“Ngài thật lòng muốn cảm tạ tôi sao?” Bên tai vang lên tiếng tim đập như trống nổi. Trong lồng ngực của cậu như vừa chôn 1 thanh kiếm, lời nói của Thiện lão gia tử khiến thanh kiếm kia nóng lòng muốn tỉ thí. Cậu cảm thấy chuôi kiếm này thậm chí muốn phá hung lồng ngực cậu mà ra, hô hấp cũng bởi vậy mà trở nên dồn dập.
Thiện lão gia tử trừng mắt: “Cậu cảm thấy ta có cần đùa chơi với cậu sao? ”
Phục Kỳ buông Thiện Sơ, đi qua đi quỳ gối trước mặt lão gia tử. Thiện Diệu đầu óc “Ầm” nổ tung một chút, không suy nghĩ gì đã chạy qua kéo bả vai Phục Kỳ lại: “Đừng, đừng…” Nhưng không biết nên nói như thế nào. Chờ giọng nói trầm thấp của Phục Kỳ vang lên rồi hắn mới phát hiện trán mình đã mướt mồ hôi.
Hắn thật sự không nghĩ vào thời khắc này buông tha cho Phục Kỳ. Hắn cho rằng mình chỉ là không ghét người này nữa mà thôi nhưng trải qua sự sợ hãi được lí trí chặn lại vừa rồi khiến hắn đột nhiên hiểu được, Phục Kỳ lúc này với hắn mà nói còn quan trọng hơn so với tưởng tượng.
Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân thực buồn cười, năm đó Phục Kỳ cung phụng hắn như thần thì bị hắn vứt bỏ như rác rưởi. Mà hiện giờ, người ta chán ghét lãnh đạm, bất đắc dĩ dính chung 1 chỗ với mình thì hắn lại luyến tiếc buông tay. (M đó mà =))
“Lão gia tử nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, xin đừng nhận tôi làm cháu nuôi, tôi chỉ muốn mượn mặt ngài hỏi Thiện Diệu 1 câu, xin ngài làm chứng, về sau Thiện Diệu có nuốt lời, ngài hãy giúp tôi làm chủ.”
Thiện Diệu hồ nghi mà trừng Phục Kỳ, ngược lại Thiện lão gia tử lộ ra ánh mắt thưởng thức. Cụ đã phái người tra xét Phục Kỳ, tư liệu nói rằng Phục Kỳ yếu đuối vô năng, chỉ có đoạn thời gian được Thiện Diệu yêu chiều kia mới bén nhọn như con nhím. Nhưng chỉ vài câu ít ỏi hôm nay lại nhìn ra được trong lời nói Phục Kỳ lộ ra một vẻ bất khuất.
“Được.” Thiện lão gia tử gật đầu.
Phục Kỳ không khỏi buông lỏng dây cung vẫn kéo căng trong đầu, ngữ khí nói chuyện cũng nhẹ nhàng rất nhiều: “Tiểu Sơ, Tiểu Thần, hai con ra xe ở chỗ ngồi phía sau lấy bánh ngọt lại đây.”
Thiện Sơ vội vã đồng ý làm chân chạy vặt cho mẹ thân yêu của nó.
“Anh trai con không thể ăn bánh ngọt, bác sĩ nói anh ấy chỉ được ăn cháo nhẹ thôi. ” Phục Thần nhướng mày không chịu đi. Nhìn ông có vẻ rất hung dữ, để cha 1 mình ở lại chỗ này, nó lo lắng.
“Là cha muốn ăn, Tiểu Thần ngoan, mau đuổi theo anh đi, đừng để anh con vấp ngã. ” Phục Kỳ mỉm cười ấm áp với tiểu Thần, con út của cậu luôn thích giả dạng bộ dáng tự hỏi của người lớn.
“Được rồi.” Phục Thần cuối cùng nhìn thoáng qua ông nội đang lạnh mặt ngồi trên ghế salon, rồi mới xoay người nhanh chóng đuổi theo anh trai.
Thiện Sơ đã chạy ra khỏi nhà, nghe thấy em trai đuổi theo ở phía sau, nó quay đầu lại dừng bước, chờ em trai đuổi theo.”Không có việc gì đâu, anh đi dép lê chống trơn rồi.”
Hai đứa nhỏ song song đi về hướng xe, dì Sở xa xa chạy theo sau. Phục Thần thấp giọng nói rằng: “Anh ơi, anh có cảm thấy hình như ông nội không thích cha hay không? ”
“Có một chút. Nhưng ông nội cũng không thích ba mà, ông với ba cũng rất hung dữ.” Thiện Sơ nghiêng đầu, đồng dạng nhỏ giọng nói.
“Trách không được.” Phục Thần giật mình: “Bởi vì ba cùng cha cũng không phải là ông nội thân sinh, cho nên ông nội liền khá hung dữ đúng không.” Nó lại gãi đầu: “Chẳng qua, em cảm giác ông nội đối với ba và cha không giống nhau. ”
“Đừng nghĩ vớ vẩn, thế giới người lớn đều rất loạn.” Thiện Sơ sở trường điểm đầu Phục Thần, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Học hành chăm chỉ đi, đừng cả ngày đi theo ba học xấu. ”
Chờ đi hai đứa nhỏ đi rồi, Phục Kỳ quỳ gối trước mặt Thiện lão gia tử, gằn từng chữ: “Xin lão gia tử làm chứng, tôi muốn để Thiện Diệu lựa chọn.”
Thiện Diệu tiến lên kéo cậu: “Cậu đứng lên nói, muốn nói cái gì thì nghĩ kĩ hãy nói. ”
Phục Kỳ coi như không nghe hiểu uy hiếp ngầm trong lời nói của Thiện Diệu, cậu cố ý quỳ trên mặt đất, đầu lại ngẩng lên, nhìn thẳng Thiện Diệu: “Đứa nhỏ là tôi sinh, tôi có quyền lợi cùng bọn họ cùng một chỗ, đúng không?”
“Cậu muốn hỏi tôi cái này?” Thiện Diệu thu tay lại, trên cao nhìn xuống đánh giá Phục Kỳ, từ cặp mắt hoa đào đen láy nhìn không ra một tia bối rối cùng lùi bước.
Thiện lão gia tử xen vào nói: “Huyết thống thân tình không thể mất đi, Cậu muốn nuôi nấng hai đứa nhỏ, không người có thể ngăn trở, điểm này pháp luật là có quy định rõ ràng.”
Rốt cuộc cũng có 1 người niết nói lí lẽ. Phục Kỳ có vẻ đã muốn bỏ xuống đề phòng theo thói quen nhưng ngại Thiện Diệu vẫn ở đây, vẫn giữ lại vài phần, cẩn thận nói: “Tôi cho anh hai lựa chọn.”
“Một, buông tha tôi, chúng ta sẽ giống gia đình li dị bình thường khác, thay phiên nuôi nấng hai đứa nhỏ, anh không thể quấy rầy tôi thân cận với con. ”
Thiện Diệu nhất thời nhe răng: “Cậu nói cái gì? Phục Kỳ, đừng cho chút mặt mũi đã không biết xấu hổ.”
“Câm miệng.” Thiện lão gia tử quát.
“Thứ hai.” Phục Kỳ sắc mặt trắng bệch, vẫn kiên trì nói tiếp: “Kết hôn với tôi, chúng ta đi nước ngoài đăng ký. Hai ta sẽ sống với nhau cả đời, không chia không rời, cho bọn nhỏ 1 gia đình đầy đủ. Tôi cam đoan, sẽ toàn tâm toàn ý đối với anh, lấy anh làm trung tâm thế giới của tôi. Cũng xin anh, suy nghĩ một chút đến 2 đứa nhỏ đang lớn dần.”
“Kết, kết hôn?” Thiện Diệu phát ngốc. Hắn tuy nghĩ qua mình phải nhanh chóng kết hôn nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với 1 người đàn ông. Kết hôn với đàn ông thì có gì tốt, ngay cả việc rửa sạch oan khuất hắn không biết đẻ cũng không được nữa là.
Có lẽ là nhìn thấu ý tưởng của Thiện Diệu, Phục Kỳ tung ra đòn sát thủ:”Anh có thể lấy được người thật tâm đối xử với bọn nhỏ như tôi sao? Có nghĩ đến lúc anh đi làm, đi tán gái, hai đứa nó còn nhỏ bị âm thầm khi dễ, chỉ sợ anh không biết được.”
“Phục Kỳ, hai chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.” Thiện Diệu không thể để Phục Kỳ nháo tiếp như vậy nữa.
“Không, anh lựa chọn đi.” Phục Kỳ cơ hồ đã lấy ra dũng khí cùng kiên trì lớn nhất đời này.
“Đâu có cách nào chọn chứ, Phục Kỳ cậu bức tôi phải không, có tin tôi sẽ khiến cậu ngay cả cửa lớn cũng không bước ra nổi. Ai, ông nội à, đừng đánh cháu, cậu ta đang đạp lên mặt mũi cháu đó. 2 ta chỉ có 1 con đường duy nhất có thể đi, chính là theo ước định trước đó mà làm. ” Thiện Diệu hoàn toàn bị chọc cho buồn bực.
Phục Kỳ nghe nhịp tim mình gia tốc, cậu có cảm giác giọng nói của mình sắp bị tiếng tim đập lấn át, nhưng cậu khẽ cắn môi, vẫn chống chọi với Thiện Diệu: “Không, như vậy căn bản không trói buộc được anh, Thiện Diệu, tôi không có cảm giác an toàn, tôi sợ một ngày nào đó sẽ bị anh dùng cách nào đó xử lí. Tôi sợ không cho bọn nhỏ được 1 gia đình đầy đủ, sợ bọn nó sẽ giống tôi không có được thời thơ ấu trọn vẹn. ”
Thanh âm nghẹn ngào, sợ hãi cùng câu nói nửa nọ nửa kia đầy kiên định như nước ấm tưới vào đầu Thiện Diệu. Độ ấm vừa phải, đủ để dập tắt lửa giận của hắn, cũng đủ để tim hắn không nguội lạnh.
“Cậu trước đứng lên, đừng nhất thời dỗi…”
“Không phải vì giận dỗi.” Phục Kỳ cắt ngang lời Thiện Diệu.”Tôi không có cái gì, chỉ có 2 đứa nhỏ. Tôi biết tôi không tranh được với anh, tôi chỉ muốn cố gắng lớn nhất vì bọn nhỏ. 1 người vợ 1 người mẹ tận chức trách, tôi sẽ không thua kém phụ nữ làm cho được. ”
Phục Kỳ nói với Thiện lão gia tử: “Ngài cũng muốn hai đứa nhỏ được sống tốt có phải không, ngài trực tiếp thu tôi làm cháu dâu được chứ? Cầu ngài đó.” Phục Kỳ vươn tay cầm lấy góc áo của Thiện lão gia tử như nắm chắc cọng rơm rạ khi rơi xuống nước, biết rõ không đáng tin, lại vẫn muốn dựa vào 1 chút.
Thiện Diệu ngón tay giật giật, hắn thấy sự thấp thỏm trong mắt Phục Kỳ, rất muốn đi lên giúp cậu lau khô nước mắt. Hắn không hề động, hắn hoàn toàn không tiêu hóa được đề nghị của Phục Kỳ, hắn tự hỏi, rốt cuộc phải làm gì mới có thể vừa lưu lại Phục Kỳ lại không cần giao nộp bản thân.
“Hừ, muốn gả cho Thiện Diệu, đúng là si tâm vọng tưởng mà. Có lẽ Thiện Diệu nói rất đúng, làm cho cậu không bước ra khỏi căn phòng này mới là lựa chọn tốt nhất, đối với Thiện gia tốt, mà với 2 đứa nhỏ cũng tốt.” Thiện lão gia tử lấy từ trong túi áo ra 1 con dao nhỏ tinh xảo, khuôn mặt cố ý lộ ra biểu tình dữ tợn.
“Ông nội, đừng.” Thiện Diệu hành động nhanh hơn đại não, nhanh chóng chen vào giữa 2 người, che Phục Kỳ ở sau lưng, cười làm lành nói: “Ông tức giận làm gì, cậu ta chỉ nói thế thôi. ”
“Thiện Diệu.” Thiện lão gia tử thu hồi bảo đao lại, hỏi: “Hôm nay anh chọn luôn đi. Tôi cho anh thêm con đường thứ ba, hoặc là lựa chọn 1 trong cái con đường của Phục Kỳ, hoặc là anh buông tay, tôi phái người tiễn Phục Kỳ cất bước, khiến y về sau tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trước mặt anh lần nữa. Về điểm này, tôi và ba anh đều có thể làm được. ”
Phục Kỳ ở phía sau nắm chắc quần áo Thiện Diệu trong tay.
Thiện Diệu do dự, cụp mắt suy nghĩ.
Thiện lão gia tử cười lạnh, nói với Thiện Phú Phong: “Gọi điện thoại, chuẩn bị an bài cho Phục Kỳ xuất ngoại. Chúng ta cũng đừng bạc đãi người ta, đưa cậu ta đi Anh quốc lưu học đi.”
“Không, lão gia tử đừng như vậy. Tôi làm cháu nuôi của ngài là được phải không, đừng bắt tôi rời đi.” Phục Kỳ lê đầu gối từ phía sau Thiện Diệu ra đắng trước, không biết nên làm thế nào cho phải, là cầu xin hay là dựa vào lý lẽ, nói năng lộn xộn: “Ngài không thể quyết định tôi đi chỗ nào, đây là phạm pháp, phạm pháp.”
“Không thể đưa cậu ấy đi.” Thiện Diệu ôm chầm Phục Kỳ đang run rẩy, để người đứng lên tựa vào ngực hắn.”Ông nội, ông doạ cậu ấy làm gì? Cậu ta nhát gan lắm, lời hôm nay coi như chưa nói gì thì tốt rồi. ”
“Thiện Diệu, mày đừng có bưng bít. Ai hù doạ nó, đừng nói là tống ra nước ngoài, ngay tai căn phòng này xử lí nó cũng không phải chuyện lớn gì. ” Thiện Phú Phong không phải nói mạnh miệng, cả tầng lầu này không phải cảnh vệ binh của lão gia tử thì chính là bảo tiêu ông mang đến. Lão gia tử cũng không phải người thiện lương gì, người đi ra từ chiến trường đầm đìa máu chảy, đã sớm coi nhẹ.
Thiện Diệu giận không chịu nổi gầm nhẹ: “Ba, có phải ba bắt nạt cậu ta chỉ có 1 mình, ba nghĩ muốn làm gì cậu ta cũng không có ai đứng ra làm chỗ dựa cho cậu ta có phải không?”
“Mày câm miệng cho tao.” Thiện Phú Phong cũng rất bực, tuy rằng Thiện Diệu từ nhỏ đã không khiến ông bớt lo nhưng chưa bao giờ vì ai mà chống đối ông như vậy.
“Nên im đi chính là ba đó.” Thiện Diệu cũng không giả bộ tươi cười được nữa: “Cậu ta có thân nhân, cậu ta là ba ruột của con trai con, ba và ông nội muốn xử lí cậu ấy có nghĩ cho cảm nhận của bọn nhỏ hay không, bọn nó nhỏ nhưng không có nghĩa là bọn nó không có cảm giác.”
“Chính là bởi vì nghĩ cho 2 đứa nhỏ mới xử lí nó đi. Nó lấy danh nghĩa gì mà ở bên bọn nhỏ, cha nuôi hay là mẹ nuôi, nhìn ánh mắt của nó và tiểu Sơ giống nhau như đúc thì biết ngay, mày tưởng người khác là kẻ ngu chắc. Nó ở đây một ngày, hai đứa nhỏ liền nhiều thêm nguy hiểm.”
“Lấy danh nghĩa vợ con thì sao?” Thiện Diệu cũng là bị dồn vào đường cùng, không nghĩ gì đã buột miệng: “Con lấy cậu ấy. ”
Thiện Phú Phong cho Thiện Diệu một bạt tai, dùng toàn lực. Từ nhỏ đến lớn, ông không đánh Thiện Diệu được mấy lần, mỗi lần ồn ào đều doạ đánh gãy chân Thiện Diệu, chẳng qua chỉ là nói suông mà thôi (ngân phiếu khống ~ séc vô dụng, ngân phiếu không có tài khoản ~ lời nói suông).
Thiện Diệu bị đánh lệch cả mặt, lui về phía sau hai bước mới đứng vững. Phục Kỳ từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu, thấy tơ máu từ khóe môi Thiện Diệu uốn chảy xuống. Cậu vươn ngón trỏ muốn giúp Thiện Diệu lau, cũng chỉ giơ tay lên không dám lau.
“Mày điên rồi phải không, lấy 1 thằng đàn ông, còn ngại Thiện gia bị chê cười chưa đủ có phải không?” Chuyện Thiện Phú Phong không hài lòng nhất chính là đã dạy Thiện Diệu thành cái loại Hỗn Thế Ma Vương như thế này, cho nên mới càng muốn đem Phục Thần mang theo bên người bồi dưỡng.
Thiện lão gia tử nhìn họ diễn đủ rồi, trầm giọng hỏi: “Anh muốn kết hôn với cậu ta, anh thương cậu ta sao, kết hôn không phải chuyện đùa, nơi này phải gánh vác trách nhiệm.” Lão gia tử vỗ vỗ vai chính mình.
“Cháu không biết.” Thiện Diệu phun ra cái răng, lau đi vết máu ở khóe miệng: “Cháu chỉ biết, hiện tại cháu không muốn mất đi cậu ra. 2 người đừng ép cháu. Phục Kỳ, đi lấy áo khoác cho bọn nhỏ, chúng ta về nhà.”
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
12 chương
39 chương
47 chương
60 chương
11 chương
16 chương