, nhưng Hưng Võ đế như vậy khiến hắn không chịu nổi. “Ngươi còn không lui xuống?!” Hưng Võ đế cao giọng. Lý hầu vội vã cáo lui, trước khi đi còn nhìn thoáng qua La Duy ngồi một bên, chẳng lẽ thật sự là bởi vì Lý phi đắc tội với La tam công tử, nên nàng và Thập hoàng tử mới thất sủng? La Duy không hiểu ngọn ngành, nhìn Lý hầu ra vẻ an ủi. “Duy nhi dùng bữa đi.” Hưng Võ đế nói với La Duy: “Chuyện không liên quan đến ngươi, không cần phải hỏi.” Lý hầu đứng ngoài điện Trường Minh thở hắt một hơi, cứ tiếp tục thế này, phải làm thế nào mới được? Lý hầu không có một chút đầu mối nào hết. La Duy dùng thuốc, hương vị khiến y muốn nôn, nhưng vẫn cứng ngắc cố nuốt hết. Hưng Võ đế lại sai người mang cho La Duy những thứ bổ dưỡng trong nội cung, rồi mới sai Triệu Phúc tiễn La Duy ra khỏi cung. Vệ Lam chờ ở ngoài cung, thấy La Duy ngồi kiệu tiến ra, vội chạy lại đón La Duy. “Công tử đi thong thả, nô tài không tiễn nữa.” Triệu Phúc khom người nói với La Duy. Trong một thoáng, cánh tay phải của La Duy chạm vào tay Triệu Phúc, nhét tờ ngân phiếu vào tay Triệu Phúc. Vệ Lam sau khi đỡ La Duy lên xe ngựa, lại muốn cho La Duy uống thuốc viên. “Ta vừa uống rồi.” La Duy khoát tay nói với Vệ Lam: “Bây giờ ta không ăn nổi cái gì hết.” “Khó chịu lắm sao?” “Một lát nữa là ổn thôi.” La Duy nửa nằm: “Lam, ta ngủ một chút đây.” Vệ Lam giúp La Duy đắp chăn: “Công tử nghỉ tạm đi, chỗ này đã có Vệ Lam trông coi rồi.” “Được.” La Duy nhắm mắt lại, y bị mùi vị của chén thuốc kia ám ảnh, ngủ cũng không ngủ được, chỉ nhắm mắt lại suy nghĩ, sau khi Long Huyền tới được Nguyệt Châu, y phải làm sao bây giờ? Long Huyền đến Nguyệt Châu để gặp ai? Văn thần tạm thời không nghĩ tới, nhưng còn những võ tướng trong tay nắm binh quyền thì sao đây, y phải suy nghĩ cẩn thận một phen. “Công tử.” Xe ngựa chạy được nửa đường, Thất Tử ở bên ngoài gọi. “Làm sao vậy?” La Duy từ từ nhắm hai mắt hỏi. Thất Tử đứng dưới cửa sổ xe nói: “Khâu tướng gia cùng Vệ quốc Trần Tướng quân ở phía trước.” Thật là khéo, La Duy ngồi dậy: “Nghênh đón, ta là vãn bối, phải tới chào hỏi một câu mới được.” Khâu Triệt cùng Trần Đồ Nghiệp mới ra khỏi nhạc phường đàm luận tiêu dao, chuẩn bị trở về phủ, không ngờ trên đường gặp được La Duy. “Vân Khởi kiến quá Khâu tướng gia, kiến quá Trần Tướng quân.” La Duy xuống xe ngựa, nở nụ cười chân thành rồi chắp tay thi lễ với Khâu Triệt cùng Trần Đồ Nghiệp. “Vân Khởi đa lễ rồi.” Khâu Triệt còn nhanh hơn Trần Đồ Nghiệp, vài bước đã chạy đến trước mặt La Duy, cười nói: “Vân Khởi đang từ hoàng cung về phủ phải không?” La Duy đáp lời: “Vân Khởi cùng huynh trưởng lần này phạm sai lầm lớn, nên mới vào cung thỉnh tội trở về.” Khâu Triệt nhỏ giọng: “Ngươi đừng nóng lòng, bệ hạ phạt cũng phạt rồi, sẽ không trách tội nữa. Thân thể ngươi thế nào? Vết thương của Vũ Hiên có nặng lắm không? Ta mới từ Tây Sơn trở về, chưa kịp vào phủ thăm hai người.” “Vết thương ở chân nhị ca con khiến người khác sợ hãi, nhưng không tổn thương đến xương cốt.” “Đây là vạn hạnh!” Khâu Triệt vội nói. “Vân Khởi càng không có việc gì.” La Duy cười nói: “Làm phiền Khâu bá phụ lo lắng, Vân Khởi thật có lỗi.” “Đứa nhỏ này, ngươi gọi ta một tiếng bá phụ, còn khách khí với bá phụ sao?” Khâu Triệt vỗ vai La Duy: “Cái thân thể này của ngươi cũng khiến người ta đau đầu, phải chịu khó điều dưỡng mới được!” “Vâng.” La Duy đáp ứng, nhìn về phía Trần Đồ Nghiệp chưa nói một lời: “Vân Khởi hôm nay tự quyết định, khiến Trần Tướng quân phải làm một việc vô tích sự, Vân Khởi thực sợ Trần Tướng quân trách tội.” Trần Đồ Nghiệp vừa nghe La Duy nói vậy, đen mặt: “Tam công tử để tại hạ làm chuyện vô tích sự nào?” La Duy lúc này làm như không hiểu sắc mặt người khác: “Nhị điện hạ muốn đi Nguyệt Châu tẩy hối, Vân Khởi sợ trên đường đi hắn gặp chuyện không may, cho nên đề nghị với bệ hạ, để Trần Tướng quân hộ tống Nhị điện hạ tới Nguyệt Châu.” Mặt Trần Đồ Nghiệp càng thêm đen, hắn đường đường là một Vệ quốc tướng quân, sao lại phải làm làm thị vệ?“Ta…” “Đây là chuyện tốt.” Khâu Triệt chặn họng Trần Đồ Nghiệp, nói với La Duy: “Vân Khởi đã tiến cử, Đồ Nghiệp, ngươi phải làm theo thôi.” La Duy cười rồi chắp tay: “Thời tiết rét lạnh, Vân Khởi không quấy rầy hai vị nữa, Vân Khởi cáo từ.” “Đệ phải nghe lời y sao?” Sau khi xe ngựa của La Duy đi xa, Trần Đồ Nghiệp nói với Khâu Triệt: “Tỷ phu (anh rể), huynh có uống rượu đâu cơ chứ?” Khuôn mặt Khâu Triệt không còn giữ nét tươi cười, La Duy đã chém lão một đao rồi: “Chúng ta về phủ, ta có lời muốn nói với ngươi.” “Đệ thật sự phải làm thị vệ cho Nhị điện hạ?” Trần Đồ Nghiệp hỏi. “Ngươi cho rằng ai cũng có cơ hội hộ tống hoàng tử à?” Khâu Triệt hỏi thê đệ(em vợ) của mình. “Đệ phải thấy may mắn mới đúng.” Trần Đồ Nghiệp thấy vẻ mặt Khâu Triệt nghiêm túc, vội nói. Khâu Triệt lại cười: “Đi thôi, ta sẽ dạy ngươi phải làm chuyện vô tích sự này như thế nào.” Trong xe ngựa, Vệ Lam đưa cho La Duy một ly nước ấm, hỏi: “Khâu tướng gia này không phải đang đối đầu với Tướng gia sao?” La Duy đưa ly nước đến bên miệng, lại không uống: “Lời này là ai nói với ngươi?” Vệ Lam thấy La Duy như vậy, hắn vốn định nói là La Tắc, nhưng sẽ liên lụy đến La Tắc mất: “Không có, không có ai nói với ta cả.” “Lại là nhị ca ta?” Vệ Lam lắc đầu. “Trừ huynh ấy ra, không có người khác.” La Duy không cần nghĩ cũng biết là La Tắc. Vệ Lam chỉ vào ly nước của La Duy. La Duy uống một hớp nước. “Vậy tại sao công tử gọi lão là bá phụ?” Vệ Lam để La Duy uống nước xong, mới hỏi tiếp. “Diễn trò thôi.” La Duy buông chén nước trả lời Vệ Lam: “Lam, ngươi đừng tưởng rằng kẻ thù khi gặp nhau sẽ chỉ tỏ vẻ thù hằn, có đôi khi hai người gặp nhau cười nói rất vui vẻ, mới là kẻ thù sâu đậm.”