Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 121
La Duy từng bước chậm rãi đến gần Long Huyền, kiếp trước, người này có khi nào chờ đợi y? Chỉ là lúc này, hắn từng bước đến gần y, trong lòng kêu gào hãy rời đi, y không muốn cùng Long Huyền ở bên nhau một mình.
“Ngươi muốn ta chết sao?” Long Huyền đến gần, rồi hỏi La Duy.
“Tiểu thần làm sao dám có loại ý niệm ấy trong đầu?” La Duy tỏ vẻ kinh hãi: “Điện hạ là long tử, thân phận tôn quý, tiểu thần chỉ là nhân thần, điện hạ nói như vậy là muốn tiểu thần phải chết sao.”
“Ngươi còn có thể sợ ta à?” Long Huyền nói: “Hiện tại không ai nghĩ ngươi sẽ sợ ta, ngươi là cận thần bên thiên tử, việc gì phải diễn kịch nữa?”
“Điện hạ…”
“Ta chỉ rời đi, từ nay về sau không nghĩ đến những chuyện khác nữa, như vậy cũng không thể?”
“Lời điện hạ nói La Duy không hiểu.” La Duy một chút cũng không tin đây là lời nói từ trong thâm tâm Long Huyền, người này chỉ cần không chết, thì trở thành hoàng đế vĩnh viễn là tham vọng của hắn: “Sau này điện hạ tất là thân vương tước, điện hạ còn muốn đi đâu?”
Long Huyền nói: “Ta đi tới phương nam, rời xa thị phi, chẳng lẽ đó không phải điều ngươi mong muốn?”
La Duy hạ mi, có vẻ thực bất đắc dĩ: “Chỉ cần bệ hạ ân chuẩn, ai dám ngăn cản điện hạ tới phương nam? Chu Đại học sĩ sao?”
Long Huyền nhìn về phía mặt đất phủ trắng tuyết rơi ngoài hành lang, tự giễu cười: “Nếu ta có thể đi, ngươi sẽ ra sao nhỉ? Ngươi sẽ không cần tới ảnh vệ Kỳ Lân nữa? La Duy, thái tử nhân đức, ta không bằng hắn, thế nhưng ngươi thực sự cho rằng hắn có thể trở thành một Hoàng đế tốt?”
“Điện hạ nói lời này, không sợ La Duy bẩm với bệ hạ sao?” Sắc mặt La Duy không thay đổi, chỉ là trong lòng âm thầm giật mình, Long Huyền lại cứ như vậy nói những lời đại nghịch bất đạo trước mặt y.
“Không sợ.” Long Huyền nói: “Nói mấy câu không thể khiến ta rơi vào chỗ chết, ngươi cũng sẽ không làm loại chuyện vô dụng thế này.”
“Gió vừa thổi qua, điện hạ nói những gì, tiểu thần không nghe rõ.” La Duy nắm thật chặt vạt áo choàng trên người, chỉ mới đứng dưới hành lang này một lát, y đã không chịu nổi cái lạnh: “Chu Đại học sĩ nói hiện nay phương nam nhiều lưu dân tác loạn, điện hạ tới đó là muốn thu phục lòng dân? Thì ra không riêng gì thái tử điện hạ nhân đức, nhị điện hạ cũng là người vô cùng nhân đức.”
Bị La Duy nói trúng tim đen, Long Huyền cũng chỉ tự giễu: “La Duy, vậy cứ theo lời ngươi nói, ta sau này có thế nào cũng là thân vương, vậy còn ngươi? Hết lòng lo lắng như thế là vì cái gì? Kế thừa phụ thân?”
“Không nghĩ tới.” La Duy bị Long Huyền hỏi, mới thoáng suy nghĩ, sau khi người nhà đều bình an vô sự, y muốn làm cái gì? Một ý niệm, rồi thân ảnh Vệ Lam xuất hiện trước mắt La Duy, nếu có khả năng, y nguyện cùng Vệ Lam đi khắp mọi nơi, nhìn ngắm sông núi Đại Chu. Nghĩ đến đây, La Duy mỉm cười, cứ như vậy thì thật là hay.
Long Huyền ngây người nhìn nụ cười trên khuôn mặt La Duy, đã bao lâu hắn chưa thấy người này cười thực sự? Tựa hồ đã thật lâu: “Ngươi…” Long Huyền chần chừ định hỏi, rồi lại nghĩ, có lẽ nụ cười ấy không dành cho hắn, nhiều lời liệu có ích gì.
“Điện hạ nếu không có chuyện gì nữa, tiểu thần xin cáo từ.” La Duy từ trong ảo tưởng phục hồi tinh thần, lại lạnh mặt nói với Long Huyền.
“Tóm lại ngươi nên cẩn thận.” Long Huyền cũng không giữ La Duy, chỉ nói một câu như thế. Hắn không tranh, tất sẽ có người khác tranh, La Duy, ngươi có thể bảo hộ thái tử đến khi nào?
La Duy vốn đã định đi, nghe Long Huyền nhắc nhở, quay đầu nhìn Long Huyền, người này còn có thể hảo tâm như thế? Ngẫm lại, Long Huyền bây giờ chỉ có thể lui về sau lưng Long Ngọc, để Long Ngọc che chở hắn tạm thời, Long Ngọc gặp chuyện không may, Long Huyền càng thêm khổ sở, nghĩ đến đây, La Duy hành lễ với Long Huyền, xoay người rời đi.
“Ca!” Long Tường lại tìm đến, xa xa thấy Long Huyền cùng La Duy đứng chung một chỗ nói chuyện, sợ này hai người xảy ra xung đột, liền vội vàng chạy tới.
“Tiểu Duy.” Long Tường chạy đến trước mặt huynh trưởng và La Duy, miệng vẫn theo thói quen gọi La Duy một tiếng Tiểu Duy.
“Ngũ điện hạ.” La Duy thi lễ với Long Tường, vẫn muốn rời đi.
Long Tường lại hỏi La Duy: “Thân thể ngươi thế nào?”
“Đã khỏe rồi ạ.” La Duy nói: “Đa tạ ngũ điện hạ quan tâm.”
“Ngươi biết không…” Long Tường nói: “Cậu ta trước khi chết nói một câu cuối cùng là ‘La Duy giết ta’, ngươi còn dám nói là người nói dối sao?”
“Người hạ chỉ chém cả Liễu thị là bệ hạ.” La Duy không nghĩ tới đã qua một năm, Long Tường vẫn còn nghĩ tới vấn đề này: “Ngũ điện hạ, chẳng lẽ cha con Liễu Song Sĩ không nên chết?”
Long Tường thần tình thống khổ, tất nhiên là đáng chết, nhưng hắn không thể quên khi còn bé, mình đã làm nũng với Liễu Song Sĩ như thế nào, không thể quên bóng dáng người này dạy mình học tại điện Nga Anh. Rất nhiều ký ức vốn đã nhạt nhòa, lại bởi vì người trước mắt mà ùa về tới tấp. Đối với Long Tường mà nói, Liễu Song Sĩ như là phụ thân, người như vậy hắn không cách nào hận được.
“Điện hạ nên nghĩ tới những người bị Liễu Song Sĩ hại chết đi.” La Duy nhớ tới Liễu Song Sĩ chỉ có chán ghét, lời nói ra cũng vô tình: “Ai trên nhân thế mà không có thân nhân? Điện hạ vì cậu mà thương tâm, nhưng người thương tâm chẳng lẽ chỉ có một mình điện hạ? Ta hại lão? Người này thật đúng là chết cũng không hối cải, chẳng lẽ là ta sai khiến lão đi cấu kết với Bắc Yến hay sao?”
“Duy…”
“Tường, nếu ngươi thật sự muốn hỏi ai là hung thủ, không bằng nghĩ xem lão làm chuyện đại nghịch bất đạo này là vì ai! Là ai hại lão phải chết!”
Long Tường nhìn về phía Long Huyền, chuyện La Duy nói tuyệt đối không khó nhận ra, chỉ là hắn vẫn không dám nghĩ tới.
Khi ba người giằng co, trắc thất Từ thị của Long Huyền được hai cung nhân của điện Khuynh Văn đỡ, đi tới gần.
La Duy nhìn Từ thị bụng cao cao hở ra, thì ra này nữ nhân đã có bầu, trưởng tử của Long Huyền cũng sắp tới nhân thế.
“Sao ngươi lại tới đây?” Long Huyền hỏi, trên mặt cũng thấy bao nhiêu thân tình.
“Thiếp đến thỉnh an mẫu hậu nương nương.” Từ thị thật cẩn thận nói. Phụ thân Từ Khoát của nàng tự sát trước trận chiến, năm huynh trưởng đều bị Hưng Võ đế chém đầu ngoài Ngọ môn, Từ thị đã bại vong, Từ thị ngày xưa là hầu môn chi nữ, cũng không dám biểu hiện chút bi thương nào trước mặt Long Huyền.
“Tiểu thần cáo lui.” La Duy cáo từ đi ra hành lang. Hai tiểu thái giám khiêng kiệu chờ sẵn ngoài hành lang, La Duy lên kiệu, trực tiếp đi về điện Trường Minh.
“Ngươi đi đi.” Long Huyền nói với Từ thị: “Trò chuyện với mẫu hậu nhiều một chút.”
Từ thị khúm núm trả lời, đi về phía điện Phượng Nghi.
Long Huyền cũng không ở lại lâu, xoay người định đi, đi vài bước, lại phát hiện Long Tường còn đứng im tại chỗ: “Ngươi làm cái gì thế?” Hắn xoay người hỏi Long Tường.
“Ca.” Long Tường nói với Long Huyền: “Thế nhân đều có thể nói cữu cữu bị trừng phạt là đúng tội, nhưng riêng huynh không thể nói.”
“Ngươi nghĩ là ta?” Long Huyền hỏi.
Long Tường cắn răng, hắn là người không có nhiều khao khát, từ nhỏ cũng chỉ thích tập võ, hắn không hiểu nổi Long Huyền, bọn họ là hoàng tử, từ nhỏ đã phú quý, còn có cái gì chưa đủ? Phụ hoàng bọn họ quân lâm thiên hạ, thực sự có mấy ngày thoải mái? Vì cái gì ca ca thông minh của hắn không thể hiểu? Hắn hận La Duy, hay là hận ca ca mình?
Long Huyền cười khổ: “La Duy thật đúng là lợi hại, chỉ nói một câu, ngươi liền hận ta.”
“Không liên quan đến La Duy.” Long Tường nhỏ giọng nói: “Chúng ta bây giờ còn có cái gì? Liễu thị không còn, mẫu phi vẫn ở đây, nhưng chúng ta cũng không thấy được, còn có hoàng tổ mẫu, cũng không được gặp, ca, chúng ta bây giờ còn lại cái gì?”
Long Huyền cúi đầu không nói, trong lòng hắn vốn tính sẽ không nói cho Long Tường nghe, hiện nay lại càng không thể. Mất đi hết thảy? Cũng không hẳn, ít nhất hắn vẫn là hoàng tử Đại Chu, hắn không bị ngăn cấm, Long Ngọc còn có thể đối đãi với hắn như huynh đệ, hắn vẫn còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Long Tường đợi nửa ngày cũng không thấy Long Huyền nói chuyện, hờn dỗi dậm chân, chạy đi.
Long Huyền đấm nhẹ lên một cột trụ ở hành lang, kìm hãm tâm tình, hắn muốn ra khỏi hoàng cung, không vì cái gì khác, chỉ là muốn buông xuống một chút tâm tình.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương