Bị Tô Nính quát bảo ngừng lại một chút, La Hạnh Quyên cuối cùng nhớ tới nàng đến làm cái gì, vẻ mặt vội vàng lại chật vật hành lễ với Trầm đại nhân. “Được rồi, nhanh nói rõ ràng, bản quan đối với gút mắc của các ngươi không có hứng thú”. Trầm đại nhân dĩ  nhiên không có nhẫn nại. “Đúng vậy, đại nhân, dân phụ cùng Tống sư huynh quen biết nhau từ rất sớm, đầu năm còn ở Tống gia một đoạn thời gian, khi đó dân phụ thấy hạ nhân Tống gia mang đến một cái thùng, nghe nói là quặng mỏ Huệ Châu đưa tới. Dân phụ tò mò hỏi qua sư huynh, sư huynh bèn nói là vật trọng yếu, dùng để đốt chế lưu ly. Dân phụ đối lưu ly hiểu biết không nhiều lắm, sẽ không lại chú ý, thẳng đến khi ở hoa viên Tống gia nghe hai cái hạ nhân đem thùng đi vào nói nhỏ với nhau mới biết trong thùng là hỏa trác. Dân phụ liền đi khuyên sư huynh vài câu, chính là sau đó không lâu dân phụ bị Tống gia khiến về trong nhà, bị cha mẹ anh trai và chị dâu gả đi”. Nói đến lúc sau lại muốn nói đến đoạn gút mắc mà đại nhân không muốn nghe nên nàng liền dừng lại. “Trong lòng dân phụ có oán, trăm phương nghìn kế muốn chạy đến hỏi sư huynh, nhưng mà thân đơn thế yếu, nếu không phải Tô thiếu gia, dân phụ tuyệt không thể tới nơi này”. Nói xong liền che mặt khóc nức nở. Trên người La Hạnh Quyên ăn mặc đơn giản, thần sắc có chút chật vật, có thể thấy được vẻ kinh hoàng, một phụ nhân trẻ tuổi lại lộ ra tư thái như vậy, là thực dễ dàng khiến người khác tin tưởng, cho dù không tin tưởng, cũng sẽ vì tư thái của nàng mà tâm sinh thương hại. Quả nhiên âm thanh xung quanh lại vang lên một chút, có thể nghe trong đó có một ít chỉ trích với Tống Thanh Di, sắc mặt Tô Nính thoáng bình tĩnh một chút. Đáng tiếc Tống Thanh Di làm sao sẽ cho bọn họ thời gian thở dốc, thấy La Hạnh Quyên làm ra vẻ ta đây, khóe miệng cười lạnh vẫn không thu hồi, đợi đến khi nàng cáo trạng xong, không nhanh không chậm hỏi một câu: “Lời này của La sư muội là bịa đặt rồi, nói một phen có một nửa không đúng sự thật rồi, ngươi nói xem ngươi thấy ở Tống gia có hỏa trác? Bằng chứng đâu? Ta nói ngươi cùng Tô tam thiếu gia vốn có gian tình, ta bởi vì không muốn bị đội mũ xanh nên mới đem ngươi tiễn đi!” Một phen nói thật thật giả giả, làm cho người bên cạnh xem thế là đủ rồi. Nếu Tống Thanh Di nói chính là sự thật, mọi người không thể đồng tình với nữ nhân này, chính là đưa về nhà đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Một câu của Tống Thanh Di tuy rằng không nghe ra thiệt giả, nhưng ở trong tai Tô Nính cùng La Hạnh Quyên thì giống như bị sấm sét làm cho bừng tỉnh, sau lưng liền đổ ra một tầng mồ hôi lạnh. “Tống đại thiếu gia đừng ăn nói bừa bãi, trước đây Ta cùng La cô nương có biết mặt nhau, nhưng tuyệt không có len lút, việc này liên quan đến danh tiết nữ tử, Tống đại thiếu gia muốn di dời sự chú ý cũng không thể lấy cớ như vậy”. Tô Nính nhanh chóng đáp lời, tựa hồ e ngại sẽ phá hủy thanh danh của La Hạnh Quyên. “Phải không? Tô tam thiếu cảm thấy là ta ăn nói bừa bãi? Ta đây cũng nói La sư muội ăn nói bừa bãi a”. Tống Thanh Di thực bất đắc dĩ. Hắn biết La Hạnh Quyên nói thùng là chỉ ngày thứ hai sau khi thành thân đi thư phòng phụ thân thấy nâng ra một cái thùng con. Kiếp trước hắn chỉ biết là hàng mẫu từ Huệ Châu đưa đến, hiện tại nghe xong lời nói của La Hạnh Quyên, nghĩ đến đây chắc là bẫy rập mai phục trước, để ngừa Tống gia biết khoáng thạch Huệ Châu có vấn đề mà thoát thân. Thế nhưng đời trước hắn quá mức “phối hợp” với hai người này nên mai phục chuẩn bị mới không dùng đến. Bất quá lúc này đây hắn không sợ bọn họ, cái gì mà chuẩn bị trước, chôn sẵn, đều đã được ném đi, vẻ mặt của hắn sau đó càng đại khoái nhân tâm. Tô Nính cũng không giả trang ôn hòa, cười lạnh một tiếng: “Tống gia chắc là đã đem hai hạ nhân cùng cái thùng đã xử lý rồi đi, nhưng cố tình ta lại tìm được bọn họ!” Nói xong cũng không nhìn Tống Thanh Di, xoay người đối với Trầm đại nhân bẩm báo: “Đại nhân, sau khi thảo dân biết việc này, liền đi tra tìm, vạn hạnh tìm được hai hạ nhân xem chút nữa bị giết người diệt khẩu, còn có hai người kia đề phọng vạn nhất đã lưu cái thùng lại, bên trên còn có gia văn của Tống gia, hạ nhân cũng là hạ nhân của Tống gia, lời khai bọn hạ thỉnh đại nhân xem qua”. Nói xong Tô Nính theo ống tay áo lấy ra một xấp giấy trình lên. Mà cái thùng thì được gã sai vặt bên người Tô Nính khiêng vào. Bởi vì Tống gia là thế gia xuất thân từ lưu ly, có thói quen sẽ khắc hoa văn Tống gia ở dưới đáy của những kiện lưu ly trong nhà, lâu ngày hoa văn này liền trở thành biểu tượng của Tống gia. Mặt khác một ít gia tộc cũng có thói quen như vậy, ngoài ra còn có một ít gia cụ cùng đồ vật thượng phẩm cũng lưu lại dấu hiệu này, này đã trở thành thói quen. Cho nên Tô Nính mới có thể nói trên thùng có hoa văn của Tống gia lấy làm chứng minh cái thùng này là đồ vật của Tống gia. Xem qua giấy lời khai, Trầm đại nhân ngẩng đầu, “Hỏa trác đâu?” theo giấy khai kể lại, theo lời khai của hai hạ nhân đều giống nhau, bên trong còn có miêu tả tương tự, tuy rằng không nói thẳng là hỏa trác, nhưng miêu tả như vậy đủ để có thể nhận định được. Chưa nói đến xuất xứ của hỏa trác, chỉ nói đến ngoại hình. Nghĩ là từ hỏa mà sinh, đỏ tươi mà ấm. Hỏa trác giống như một loại khoáng vật, thuộc tính rất kỳ quái, cho nên khi xuất hiện rất khó nhận lầm. Toàn bộ vật thể đều màu hồng, như ngọn lửa đang cháy bình thường, thậm chí đụng tay vào đều cảm thấy ấm áp, nếu không phải thân mang độc khác thường, hỏa trác sẽ được rất nhiều người ưa thích. Nghe câu hỏi của Trầm đại nhân, trong mắt Tô Nính hiện lên một tia vui sướng, xem ra Trầm đại nhân đã tin tưởng lời khai. “Hồi bẩm đại nhân, đây là nguyên nhân thảo dân nói ‘kỳ lân đáp mây bay’ của Tống gia không có tư cách tham dự. Bởi vì Tống gia đem hỏa trác luyện thành vật trang trí lưu ly”. Lời của Tô Nính vừa dứt, mọi người ồ lên. Từ khi hỏa trác xuất hiện tới giờ, đồn đãi về nó không ít, nhiều nhất chính là lúc triều Cẩm mới lập, bởi vì nó khiến cho hơn phân nửa triều thần trúng độc, nghe nói là bởi vì dư nghiệt tiền triều đem nó đi đốt cùng với đồ gốm, khiến cho mặt ngoài của gốm sứ trông rất đẹp mắt màu mè, thậm chí ai cũng muốn có nó mà truy tìm, rất nhiều quan viên trong nhà đều có vật ấy, mới có thể tạo thành tổn thất lớn như vậy. Nếu như lời của Tô Nính là thật, vậy lưu ly của Tống gia tiến cống cho thái hậu bụng dạ thật khó lường! Trầm đại nhân híp mắt đọc lại miêu tả một lần lời khai trong tay, nhìn về phía Tống Thanh Di, “Lời ấy là thật sao?”. Tống Thanh Di đồng dạng theo tay áo lấy ra một điệp chỉ, trình lên sau mới trả lời: “Tự nhiên là không phải thực, Tống gia ta từ khi dựng nghiệp chính là thợ thủ công lưu ly ngự dụng, tuy rằng sau lại ở Cẩm thành, nhưng chuyện hỏa trác từ thời triều Cẩm mới thành lập, tổ tiên cũng đã trải qua, thân là hậu nhân theo tổ huấn tuyệt đối không đụng vào độc vật này. Hạ nhân theo lời của Tô tam thiếu ta có ấn tượng, bọn họ bị Tống gia đuổi đi vì chân tay không sạch sẽ, cũng không có chuyện giết người diệt khẩu đào thoát gì, về việc này Tống gia đã từng báo quan, trong phủ nha còn có bản ghi chép. Mà lúc trước Huệ Châu trình lên hàng mẫu khoáng thạch gia phụ cũng rất thích phẩm chất cùng mầu này, nhưng cũng không giống như hình thái đại nhân nói là từ hỏa mà sinh, đỏ tươi mà ấm, phụ thân thảo dân từ nhỏ học nghề như thế nào không nhận ra hình dạng của hỏa trác. Cái gọi là đốt thành ‘kỳ lân đáp mây bay’ là lời vô căn cứ, lưu ly Tống gia sẵn lòng kiểm tra”. Kiểm nghiệm hỏa trác, chỉ cần dùng thảo dược thiêu cùng với hỏa trác hoặc là ngâm hỏa trác rồi đem đốt. Mà đời trước hai hạ nhân kia không phải loại người tốt lành gì, đời này tự nhiên là bị Tống Thanh Di tẩy trừ khỏi danh sách. Tô Nính không nghĩ tới Tống Thanh Di có thể nói trảm đinh tiệt thiết như vậy, hơn nữa hai hạ nhân kia còn có tiền án, trong lòng cả kinh, ánh mắt theo bản năng chuyển hướng ‘kỳ lân đáp mây bay’. Hắn lúc trước xác nhận qua vật bên cạnh có nhiều điểm tinh quang là đặc tính của hỏa trác được nung khô, nhưng giờ phút này nhìn lại làm sao lại là cảnh tượng trước mắt, trong lòng Tô Nĩnh bỗng nhiên trầm xuống. “Vật thảo dân trình lên, là bản ghi chép của vị này tự xưng chưa bao giờ lén lút cùng La sư muội tương giao Tô tam thiếu gia cùng La sư muội ở thư viện lui tới, trong lúc đó có rất nhiều người ở thư viện có thể làm chứng. Cái gì mà tố giác hỏa trác, rõ ràng là hai người các ngươi cùng nhau khiêu, hại Tống gia ta như thế nào, lại bị cắn ngược một cái!” Nói đến lúc sau, Tống Thanh Di hướng tới hai người thay đổi sắc mặt cười lạnh. “Nhiều năm trước La Hạnh Quyên cùng Tô Nính quen biết, để có thể bộc lộ tài năng ở Tô gia, Tô Nính thiết lập một kế hoạch cho thảo dân một đứa con bất hiếu không muốn tiếp quản gia nghiệp, muốn lập mưu kế để chính mình đật được lợi ích, đứng vững gót chân ở Tô gia, còn lấy tâm tiểu nhân đi đo lòng người, nghĩ đến ‘kỳ lân đáp mây bay’ của Tống gia đốt tới lóa mắt hoa lệ như vậy là hỏa trác, ngược lại thảo dân thấy cô tiên mừng thọ của Tô gia mới là kỳ hoặc, mọi người đều biết lưu ly tinh phẩm của Tô gia đều xếp cuối cùng, hôm nay phẩm chất lưu ly lại  khác với ngày xưa, chẳng lẽ không nên hoài nghi hay sao? Ai biết có phải lưu ly của Tô gia có phải đốt hỏa trác hay không. Tư liệu thảo dân trình lên có một phần tin tức thảo dân thiên tân vạn khổ thu thập tới, trong đó có một phong thơ của Tô tam thiếu viết cho thủ lĩnh một nhóm cướp đường”. Phong thơ này là vui mừng ngoài ý muốn, Tống Thanh Di cho Chu Đức Bảo đi nhìn chằm chằm quặng mỏ của Huệ Châu một đường đưa tới, thời điểm cách Mạo Đằng quả nhiên bị cướp. Chính là lúc này Tống Thanh Di cũng không muốn lấy lại khoáng thạch, hắn sớm đã chuẩn bị tốt khoáng thạch dùng để thay thế, đối với đời trước khoáng thạch Huệ Châu đã mang đến một đời thảm kịch, Tống Thanh Di ước nhóm cướp này giữ lại mà dùng. Thế nhưng Chu Đức Bảo một đường đi theo thế nhưng trong lúc đó vô tình lại tiệt hạ một phong thư đưa đang tới chỗ nhóm cướp. Thư tín chính là phong mà Tống Thanh Di nhắc tới, vốn là thủ lĩnh nhóm cướp xem xong phải tiêu hủy, không nghĩ tới bị Tống Thanh Di tiệt hạ ngay trên đường. Nội dung thư tín này nói thủ lĩnh nhóm cướp thả ra tang vật Tống gia mà Tô Nính đã động tay động chân, tuy rằng nội dung trong thư không có dấu hiệu liên quan đến sự kiện này, nhưng chỉ cần một phong thơ này đã có thể chứng mình Tô tam thiếu cùng thủ lĩnh nhóm cướp có quen biết cũng đã làm cho Tô gia không thể thoát thân ra. Vừa nghe Tống Thanh Di nói lời này, Tô Nĩnh suýt nữa mềm nhũn. Miễn cưỡng trấn trụ lại sau, phản ứng đầu tiên chính là kêu oan. Thế nhưng Tống Thanh Di còn chưa nói xong: “Thảo dân hiện tại rất là tò mò, tay Tô tam thiếu dài bao nhiêu, có thể vói vào quặng mỏ Huệ Châu của thảo dân, còn có thể kết bạn với bọn cướp, lại có thể gian lận với khoáng thạch của thảo dân, kia thảo dân cũng muốn hỏi, thế lực của Tô Nính ngươi thế nào, tại sao ngươi lại có hỏa trác, tiên cô mừng thọ của nhà ngươi có hay không dùng  hỏa trác, ngươi trừ bỏ hãm hại Tống gia, có hay không cũng muốn làm gì thái hậu!” ngay từ đầu Tô Nính muốn đem tội danh mưu hại thái hậu đội lên đầu Tống gia, hiện tại Tống Thanh Di tự nhiên là không khách khí. Huống chi chứng cớ trên tay còn chính xác hơn Tô Nính, hắn nói ra lời này càng làm Trầm đại nhân hứng thú hơn, càng đáng chú ý hơn. Chuyện cướp đường phát sinh không lâu, bởi vì thái bình thịnh thế lâu lắm mới xảy ra chuyện như vậy, triều đình phi thường coi trọng, trấn áp cũng nhanh mà cũng cường thế. Nhưng là trong đó còn có rất nhiều sự tình chưa điều tra rõ, đột nhiên nghe nói chuyện này cũng có liên quan đến Tô gia, mọi người ở đây có chút hưng phấn- phải biết ngay từ đầu nghe Tô Nính có mưu đồ với Tống gia, trong lòng mọi người có chút đáng tiếc Tô gia miệng nhỏ khẩu vị đại, rõ ràng là ăn không được, thế nhưng nghĩ đến hiện tại Tô gia bị cuốn vào có nguy cơ. Trong lòng mọi người yên lặng tính toán nếu Tô gia sập các thế gia ở đây có thể chia sẻ được bao nhiêu, không từ mà biệt, chính là cửa hàng Tô gia mua bán thực dày, dù sao Cẩm thành lớn như vậy, đa số đều có chủ, hiện tại có thể có một số lượng lớn không chủ làm sao mọi người không kích động. Tô lão gia cũng đồng dạng là người bản địa, hắn ngay từ đầu còn cảm thấy tiểu nhi tử thực lực không đủ mà kế hoạch làm cũng không nghiêm cẩn, thế nhưng còn bị người ta cắn ngược trở lại, trong lòng đã có tính toán buông tha đứa con này, nhưng giờ có biến hóa này, mắt thấy việc này Tô gia không thể thoát thân, Tô lão gia chạy đến cho Tô Nính một bàn tay: “Súc sinh! Ngươi cùng bọn cướp thế nhưng có quan hệ!” câu nói đầu tiên của Tô lão gia thế nhưng là muốn bỏ qua quan hệ với Tô Nính. Trên mặt Tô Nính xanh mét hiện lên một tia oán hận. Mà Tống lão gia ở phía sau lưng Tống Thanh Di thở dài, tuy rằng lúc trước làm cho hắn ra một thân mồ hôi, bất quá hiện tại thấy đứa nhỏ nhà mình một mình đảm đương một phía, hắn lại cảm thấy phi thường vui mừng. Ánh mắt dừng ở trên người Tô lão gia, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến người từ nhỏ quen biết thế nhưng lại ôm tâm tính như vậy với Tống gia. Tống lão gia không quên vừa rồi Tô Nính đối với Tống Thanh Di từng bước chính là Tô lão gia ở phía sau nhắm mắt dưỡng thần. Tiền tài dễ làm mất đi nhân phẩm a! Tống Thanh Di sau khi nói xong, lại như chưa nói xong, một phen chất vấn không chỉ có Tô Nính, đồng thời cũng là cho Trầm đại nhân. Mở ra chứng cứ xác thực nhìn qua, khóe miệng Trầm đại nhân liền cười lạnh, hảo một cái thế gia lưu ly Cẩm thành, lại cùng cướp đường lui tới, vừa dẫn hỏa trác, quả thực làm cho hắn mở rộng nhãn giới. “Người tới, tìm cho ta người kiểm tra tất cả lưu ly ở đây cho ta, một khi có vấn đề, đem người tương ứng bắt lại!” Tống Thanh Di nhíu mày. Vị Trầm đại nhân này thà rằng bắt sai chứ không buông tha. Chuyện tình lần này đối với nghề lưu ly ở Cẩm thành chắc chắn là rung chuyển lớn, ngay từ đầu Tống Thanh Di cũng không muốn ngay trường hợp này tiến hành trả thù, thế nhưng Tô Nính chấp nhất muốn vu không Tống gia thất bại thảm hại trước mặt mọi người, hắn chỉ có thể phản kích. Nhưng như vậy không thể tránh né đả kích thanh danh của Cẩm thành. Nhìn Trầm đại nhân thì biết, hắn lúc này chắc chắn là không vui đối với bọn họ. Kiểm nghiệm hỏa trác rất nhanh, nhưng là ý tứ Trầm đại nhân là tra ra vấn đề đều bắt lại, thì phải là vô luận là vấn đề gì! Cho nên tìm rất nhiều nhân thủ tới kiểm tra xong. Trầm đại nhân tra chủ yếu là độc, bình thường đốt chế lưu ly trừ phi có độc tố đặc biệt, nếu không đều đã bị đốt sạch sẽ, cho nên các độc tố khác sẽ không nhiều, cũng bởi vậy tra ra vấn đề cũng chỉ có một nhà. “Tô gia quả nhiên là rất hảo!” Trầm đại nhân nhìn thấy hầu như muốn thiêu cháy cô tiên mừng thọ, tức giận đến cười rộ lên. May mắn ngay từ đầu trong lòng hắn mặc dù do dự giữa cô tiên mừng thọ hoặc là kỳ lân đáp mây bay, bất quá cuối cùng lựa chọn theo ý kiến đại chúng, thật sự không nghĩ đến nhìn trò khôi hài lớn như vậy, người đi cáo trạng ngược lại có vấn đề. Hảo một cái tiên cô mừng thọ, hảo cho một vở tuồng hỏa trác. Tô lão gia muốn sắp té xỉu, thân thể già nua lung lay sắp đổ, đáng tiếc ba đứa con của hắn lúc này cũng kinh ngạc đến ốc cũng không mang nổi mình ốc, không ai chú ý tới hắn. Mà trong lòng Tô Nính còn lại là kinh hãi, cô tiên mừng thọ Tô gia là hắn mời Chu Nghiệp Khải dốc hết tâm sức, người động tay chân trừ bỏ hắn cũng không có ai khác. Tô Nính không ngờ chính mình lại tự đưa mình vào tròng như vậy. Hắn vẫn biết người này với đại ca có hiềm khích, nhưng không biết Chu Nghiệp Khải người này lại có địch ý với cả Tô gia, chiêu này của hắn thật đúng là đem cả Tô gia đều trảm thảo trừ căn! Đại thế đã mất, trong lòng Tô Nính giờ phút này trống không, không biết như thế nào lại biến thành như vậy. Mà Tống Thanh Di chú ý tới La Hạnh Quyên thấy tình huống không đúng đang lui về sau, đang muốn gọi người ngăn lại, nhưng ở cửa liền truyền tới tiếng kêu của gã sai vặt. “Thiếu gia thiếu gia, thiếu quân nhập bồn, lão phu nhân nói nếu ngài đã xong chuyện bên này, thì nhanh chóng trở về”. Vốn gã sai vặt dựa theo ý tứ của lão phu nhân là hầu ở cửa chờ lão gia và thiếu gia xong việc thì tiếp họ trở về, nhưng không biết vì cái gì lại ầm ĩ lên, thủ vệ canh cửa cũng bị kêu vào- đây là do  người kiểm tra thực hư không đủ, bị kêu đi hỗ trợ- gã sai vặt liền đi vào. Nhưng nhìn đến bên trong hỗn loạn nhưng thiếu gia nhà mình không có việc gì đứng ở giữa, liền hô một tiếng. Một tiếng này lập tức liền đem lực chú ý của Tống Thanh Di kéo đi, hắn làm sao còn lo lắng chuyện La Hạnh Quyên muốn bỏ chạy, “Chuyện tình khi nào?!” Tống Thanh Di bước vài bước đẩy đám người đi đến bên người gã sai vặt. “Thiếu gia, Thiếu quân sau giờ ngọ đã bắt đầu đau”. Gã sai vặt tới có chút ngốc, thấy bộ dạng thiếu gia nhà mình hò hét còn có chút ngẩn người, nói chuyện chậm chạp. Sau giờ ngọ? Tô Nính mới vừa nháo nên mọi người một mực không có dùng cơm trưa để sử lý chuyện này, hiện tại đều đã chạng vạng, Tề Nhuận Vân sau giờ ngọ đã đau thì giờ đã qua hai canh giờ. Tống Thanh Di gấp đến độ không được việc gì. Nhưng là tình huống trước mắt, Trầm đại nhân làm sao sẽ thả người đi, trong lòng Tống Thanh Di lo lắng, nhưng không thể kiên nhẫn được, kêu gã sai vặt ở một bên chờ, chính mình trở về bên người phụ thân. “Ta đi gặp tri phủ hỏi một chút”. Lúc gã sai vặt kia kêu lên không ít người trong nhà đều nghe thấy, Tống lão gia tự nhiên cũng không ngoại lệ, hắn thấy Tống Thanh Di lại đây, không đợi hắn nói chuyện trước hết mở miệng. Chuyện tình lần này là đại sự Cẩm thành, làm tri phủ Cẩm thành, tự nhiên cũng phải ở đây, đối với Trầm đại nhân, Tống lão gia cũng không quen thuộc, nhưng tri phủ thì không giống, nhiều ít vẫn có thể thương lượng một chút. Tô Nính đã bị Trầm đại nhân khống chế, mà những người Tô gia khác đều đã bị nha dịch trông coi, lúc này làm ầm ĩ ở nhà chính, đều là thanh âm người nhà Tô gia hướng Tô Nính chửi ầm lên. Tống lão gia là một đương sự trong chuyện này, động tĩnh của hắn tự nhiên là bị người chú ý. “Tống lão gia, việc hôm nay chưa được điều tra rõ, ai cũng không thể đi mất”. Trầm đại nhân ngay tại thủ thượng, hắn tự nhiên là nghe được lời gã sai vặt nói, nói như vậy bất quá là muốn tỏ thái độ với Tống gia. Tống lão gia tự nhiên là không thức thời như vậy, Tống Thanh Di cũng không bình tĩnh như lúc trước được, lập tức liền quỳ xuống nói: “Thảo dân thỉnh đại nhân khai ân lần này, cho thảo dân về nhà bồi chính quân, thảo dân tự nguyện lấy thân mang tội chịu áp giải về nhà”. Kỳ thật lại nói tiếp chuyện trước mặt cũng không thật sự ảnh hưởng đến Tống Thanh Di, Tống Thanh Di còn có công tố giác, thế nhưng Tô Nính không phân biệt được trường hợp đến nháo, làm cho Trầm đại nhân đối với hai nhà bọn họ cũng không có hòa nhã gì, cứng rắn nói tình huống chưa có điều tra rõ, kia Tống Thanh Di vẫn là có tội danh bị Tô Nính tố giác, Trầm đại nhân không có phán thả người, tự nhiên không thể nói là người vô tội. Kết quả cuối cùng là tất cả người Tô gia bị nhốt vào đại lao phủ nha, Tống gia cũng có Tống Thanh Di bị bắt giữ, bất quá xét thấy chính quân đang lâm bồn, cho hắn về nhà bồi cùng, bất quá cùm tay không thể bỏ. Cho nên khi Tống Thanh Di về nhà với bộ dạng này, chính hắn cũng không để ý, nhưng hạ nhân trong nhà đều hoảng sợ. Mang theo hai nha dịch áp giải. Tống Thanh Di một đường đi thẳng tới Thu Lâm Uyển. “Thiếu gia đã trở lại!” hạ nhân trên đường thấy Tống Thanh Di đầu tiên là cả kinh sau đó là lên tiếng chào hỏi. Xem phản ứng của hạ nhân, Tống Thanh Di càng thêm lo lắng. Đợi tới Thu Lâm Uyển, Tống Thanh Di liền thấy mẫu thân chính mình đang ngồi ở ngoài phòng sinh. Nhìn thấy Tống Thanh Di đã trở về, Tống lão phu nhân vừa mới thở dài nhẹ nhõm tâm càng lo lắng hơn: “Đoan Cẩn, ngươi làm sao?” trên người Tống Thanh Di mạnh khỏe, trên tay lại mang theo còng tay, phía sau còn đi theo hai người ăn mặc như nha dịch. Tống lão phu nhân thấy tư thế này thì hoảng sợ. “Không có việc gì, mẫu thân, chuyện của ta lát nữa lại giải thích, Lâm Vũ thế nào?” trong lòng Tống Thanh Di bất ổn, hắn đã đứng ở ngoài phòng sinh, nhưng là bên trong một chút cũng không có thanh âm, không phải nói sinh đứa nhỏ sẽ kêu tê tâm liệt phế sao, Lâm Vũ như thế nào cũng không có một chút động tĩnh. Thấy Tống Thanh Di có chuyện với đối thủ cũng không có một chút lo âu, Tống lão phu nhân cho dù nghi hoặc cũng không thể quyết tâm ép hỏi, thấy đứa con hỏi, chỉ phải chậm rãi nói: “Không tốt lắm, lão đại phu nói vị trí hắn đau  bụng sinh không đúng, có thể sẽ có nguy cơ khó sanh”. Khó sanh! Trong lòng Tống Thanh Di trầm xuống, thế nhưng hỗn loạn kinh hoàng trong lòng lúc này lại bình tĩnh lại, hắn hít sâu một hơi, đối Hồng Tụ bên người nói: “Hồng tụ, tìm người an bài một sân gần nhất cho hai vị nha môn nghỉ ngơi, hai vị đại ca, ta ngay tại sân sẽ không bỏ đi, chính quân lâm bồn, khẳng định phải mất chút thời gian, còn thỉnh hai vị trước đi nghỉ ngơi trong chốc lát. Hai nha dịch cũng là có ánh mắt, trên người Tống Thanh Di mang theo còng tay cùng với một thân mang tội, với lại đại lão gia còn chưa nói cho hắn nếm mùi đau khổ, lúc sau khẳng định có thể thoát tội khôi phục trong sạch, cho nên cũng không làm khó hắn, thấy hắn an bài thỏa đáng như thế liền gật đầu đi theo Hồng Tụ. “Lão đại phu còn nói cái gì?” hít sâu một hơi, Tống Thanh Di hỏi mẫu thân mình. Nhu nhu cái trán, Tống lão phu nhân bồi cả một buổi chiều tinh lực có chút không đủ, “Nói trùng độc tuy rằng đã hết, nhưng là vẫn có lưu lại trong cơ thể một chút, không biết đứa nhỏ ở trong bụng có phải bị ảnh hưởng hay không mà buổi chiều đã bắt đầu đau bụng, nhưng lại không đến một canh giờ, thời điểm ta đến đã muốn gây sức ép thật lâu, lúc này an tĩnh đại khái là đau bụng đã giảm một chút”. Chuyện tình lần này với nhà bọn họ quả thực là tai bay vạ gió, cho nên bà ngay từ đầu đã không thích cô nương La Hạnh Quyên này, đứa con vẫn kiên trì muốn kết hôn, nàng lúc ấy liền cảm thấy cô nương này có chút thâm trầm. Không nghĩ tới không chỉ có thâm trầm, còn tâm ngoan thủ lạt, bất quá là cầu mà không được, thế nhưng liền dám hạ độc hại người. Tống Thanh Di cắn chặt khớp hàm, đang muốn mở miệng. “A-“ trong phòng sinh liền truyền ra tiếng kêu của Tề Nhuận Vân không áp chế được, thanh âm khàn khàn, như là cực kì khó nhịn. Tống Thanh Di lập tức đứng lên, ngay cả Tống mẫu cũng bị kinh ngạc một chút.