Ánh mặt trời vừa chiếu xuống, Vệ Lam liền tỉnh lại, La Duy vẫn ngủ say trong lòng hắn. Vệ Lam nhẹ nhàng buông La Duy ra, sau khi rời giường cũng không vội vàng mặc quần áo cho mình, mà đắp lại chăn cho La Duy rồi mới mặc thêm quần áo. Vệ Lam ra khỏi phòng ngủ, trong viện giờ phút này vẫn yên tĩnh không một bóng người, ánh đèn ngoài hành lang cũng chưa tắt. Vệ Lam đi đến hành lang, thổi tắt ánh đèn, lại đốt thêm chậu than, mang vào phòng ngủ của La Duy, có thêm chậu than, căn phòng lại trở nên ấm áp thêm một chút. Chờ Vệ Lam đặt chậu than xong xuôi, Thất Tử cũng ngáp dài đi đến, nhỏ giọng gọi Vệ Lam một tiếng: “Vệ đại ca.” “Công tử còn chưa tỉnh.” Vệ Lam cũng nhẹ giọng nói. “Công tử ngày hôm qua còn ho không?” Thất Tử hỏi. Vệ Lam lắc đầu, mấy ngày này La Duy ít ho khan hơn. “Xem ra công tử có thể uống ít thuốc đi một chút.” Thất Tử chạy đến bên giường, La Duy không ho khan trong lúc ngủ cũng là một chuyện tốt. Vệ Lam cũng đi tới, sờ sờ trán La Duy, không lạnh không nóng. “Ta mang điểm tâm tới.” Thất Tử thấy La Duy không có việc gì, cũng an tâm, nói với Vệ Lam: “Vệ đại ca, ngươi chờ ta một chút.” Tiểu Tiểu lúc này cũng bước thấp bước cao đi tới, nó muốn đem quần áo La Duy mặc ngày hôm qua đi giặt, lại hỏi Vệ Lam: “Vệ đại ca, quần áo của ngươi đâu? Ta giặt giùm luôn.” Vệ Lam vội nói: “Không cần, ta tự giặt là được.” “Dù sao cũng phải giặt.” Tiểu Tiểu nói, ôm đống quần áo trong phòng ra, cũng không quản là La Duy hay Vệ Lam: “Vệ đại ca, ngươi mỗi ngày đều chăm sóc công tử, chắc rất mệt, việc nhỏ này để Tiểu Tiểu làm là được rồi.” Vệ Lam muốn ngăn lại, hắn thực sự không có thói quen để người giặt quần áo hộ mình. “Công tử tỉnh rồi.” Tiểu Tiểu đột nhiên nói, thừa lúc Vệ Lam quay đầu nhìn La Duy, Tiểu Tiểu liền chạy trốn ra ngoài. La Duy trở mình một cái, Vệ Lam thăm dò, thấy La Duy vẫn chưa tỉnh, lại kéo lại góc chăn giúp La Duy, hắn vẫn nhớ kỹ thái y lời nói, La Duy lúc này không thể chịu lạnh. Thất Tử mang điểm tâm đến, cùng Vệ Lam ăn bên ngoài phòng. “Lát nữa ta sẽ đi sắc thuốc cho công tử.” Thất Tử vừa ăn vừa nói: “Nghe nói thuốc kia rất đắng, thái y còn nói công tử khẩu vị không tốt, mỗi ngày uống loại thuốc này, là ta  thì ta cũng ăn không ngon nổi.” Vệ Lam tràn đầy đồng cảm, nhưng bị bệnh không uống thuốc cũng không được, hắn không thể không tin thái y chứ? Thất Tử tiếp tục oán giận thái y, nó vì chuyện La Duy không ăn được, đã mất ngủ vài buổi tối, đêm hôm qua nó mới nghĩ ra một nguyên do: “Vệ đại ca, hôm nay Ngụy thái y lại đến, ta sẽ nói với ông ta, xin ông ta kê đơn thuốc bớt đắng cho công tử, ngươi nói xem người này hôm nay có còn kê đơn thuốc đắng nữa không?” “Thuốc nào cũng đắng hết.” Vệ Lam chưa từng nghe qua loại thuốc nào không đắng cả. “Vậy có thuốc nào không đắng không nhỉ?” Thất Tử hỏi Vệ Lam. Vệ Lam nói: “Ta không biết.” Nếu có, hắn cũng muốn tìm cho La Duy. “Ta hôm nay sẽ hỏi Ngụy thái y.” Thất Tử chưa từ bỏ ý định: “Mỗi ngày đều uống thuốc đến phát no, công tử nào còn có khẩu vị ăn cơm. Kỳ thật công tử trước kia cũng thích ăn bánh gạo nếp, nhưng hôm qua ta mua, y lại nói không thích ăn ngọt, công tử hiện tại thật sự là thay đổi rất nhiều.” “Công tử trước kia…” Vệ Lam nói một nửa rồi ngừng lại. “Công tử trước kia làm sao?” Thất Tử hỏi. “Không có gì.” Vệ Lam vẫn quyết định không hỏi, nếu La Duy nguyện ý nói, y sẽ nói cho hắn, nếu không muốn nói, vậy hắn cần gì phải biết? La Duy ngủ tới tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh, lúc mở mắt ra, liền thấy Vệ Lam ngồi bên cạnh. “Công tử tỉnh rồi?” Vệ Lam thấy La Duy mở mắt, vội lấy quần áo cho La Duy. “Là lúc nào rồi?” La Duy nằm trong ổ chăn bất động, hỏi Vệ Lam. “Buổi trưa.” Vệ Lam nói. “Đã giữa trưa rồi à…” La Duy trở mình vài lần trong chăn, ổ chăn thực ấm áp, khiến y không muốn đứng lên. Vệ Lam đem quần áo tới, thấy La Duy không có ý rời giường, liền nói: “Ta mang cơm đến cho công tử nhé?” “Không cần, ta không đói bụng.” La Duy nói. “Không ăn cơm sao được?” Vệ Lam nghe La Duy nói không đói bụng, liền phát sầu. “Lại cau có.” La Duy liếc nhìn Vệ Lam, nở nụ cười: “Ta có thể tự bỏ đói mình hay sao?” “Ta mang súp tới.” Vệ Lam nói, hắn không có cách nào cãi lại La Duy. Quản gia ăn xong cơm trưa, lần thứ ba đi vào trong viện của La Duy, vừa lúc thấy Tiểu Tiểu ngồi ngẩn người trong sân, liền hỏi: “Công tử tỉnh chưa?” Tiểu Tiểu hồi thần nói: “Vệ đại ca đang hầu công tử ăn súp.” “Công tử vẫn không muốn ăn gì à?” “Công tử nói không đói bụng.” Quản gia thở dài, tam công tử chắc có thể thành tiên rồi. “Ngài không phải có chuyện tìm công tử sao?” Tiểu Tiểu đứng dậy nói: “Công tử còn chưa ra ngoài, ngài cứ vào trong phòng ngủ mà nói.” La Duy đã uống xong bát súp, lại nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, y vẫn thấy mệt. “Công tử.” Quản gia đứng bên ngoài gọi một tiếng. “Vào đi.” La Duy nghe thấy giọng quản gia, liền lên tiếng. Vệ Lam đứng dậy. “Ngồi đi.” La Duy kéo tay Vệ Lam ấn xuống. Quản gia lúc này đã vào, thấy Vệ Lam ngồi bên giường La Duy, cũng không phản ứng gì, chỉ hành lễ với La Duy, nói: “Công tử, phu nhân sai tiểu nhân đến xem ngài tỉnh chưa.” “Mẫu thân có chuyện tìm ta?” La Duy hỏi. Quản gia nói: “Công tử, đêm qua Lý phi nương nương sinh hạ tiểu hoàng tử, tướng gia và nhị công tử đã vào cung chúc mừng. Bệ hạ nói công tử thân thể không tốt, không để người quấy rầy công tử nghỉ ngơi.” “Bọn họ ban đêm đã vào cung, vậy đã trở về chưa?” “Vẫn chưa về.” La Duy vừa nghe Lý phi sinh một hoàng tử, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần. Kiếp trước Hưng Võ đế chỉ có chín vị hoàng tử, Lý phi tuy cũng là phi tử được ân sủng, nhưng kiếp trước không có con trai. Nếu không phải kiếp này chuyện Liễu phi mượn cớ sảy thai mà âm mưu hãm hại hoàng hậu bị bại lộ, thất sủng, thì sợ rằng Lý phi sẽ chẳng thể mang thai rồng. Lý phi, Thường Hoài Lý thị, lại có thêm Thập hoàng tử, cũng không phải chuyện gì tốt đẹp. “Công tử?” Quản gia nhìn La Duy nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn nóc nhà, hồi lâu không nói lời nào, lại kêu một tiếng. “Ta biết.” La Duy lúc này mới nói: “Ngươi đi làm việc đi.” “Vậy công tử có vào cung không?” Quản gia hỏi. “Trong cung chắc đang bày yến tiệc, ta cũng ăn không nổi.” La Duy nói: “Hôm nay ta sẽ không tiến cung, lát nữa ta mang theo Vệ Lam và vài người đi ra ngoài, ngươi đi nói cho mẫu thân ta một tiếng.” “Vâng.” Quản gia lui xuống. “Công tử hôm nay muốn tới chùa Hộ Quốc thật sao?” Vệ Lam hỏi. “Ừ.” La Duy ngồi dậy: “Có một số việc ta muốn hỏi quốc sư, xin ông ta chỉ giáo.”