“Kỳ, cơm chiều xong rồi, gọi 2 đứa xuống ăn cơm đi.” Thiện Diệu đeo tạp dề, cười tủm tỉm mở cửa. Hai đứa nhỏ bật người nhìn về phía Phục Kỳ, đợi cậu gật đầu một cái, Phục Thần lập tức hoan hô một tiếng, gấp sách vở lại chạy ra ngoài. Thiện Sơ  thì chậm chà chậm chạp, cọ bên người Phục Kỳ muốn ôm. “Ngoan, đừng làm rộn, thân mình Kỳ không thoải mái đâu.” Thiện Diệu làm bộ muốn qua ôm Thiện Sơ khiến nó nhanh chóng né tránh. Đôi mày nhỏ nhăn nhúm: “Con quên. Nhưng sao người mẹ cứ mãi không thoải mái thế, ba, ba đã mời bác sĩ qua đây chưa thế?” “Mời rồi, bác Thường của con ngày mai sẽ dọn về đây, con không được bắt  nạt bác ấy đâu đấy.” Thiện Diệu thấy Phục Kỳ muốn đứng lên, vội vàng vươn tay qua đỡ. Phục Kỳ sao lại đồng ý để hắn đỡ chứ, đi đường mà thôi, con còn đang nhìn đây này. Nhưng tay Thiện Diệu khỏe như cao su cường lực ấy, đẩy mãi không ra. Thiện Sơ  nhìn ba rất xót mẹ, cảm thấy vừa lòng, sớm cong chân mày, nghiêng đầu nhìn hai người lớn, le lưỡi cười. Phục Kỳ không hiểu đứa nhỏ Thiện Sơ  mới 5t này,đối với thế giới người lớn rốt cuộc hiểu bao nhiêu. Thấy thằng cả cười hơi bị có thâm ý, cứ như là nhìn hiểu những ái muội trong động tác giữa cậu và Thiện Diệu vậy. Nhất thời nóng nảy, dùng sức đập tay Thiện Diệu 1 cái. “Tự tôi đi được.” Phục Kỳ thấp giọng mắng. Thiện Diệu da mặt dày: “Chậm lắm.” Thiện Sơ thấy thế sao có thể bỏ qua cơ hội chứng tỏ mình là con ngoan được chứ nó chen vào giữa Thiện Diệu và Phục Kỳ: “Mẹ, con đỡ mẹ xuống lầu Thiện Diệu đẩy nó ra: “Đi đi, con xuống dưới lầu ăn. Bọn ta phải về phòng mình ăn.” “Sao lại không ăn ở phòng ăn?” Phục Kỳ ôm thằng cả chịu ủy khuất vào trong ngực. Vẫn là con trai tốt nhất, biết nghe lời. Hy vọng đứa nhỏ trong bụng cũng có thể giống các anh nó, thông minh lanh lợi, nghe lời hiểu chuyện. Quan trọng nhất là phải khỏe mạnh. “Cơm của bọn nó nhiều dầu mỡ, anh sợ em thấy buồn nôn. Anh nấu cháo sơn tra cho em, chua chua ngọt ngọt, tuyệt đối hợp khẩu vị của em nhé.” Thiện Diệu kéo nhóc Thiện Sơ vướng bận ra ngoài. Thiện Sơ  không sợ chết, ngẩng đầu: “Con cũng muốn ăn.” Thiện Diệu kéo nó ra, uy hiếp nói: “Dưới lầu cơm nước đã bày hết lên bàn rồi, chạy nhanh xuống ăn cơm, tí nữa mà nguội thì nó vừa chua vừa đắng cho xem.” Thật vất vả dỗ được Thiện Sơ  xuống lầu, Phục Kỳ đưa tay muốn thu thập bàn học của 2 đứa nó. Thiện Diệu bắt lấy tay cậu, nóng vội: “Cơm anh đã làm xong lâu rồi, còn để nữa thì nguội mất. Lát nữa anh qua thu thập là được.” “Được. Cơm nước xong, tôi muốn tắm, bồn tắm lớn tắm có được không?” “Hàng đến, anh sẽ bảo người ta lắp luôn. Chúng mình qua thư phòng ăn, cơm nước xong có thể đã lắp xong rồi.” Phục Kỳ trừng mắt nhìn hắn một cái: “Sao nhanh thế được, hôm nay coi như thôi, tôi cũng lười đi tắm. Cơm nước xong, tôi sẽ đi nằm, anh trông 2 con ôn thi đi. Ngày mai thi rồi, Tiểu Thần sẽ thi ngữ văn trước, anh chọn câu hỏi của trọng điểm 1 chút, không thì bắt nó viết chính tả thêm mấy lần cũng được.” “Rồi rồi rồi, em yên tâm nghỉ ngơi đi.” Chẩn đoán chính xác là có em bé nên tâm tình Phục Kỳ cũng trở nên sáng sủa thoải mái hẳn lên, buổi tối khẩu vị tốt, ăn hai chén cháo, còn ăn thêm một cái bánh bột ngô nhỏ. Thiện Diệu hầu hạ người lớn ăn xong rồi đi nằm, lại loẹt quẹt đi xuống lầu, thu dọn bàn ăn cho 2 người nhỏ. Thiện Sơ nằm trên ghế sa lông xem tv, cười khanh khách không ngừng, Phục Thần cúi đầu chơi di động, ngón tay linh hoạt lướt qua lướt lại trên màn  hình. Trên bàn cơm 1 đống hỗn độn, dưới đất cũng có không ít thi thể đồ ăn. Rõ ràng, hai thằng nhóc này nhân lúc không có người lớn nghịch ngợm lúc ăn cơm rồi. Vội vàng đem chén bát cho vào máy rửa bát, lấy khăn trải bàn vứt vào thùng rác, mặt đất cũng được quét sạch trong vòng một phút đồng hồ. Sau đó bật người chạy lên lầu, vào phòng mình. Thiện Sơ  ngạc nhiên há hốc miệng, vỗ vỗ vai Phục Thần: “Ê, mau nhìn ba kìa, giống y như siêu nhân ấy, thật là lợi hại.” Phục Thần tránh sang 1 bên, “Em đang đánh boss mà, ơ ơ, đừng chắn em mà..” Phục Thần uể oải nói: “Lại chết. Em chơi mãi không qua cửa này.” Thiện Sơ  liếc 1 cái, thấy vẫn là trò rèn ngón tay linh hoạt kia, trò này có tổng cộng 20 cửa, không có gì nội dung gì, chỉ phải lợi dụng ngón tay nhanh chóng đánh chỉ lệnh để phát ra kỹ năng, trong một phút đồng hồ phải phát ra nhiều kĩ năng hơn boss mới thắng. Phục Thần đang chơi cửa 10 nhưng mãi không qua. “Anh giúp em.” Thiện Sơ  lấy điện thoại qua, ngón tay như gió. Một phút đồng hồ sau, qua cửa, 10′ sau, phá đảo. “Thật là lợi hại, lúc anh động ngón tay, em còn không nhìn rõ cơ.” Thiện Sơ  kiêu ngạo mà gợi lên khóe môi, giáo dục em trai: “Đương nhiên, anh là nghệ sĩ dương cầm mà. Em đấy, đừng có cả ngày chơi di động, không có việc gì thì nghỉ đông theo anh học đàn với mẹ.” “Thôi đi.” Phục Thần nhăn mặt: “Em không thích ngồi mãi 1 chỗ đâu. Đúng rồi, ông nội gọi điện cho em bảo em qua bên ông chơi một đoạn thời gian.” Thiện Sơ  đầu tiên là tức giận hỏi: “Không bảo anh đi sao?” Sau đó nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Không thể đi, ba nói muốn đi nước ngoài chơi. Hai ta phải đi theo, không thể để cho ba bắt nạt mẹ.” “Em cảm thấy ba sẽ không bắt nạt mẹ nữa đâu, anh xem, ba gần đây đối tốt với lão ba cũng không bị cự nự nữa.” “Làm sao em biết? Anh chỉ thấy ba khá tích cực nhưng vẫn chưa yên tâm.” Phục Thần vò đầu: “Anh không biết là thái độ của lão ba gần đây không giống với trước kia sao, nhất là hôm nay hai đứa mình tan học trở về, lão ba không phải phân phó ba làm cái này cái kia, ba làm việc cũng không hề qua loa mà tự động tự giác đi làm, ngoan như  giống y như con chó chăn cừu nhà hàng xóm nuôi ấy. Cho nên em đoán, lão ba cùng ba kỳ thật đã làm hòa rồi, ba rất cưng lão ba nên mới có thể không tranh luận, ngoan ngoãn làm việc.” “Thái độ của ba đúng là tốt hơn nhiều.  Chẳng qua ba thay đổi nhanh lắm, trước kia anh cũng thấy ba đối tốt với nhiều người rồi, nhưng rất nhanh, người kia liền không xuất hiện nữa rồi sau đó ba sẽ lại đối tốt với 1 người xa lạ khác. Chúng mình phải phòng ngừa ba thay lòng đổi dạ, ba phải vĩnh viễn đối tốt với mẹ cơ, nếu không chúng mình sẽ bị quan toà hỏi: ‘cháu muốn sống với mẹ hay với bố’. Vấn đề này thật đáng sợ, ai bị hỏi câu này cũng khóc đó.” “Quan toà là ai?” Phục Thần không biết gì: “Ai bị hỏi câu này?” Thiện Sơ  nói: “Quan toà chính là trọng tài lớn, kỳ thật, anh cũng không rõ lắm. Là đọc trong sách thấy thế nên trộm chui vào khu sách người lớn đọc ấy chứ.” “Em không muốn bị hỏi câu này, khó chọn lắm. Em khẳng định sẽ không tách khỏi lão ba đâu, ba mà không có em thì biết sống thế nào? Nhưng mà, em mà không có ba cũng sống không tốt. Tuy rằng hiện tại em đã có năng lực nuôi sống gia đình nhưng mà em sẽ nhớ ba đó.” Phục Thần cắn môi, thật sự là quá khó chọn quá đi. Thiện Sơ  giống như quả bóng bị xì hơi ghé vào trên ghế sa lông, cứ như là nó đang thật sự bị hỏi câu này vậy.”Tuy rằng ba thật đáng ghét, nhưng anh cũng không nỡ xa ba.” Hai đứa nhỏ buồn rầu, Thiện Diệu vừa mới xuống lầu đã thấy 2 đứa lệ nóng doanh tròng, vội đi qua hỏi: “Vấn đề gì thế?” thẳng cả, thằng út lúc nào cũng là trẻ ngoan. Tuy ngày thường không nể mặt ba nó, nhưng trong lòng vẫn thương ba nó lắm. Thiện Sơ giống như đang giữ bí mật gì to lớn lắm, nghẹn cả mặt đỏ bừng, không nói tiếng nào trèo xuống đầu kia của sopha chạy về phòng của mình. Thiện Diệu bắt lấy Phục Thần đang muốn theo sau, vớt lên, đặt trên bàn trà, ép hỏi: “Anh trai vừa nói gì đó?” Lắc đầu. Phục Thần không rõ quan toà là ai, nhưng nó trực giác vấn đề này không phải thứ người ta sẽ thích, cứ việc nhìn ba hiện tại trông kích động như thế này thì biết. “Nói, rồi có thể yêu cầu 1 thứ từ ba.” Đối với Phục Thần, chỉ có thể lợi dụ. Quả nhiên, Phục Thần ánh mắt sáng lên, chẳng qua vẫn có chút chần chờ. “Chẳng hạn như người máy trí năng mà lần trước con và tiểu Sơ làm hỏng, hay là thêm 30 tr tiền tiêu vặt.” Phục Thần trong đầu gian nan giải toán một chút, thật sự chịu không nổi hấp dẫn: “Được, con nói cho ba biết. Là anh trai đọc sách thấy có câu hỏi là… muốn sống cùng ai nhất?” Nói xong, đôi mắt nhỏ thấp thỏm mà xem xét thần sắc của Thiện Diệu, không biết mình nói dối có đúng hay không. Vì thế Thiện Diệu đặc biệt vui vẻ, hào sảng nói: “Con muốn cái gì nào?” Xem ra nói dối đúng rồi. Phục Thần nhảy nhót: “Con muốn cái bồn tắm lớn mới lắp trong phòng ba, ba lắp cho bọn con 1 cái đi.” “Bồn tắm lớn?” cái bồn tắm lớn hình trái tim hắn mới mua? Cái loại bồn tắm có thể mỗi người nằm 1 nửa nhưng chân lại chạm vào nhau? “Bồn tắm của 2 đứa đang dùng tốt sao lại muốn đổi cái mới, Tiểu Sơ đồng ý sao?” Phục Thần ngại ngùng nói: “Con với anh thấy cái đó chơi vui lắm. Lúc không học bọn con đã qua nhìn rồi. Lúc ba mua thêm cái mới có thể bảo bọn họ cho thêm 1 linh kiện dài dài, bé bằng ngón út nhé. Không  liền tháo ra mà xem.” “Là sao?” Thiện Diệu nắm lỗ tai nhỏ của Phục Thần. Phục Thần cúi đầu, ngập ngừng nói: “Con thấy chơi vui mà, là con tự mở ra xem, không liên quan đến anh đâu, tuyệt đối không phải là anh bảo con làm thế.” Thiện Diệu dùng sức nhéo nhéo, cười nói: “Được rồi, ba còn tưởng chuyện gì lớn. Chỉ là một linh kiện, công nhân lắp đặt không nói gì, chắc là đã bổ sung vào rồi. Vậy con còn muốn bồn tắm lớn nữa không?” “Muốn, muốn.” Phục Thần che lỗ tai lại kêu lên vui sướng, lần này anh trai nhất định sẽ rất vui. Lần trước Thiện Sơ nhìn hấy nó trong kho đã rất thích, muốn kéo nó về phòng. Chỉ là 2 đứa kéo không nổi, Thiện Sơ  liền đề nghị nếu không xé lẻ ra ôm. Kết quả có cố gắng mấy thì cái bồn tắm lớn màu trắng này cũng không biến thành hai cái. Sau đó lại muốn lắp lại linh kiện thì thấy thiếu 1 cái. “Là con muốn hay là Tiểu Sơ muốn?” Phục Kỳ đã đi ngủ, Thiện Diệu bị cậu phái qua để ý 2 thằng nhỏ, cho nên hôm nay hạ quyết san bằng những nhấp nhô trong tình cảm cha con. Phục Thần vò đầu, không rõ ba hỏi cái này để làm gì.”Anh muốn, con cũng thích.” Thiện Diệu nghiêm mặt nói: “Tiểu Thần, mặc dù con là em trai, nhưng trên nhiều khía cạnh, giống như Tiểu Sơ làm anh trai, con phải để ý anh, nhắc nhở anh chuyện nào tốt, chuyện nào không tốt chứ không phải, cả ngày đều theo ý anh mà làm việc. Con cũng phải có ý tưởng và thứ mình yêu thích của chính mình, ba hy vọng con cũng giống tiểu Sơ, sống theo ý thích của mình.” Phục Thần nhăn mũi: “Chính là con không biết chuyện gì mới gọi là tốt hay không tốt? Nói dối là chuyện tốt sao? Còn có, cái gì là sống theo ý thích của mình.” Thiện Diệu sâu sắc cảm nhận được cái khó của 1 người làm ba bị con hỏi này nọ. Lúc Thiện Sơ học mầm non phần lớn đều ở trại an dưỡng, sau khi trở về, cũng không quá thân cận với hắn, ngoại trừ cáo trạng thì rất ít khi ỷ lại hắn, ngược lại khá thân với chú Lâm. Mà đột nhiên lại được thêm 1 đứa con trai, quả thực rất hoàn mỹ, thông minh đáng yêu không nói, còn biết thành toàn cho ước mong làm một người ba vĩ đại của hắn. “Về sau ba sẽ dạy con cái gì là tốt và không tốt. Nói dối là không tốt, một đứa trẻ ngoan thì sẽ không nói dối.” Thấy Phục Thần đột nhiên ảo não cúi đầu, Thiện Diệu còn tưởng rằng Phục Thần thấy xấu hổ khi lừa mình đòi lắp bồn tắm lớn không phải là ý của Thiện Sơ, cho nên nhanh chóng hạ giọng: “Ba hy vọng các con sẽ có cuộc sống không buồn rầu, không thiếu thốn, hiểu không?” Phục Thần dùng sức lắc đầu. Thiện Diệu thất bại.”Thôi, chờ con lên THCS thì ba sẽ nói cho con biết cái gì gọi là sống theo ý thích của mình.” Phục Thần thoáng nhìn Thiện Sơ  đang trốn trên lầu ngoắc mình nó cũng không muốn có cuộc nói chuyện nhàm chán như thế này với ba nữa, vì thế khó chịu động ngọ nguậy, “Ba, cái bàn này lạnh quá làm con muốn đi tiểu.” “Đi, ba ôm con về phòng.” **sai j hú mình nhé