Về đến nhà, Thiện Diệu liền chui đầu vào phòng bếp, bận rộn đến tận 3h, thẳng đến Phục Thần và Thiện Sơ chạy qua gào đến lần thứ 3 là đói thì Thiện Diệu mới phất tay kêu tất cả mọi người xuống lầu ăn cơm. Phục Kỳ không liên lạc được với Adam, trong lòng biết tiền nhuận bút rất có khả năng sẽ không đến tay, hơn nữa lại hoài nghi Thiện Diệu không biết có động tác gì không, lòng tràn đầy đề phòng, tinh thần tập trung cao độ, mệt mỏi không thôi, về đến nhà nhìn hai con làm bài tập, thế mà lại ngủ mất 1 hồi. Vô biểu tình ngồi xuống, ngược lại bị đồ ăn trên bàn làm phấn chấn hẳn lên. Bốn người ăn, còn có hai đứa nhỏ, về phần làm hơn 20 món, đến cái bàn cũng không chứa hết nổi. Mùi thịt dê tanh quá, yết hầu một trận quay cuồng, Phục Kỳ mạnh mẽ áp chế xuống. Có phải bị cảm không? Thích ngủ, buồn nôn, ăn không vô, tinh thần không tốt, cũng khá giống bị cảm mạo, đợi chút nữa uống thuốc vào là được. Bọn nhỏ sắp thi đến nơi rồi, giờ là thời điểm mấu chốt, cậu ngàn vạn lần không thể sinh bệnh. “Còn có bát canh nữa, Phục Kỳ, giúp tôi dọn bát vào với.” Không có chỗ để nên phải chồng lên cái bát khác. “Ba ơi, thì ra ba biết làm nhiều đồ ăn thế.” Phục Thần sợ hãi than. Ngay tại lúc Thiện Diệu chuẩn bị nhân cơ hội nói ra mục đích của mình thì Phục Thần lại thở dài: “Vậy tại sao trước kia luôn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, một món làm 2 đĩa. ” Thiện Diệu ấn đầu Phục Thần: “Mồm mép nhỉ, có phong thái của cha con năm đó đấy.” Chẳng qua Phục Thần vẫn còn nhỏ, còn chưa đế độ nói người ta không còn đường lui, mà Phục Kỳ, lúc càng sốt ruột thì càng không để ý gì. “Phong thái năm đó của mẹ là dạng gì ạ?” Chuyện có liên quan với Phục Kỳ, Thiện Sơ  đều muốn biết hết. Phục Kỳ nóng nảy: “Nào có phong thái gì, nhanh ăn cơm đi. Con chả kêu là đói tới nỗi không có sức cầm bút sao?” Nói xong, theo lệ trừng mắt nhìn Thiện Diệu một cái, sao lại nói lung tung thế không biết, con còn nhỏ, phải làm tấm gương tốt chứ. “Trước đừng động đũa.” Thiện Diệu muốn móc túi áo, phát hiện mình còn chưa cởi tạp dề, muốn cởi nút thắt lại phát hiện nó là nút chết, không cởi ra được, đang định chui ra. Kết quả áo cũng bị kéo lên, đồ giấu trong túi áo cũng rơi xuống đất. Thiện Sơ  nhảy xuống đầu tiên, nhặt lên hoa hồng bị quần áo chà đạp, không hiểu hỏi “Ba ơi, ba giấu hoa hồng trong tạp dề làm gì thế?” Phục Kỳ cúi đầu nhìn cái hộp nhỏ rơi đến bên chân mình, cái hộp đen tuyền, không có hoa văn hay chữ gì cả. Chỉ là cậu biết bên trong là cái gì, trái tim không thể không kinh hoàng, bên tai ngoại trừ tiếng tim đập như trống thì không nghe được gì khác. Vươn tay nhặt cái hộp lên, như hòn than nóng bỏng tay, trong thoáng chốc cậu ngửi thấy mùi da cháy khét tanh tưởi, giống như hồi bé đã từng cảm nhận. Chỉ cần cậu nhận chiếc nhẫn này, cuộc sống sẽ tràn ngập điều xấu xa (dùng cùng 1 từ 恶臭 – ác xú, vừa có nghĩa là tanh tưởi, tanh hôi vừa có nghĩa là xấu xa). Cho dù cậu có được hai thiên thần nhỏ, cho dù cậu cũng sẽ có niềm vui những không thể không hít vào, phải dựa vào cuộc sống tanh tưởi này. “Um ——oẹ” rốt cuộc không khống chế được, xoay người nôn mửa. Hai đứa nhỏ bị doạ sợ hết hồn, nhất là Thiện Sơ, bàn tay nhỏ bé khẩn cấp túm lấy quần áo Phục Thần, khiến cho Phục Thần đành phải dỗ nó an tâm, baba giành trước 1 bước ôm cha lên lầu. “Mẹ bị bệnh sao?” Thiện Sơ  cầm lấy tay Phục Thần lau nước mắt, nó khóc đã thành kĩ thuật, là 1 đứa không có mấy can đảm trong 4 đời Thiện gia. Bàn tay nhỏ bé của Phục Thần không hề theo quy luật vỗ vỗ lưng cho Thiện Sơ, lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nó. Trước kia nó vẫn dỗ cha thế này, sau khi cha đột nhiên lại không cần nó dỗ nữa, giờ chuyển qua dỗ anh trai, aiz, xem ra đời này của nó nhất định là số đi quan tâm người khác. Anh trai bao giờ mới lớn lên đây? “Anh muốn đi xem mẹ.” Thiện Sơ  cọ sạch sẽ nước mắt vào áo Phục Thần, lôi kéo quân sư trí tuệ của nó đi lên lầu. “Phục Kỳ cậu mở cửa cho tôi vào.” Thiện Diệu không dám lớn tiếng gõ cửa, sợ chọc Phục Kỳ khó chịu. Thấy hai đứa nhỏ sợ sệt đi qua, nhanh chóng nói rằng: “Bọn nhỏ lo lắng cho cậu, không thì cho 2 đứa vào được không?” Hắn phải nhìn Phục Kỳ 1 cái mới yên tâm được. Rốt cuộc làm sao vậy, là bị bệnh, hay là do hắn cầu hôn? Hoặc là do cả hai. Không được, hắn lo đến không thở nổi đây, phải để hắn nhìn 1 cái, liếc mắt một cái là tốt rồi. “Để Tiểu Thần đi vào, chỉ Tiểu Thần thôi.” Giọng Phục Kỳ rõ ràng như đang khóc nức nở. Cửa mở ra, Phục Kỳ quả nhiên đỏ mắt, sắc mặt trắng bệch, để Phục Thần đi vào liền lập tức khóa cửa. Thiện Diệu nhanh chóng nói rằng: “Một lát nữa bác sĩ tới, lúc đó không cho cáu kỉnh đâu.” Cáu kỉnh, hắn cảm thấy mình đang cáu kỉnh sao? Phục Kỳ cười lạnh. Đúng vậy, trong lòng Thiện Diệu mình chỉ là đang cáu kỉnh, vật nuôi đáng yêu nhất ngoại trừ cáu kỉnh giận dỗi, chẳng lẽ còn biết tức giận sao? “Ba, mẹ vì sao không cho con vào?” Thiện Sơ  ủy khuất nhăn mũi, nhất thời nước mắt rơi như mưa. Thiện Diệu cuống quít lau nước mắt cho Thiện Sơ: “Mẹ con bị bệnh, Tiểu Thần có thể chăm sóc mẹ.” “Con cũng có thể mà.” Thiện Sơ  dậm chân cường điệu. “Đúng đúng đúng, Tiểu Sơ của chúng ta tất nhiên cũng có thể, chính là mẹ xót con lắm, không muốn cho con chăm sóc. Ngoan, Tiểu Sơ nếu thật muốn giúp mẹ, liền đi gọi điện thoại giục bác sĩ Thường mau đến có được không?” Thiện Sơ  sụt sịt, cầm di động của ba đi ra ngoài. Trong phòng, vì sợ Thiện Diệu nghe lén, Phục Kỳ lôi kéo Phục Thần trốn vào phòng vệ sinh nói chuyện. “Giấy căn cước có trên người không?” Phục Thần cúi đầu, lôi thẻ căn cước đeo trên cổ ra cho cha. Phục Kỳ kéo bàn tay Phục Thần, ấn vân tay của nó, lại nhảy ra yêu cầu mật mã, “Mau nhập vào, để ba xem tài khoản của con. ” “Sao lại muốn xem tài khoản của con thế?” Oán giận thì oán giận, Phục Thần vẫn ngoan ngoãn nhập 3 lần mật mã. “Lập nhiều mật mã như vậy làm gì, lúc dùng không tiện.” “Bảo hiểm chứ sao. Thế thì mỗi lần con muốn tiêu sẽ có thể nghĩ lại rồi mới quyết định.” Quả nhiên, đem tiền giao cho thằng út là bảo đảm nhất. Mộ Dung Khanh tìm cậu nói chuyên Thời thượng D, cậu động tâm là không sai nhưng lại càng sợ hãi. Hơn nữa Thiện Diệu trước kia rõ ràng không thích cậu đi lại gần gũi với Mộ Dung Khanh, hôm nay lại có thái độ khác thường muốn cậu liên hệ nhiều với y. Chuyện khác thường nhất định có trá, cậu không thể không chuẩn bị trước. Tiền của cậu là lợi thế lớn thứ 2, không thể để Thiện Diệu lừa đi. Lấy thẻ căn cước của Phục Thần, vừa thấy con số bên trong, Phục Kỳ ngây người nửa ngày mới hỏi: “Sao lại nhiều thế này?” Còn nhiều hơn tiền của cậu 1 số 0. Phục Thần nói: “Cụ nội cho, ông nội cho, ba cho, anh trai cũng cho mới thành như vậy.” “Tiểu Sơ cũng cho con tiền, nó có đủ tiền tiêu không?” Phục Thần quyệt miệng: “Anh bảo là để con bảo quản tiền sinh hoạt cho anh ấy, toàn tiêu tiền chỗ con thôi. Chính là tháng nào anh ấy cũng lấy gấp đôi số tiền ấy. Con nói anh ấy tiêu hoang, anh ấy lại buồn bực, còn không chịu để ý con, vì thế con chỉ đành để anh ấy tiếp tục tiêu. Con tốt bụng quá mà, tiền sinh hoạt của mình cũng cho anh trai tiêu.” Phục Kỳ méo miệng. Thằng cả ỷ có ba yêu chiều mà muốn làm gì thì làm, hiện tại lại ỷ vào em trai bao che mà có tiền tiêu vặt nhiều gấp đôi. Ai, nếu nói thằng út thông minh có nhan sắc, thì thằng cả cũng không ngốc, ai đối tốt với nó nó biết hết cả. “Đừng đau lòng nữa, cơm trưa nay không phải tiêu tiền của anh saođồ ăn vặt của anh con cũng ăn không ít đâu. Anh mua cái gì con cũng có 1 phần còn gì?” Phục Kỳ nhẹ nhàng dỗ dành, lại nói: “Nhưng phải chú ý xem anh tiêu tiền vào cái gì, nên tiết kiệm được thì phải tiết kiệm, nếu anh tiêu tiền mua cái gì đắt quá phải nói với cha hoặc ba. Đây là vì tốt cho anh, không phải mách lẻo biết không”. Biết Phục Thần rất ‘trung thành’ với Tiểu Sơ, Phục Kỳ điểm tô cho đẹp hành động cáo trạng. Lấy thẻ căn cước của mình, chuyển 1/3 số tiền trong đó sang cho Phục Thần. “Số tiền này, cha tạm gửi ở chỗ con, nếu cha không hỏi lấy lại thì lúc con cần cứ tiêu. Anh muốn cũng cho anh tiêu. Đây là tiền ba cho 2 đứa.” Nói là tạm thời, kỳ thật chính là cho 2 đứa nhỏ, đơn giản là lo Phục Thần có nhiều tiền sẽ tiêu loạn mà thôi. “Không cần cho bọn con tiền đâu, cha giữ lại tiêu đi. ” Phục Thần hiểu chuyện nói. Phục Kỳ trìu mến ôm lấy Phục Thần, dặn dò: “Cha muốn đi kiếm tiền, để tiền trong tay con cũng là đường lui cuối cùng của cha. Con nhất định phải cất kỹ. Người khác cho cũng phải cất kỹ, không thể tiêu loạn, nhưng cũng không cần tiếc tiền. ” Cậu muốn thử đi con đường kia của Vân Hạo Dương 1 lần, có tiền rồi nhưng vẫn cần kiếm tiền, cần địa vị, cần sức để giúp đỡ bạn bè, cần một vòng tròn để có thể chống đỡ cuộc sống lung lay sắp đổ. Nếu có một ngày cậu mệt mỏi, cũng có vốn mà hô ‘ngừng’ với Thiện Diệu, có thể không mất đi 1 đứa nhỏ mà vẫn toàn thân trở ra. Gia thế nhân mạch của Vân Hạo Dương, đủ để chứng minh y là một gốc cây có thể tạm thời dựa vào. Huống hồ, Vân Hạo Dương còn có chút hảo cảm với cậu, cậu không muốn ti bỉ mà lợi dụng điều này nhưng thật sự buông tha lối đi này thì thật đáng tiếc. Cậu vẫn rất thích tạp chí  Thời thượng D. Nhưng không thể không cẩn thận Vân Hạo Dương làm kẻ lừa gạt cho Thiện Diệu, lừa gạt tiền của cậu. Người như bọn họ đều chỉ vui đùa với tình cảm, biết yêu thật ư, thật quá ngu rồi. Thiện Diệu là muốn lừa sạch tiền của cậu, sau đó chơi chán là có thể tùy tâm sở dục mà vứt bỏ sao? Đừng mơ! Thua 1 lần thảm như vậy đã ăn vào xương rồi. Lần này, cậu sẽ không sẽ giao ra thiệt tình, cũng sẽ không đặt toàn bộ bản thân và gia đình lên nữa, tuyệt không bị đùa giỡn như 6 năm trước, tuyệt không! Phục Thần thấy cha tay túm chặt quần áo, ngón tay dùng sức đến xanh trắng. Nó lôi kéo quần áo cha, nói với cha đang cúi đầu nhìn mình: “Cha, không cần lo lắng, chỗ này của con có thật nhiều tiền, thiệt nhiều đường lui đấy.” “Con cha ngoan quá, cha liền trông cậy vào con rồi.” Phục Kỳ giống như những người cha mẹ khác, ngóng trông con mình có thể trở thành long thành phượng. “Phục Kỳ, mở cửa, bác sĩ Thường đến rồi, để ông ấy vào khám cho cậu xem rốt cuộc là chỗ nào không thoải mái?” Thiện Diệu ở ngoài cửa hô.