Tống Thanh Di nghe Tề Nhuận Vân nói cả người đều ngây dại. Hắn tuy rằng trong lòng có khúc mắc, không nghĩ tới sẽ khiến cho Tề Nhuận Vân có cảm giác bị mất đi. Khúc mắc của hắn chính là yêu thích, nguyên nhân cũng chính là vì ngưỡng mộ người này, cho nên mới suy nghĩ nhiều, sợ chính mình chiếu cố không tốt, nghĩ đến tâm tư nhỏ này đã bị phát hiện, thậm chí hiểu lầm. Tống Thanh Di thở dài, ôm người lui về phía sau bước đến cạnh bàn ngồi xuống. Nhẹ nhàng vỗ về tóc dài rối tung của người trong lòng ngực, “Phu thê kết tóc, ân ái không  nghi ngờ. Ngươi không làm sai cái gì, tâm tư của ta không có thay đổi. Ta thừa nhận trong lòng có khúc mắc, nhưng là bởi vì ta khiến ngươi trở thành thê tử của ta mà thẹn trọng lòng”. Trong lời nói của Tống Thanh Di làm cho Tề Nhuận Vân có chút giật mình, vốn định ngẩng đầu, lại bị bàn tay ở trên đỉnh đầu ngăn chặn, bên tai truyền đến tiếng cười khổ: “Đừng, nhìn thấy ngươi ta nói không được”. Trước mặt  người mình yêu ai cũng mong muốn thể hiện mặt tốt nhất, Tống Thanh Di cũng không ngoại lệ, nhưng phải trước mật chính quân nhà mình bộc lộ nội tâm âm u, thật sự không muốn người này nhìn thấy biểu tình của mình, tổng cảm thấy chính mình có chút xấu hổ. “Ngươi và ta trong lòng bàn đầu cũng không phải thật sự muốn thành thân với nhau, ta là người ích kỷ, trước kia không nhận thấy được tâm ý chính mình, nên ta yên tâm thoải mái nghĩ nếu ngươi đã thành thê của ta, ta đây tự nhiên là sẽ đối sử tử tế với ngươi như người nhà. Nhưng một khi phát hiện chính mình yêu thương ngươi, ngươi không chỉ là đồng bạn của ta, vẫn là người trong lòng ta, ta quay đầu lại xem kỹ chính mình, có đôi khi sẽ hoài nghi, ngươi là không cần gặp ta có phải sẽ tốt hơn không”. Cảm giác được thân thể người trong lòng giật giật, Tống Thanh Di vỗ vỗ trấn an, ý bảo hắn chờ mình nói xong: “ Ngươi xem, ngươi vốn là con trai trưởng của Tề gia, có thể kế thừa gia nghiệp, cưới vợ sinh con, sống tiêu dao tự tại. Nhưng thực tế ngươi còn nhỏ đã phải tới Tống gia, một mình một người ở Tập Lễ Uyển lớn lên. Học tập những cái ngươi không cần phải học tập, chỉ vì thành nam thê của ta, thậm chí ta cũng không nhất định yêu thích ngươi”. Nam tử thân làm vợ, ở trước mặt người trên đời cũng kém một bậc, nếu không được phu quân yêu thích, cả đời bi kịch cũng là nhất định. Nhớ tới kết cục kiếp trước của người này, Tống Thanh Di không ngừng hận chính mình nhận thức người không rõ, hại mình hại người. Chậm rãi sắp xếp lời nói, Tống Thanh Di đột nhiên xúc động nói: “Đã  nhiều ngày ta nằm mơ, mơ thấy ta không nhận rõ con người La Hạnh Quyên, như cũ đối nàng khăng khăng một mực, cùng ngươi thành thân xong cũng không kính thê, thậm chí sủng thiếp diệt thê, ngươi hoài con trai trưởng còn muốn chịu ức hiếp quỷ quái, cuối cùng thậm chí đánh mất tính mạng, ngay cả con của chúng ta cũng chưa kịp xuất thế…” Nói đến lúc sau, Tống Thanh Di gần như có chút điên rồ, giống như lại nhớ tới cái đêm mưa gió làm cho hắn rét run, trong thanh âm lộ ra tuyệt vọng cùng bi thương. Đêm đó hắn mới biết trù tính của La Hạnh Quyên cùng Tô Nính, tâm thần bất định nghe thấy gian ngoài đại loạn, theo động tĩnh chạy tới hắn hoàn toàn quên đây là sân của ai, ngoại viện rộn ràng nhốn nháo, trong viện lại lạnh lùng thanh thản, cũng không thấy hạ nhân hay bà đỡ cùng thầy thuốc. Chỉ có người kia im lặng nằm trên mặt đất, dưới thân huyết sắc tràn ngập, bụng cực lớn chấn vài cái rồi không thấy động tĩnh. Sau khi hắn sống lại trở về đều cảm thấy chính mình nhìn thấy Tề Nhuận Vân ôm bụng cười mà chết, nhưng cử chỉ điên rồ từa hồ vạch trần hắn chỉ là lừa mình dối người— hắn nghĩ tới, thời điểm kia khi hắn đến kỳ thật chính quân chính mình không có tắt thở, nhưng là khí hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, bụng hở ra hơi hơi co rúm, hắn đã muốn bị cảnh ở trước mắt dạo cho choáng váng. Chính quân hắn, cho tới bây giờ biểu tình đạm mạc im lặng giờ lại nghiêm mặt dữ tợn, hai tay trắng bệch nắm bài vị chính mình hướng hắn, gắt gao trừng mắt nhìn hắn: “Cứu cứu đứa nhỏ….” Chính là khi đó trong lòng Tống Thanh Di vô lực, hơi thở mong manh khẩn cầu hắn tiếp nhận, hắn hoảng sợ muốn tìm thầy thuốc, nhưng trong lòng cũng ẩn ẩn hiểu được chuyện tình này là do sư muội hắn tạo thành, nếu không cho dù chính thê hắn không được sủng ái, tình huống sinh con trai trưởng cũng tuyệt sẽ không không có thầy thuốc cùng bà đỡ. Hạ nhân la hét ở bên ngoài không chịu tiến vào còn không phải đã nói rõ vấn đề rồi sao, Tống đại thiếu gia vô năng giờ phút này cũng không thể cứu được chính thê cùng con trai trưởng chính mình, cũng bởi vì hắn dẫn sói vào nhà, khiến cho Tống gia không còn là họ Tống nữa. Cuối cùng ánh mắt Tề Nhuận Vân biến thành tuyệt vọng, sau đó lại hận ý ào ào, cuối cùng chậm rãi mai một….. Tống Thanh Di ấn tượng cuối cùng chính là ánh mắt phẫn hận kia, gắt gao đeo đuổi chính mình, hắn bị đuổi ra khỏi Tống gia một năm giấc mộng đó đều theo hắn, mỗi đêm đều nằm mộng, mỗi lần đều bị ánh mắt đó làm cho tỉnh giấc. Thẳng đến sau khi sống lại, không biết là do một màn kia khiến hắn áp lực ở trong lòng lâu lắm, vô lực cùng áy này trong lòng hắn theo bản năng liền che dấu, làm cho chính mình chỉ nhớ rõ thể tử không muốn nhớ lại cảnh tượng cuối cùng kia. Không nghĩ tới lần này bởi vì Tề Nhuận Vân bộc lộ tâm tình, tâm tư quay cuồng không biết xúc động cái gì, cử chỉ điên rồ thế nhưng ngược lại lại nghĩ tới. Tống Thanh Di mở mắt ra, phun ra một hơi, lại phát hiện chính mình đang nằm trên giường, trong phòng thắp đèn. Dĩ nhiên lại té xỉu sao?. Nghiêng đầu liền thấy Tề Nhuận Vận ngồi dựa vào đầu giường, trền người khoác áo khoác  cầm sách xuất thần. “Lâm Vũ?”. Bị âm thanh của Tống Thanh Di kinh động, tay Tề Nhuận Vân run lên một chút, sách không nắm chặt liền rơi xuống đất. Không kịp để ý tới, Tề Nhuận Vân thăm dò xem xét: “Đoan Cẩn, ngươi tỉnh”. Có lẽ lần bọc bạch này làm úc khí trong lòng Tống Thanh Di thoát ra, hắn lần này tỉnh lại cũng không có cái gì không khỏe, ngược lại cảm thấy toàn thân đều lộ ra một tia thoải mái mềm mại, chính là hắn còn không kịp cảm thán, đã bị sắc mặt tái nhợt của Tề Nhuận Vân làm cho hoảng sợ, nhanh chóng ngồi dậy ở trên giường, đau lòng đem người kéo lên giương: “Như thế nào đem mình biến thành chật vật như vậy, ngươi đừng quên người là người có mang, cẩn thận một chút”. “Gia lúc trước ngất đi, thầy thuốc nói ngươi mệt nhọc quá độ, tâm tư tích tụ”. Tề Nhuận Vân thuận theo lên giường, không để ý Tống Thanh Di lải nhải, thấy tinh thần hắn tốt, nhẹ nhàng thở ra đồng thời sắc mặt lạnh lùng, đem lời thầy thuốc nói lại cho Tống Thanh Di nghe. “Phụ thân cùng mẫu thân đều phái người đến hỏi qua, ta trước cho Linh Bảo đi báo một tiếng”. Nói xong Tề Nhuận Vân muốn đứng lên. “Đừng nóng vội đừng nóng vội, ta lúc này tốt lắm. Lời lúc trước chúng ta còn chưa nói xong, ngươi xem sắc mặt ngươi lại không tốt như vậy, thầy thuốc chẩn đoán bệnh phụ thân mẫu thân đều biết, chính là chuyện tình tĩnh dưỡng. Ngươi trước nghỉ ngơi một chút”. Trong lòng biết chính mình đột nhiên té xỉu, tất nhiên dọa đến hăn, sắc mặt hắn lúc này trắng bệch khiến cho Tống Thanh Di đau lòng vạn phần. “Không nói chuyện!” Không nghĩ tới vừa nghe lời này, động tác Tề Nhuận Vân càng lớn hơn, Tống Thanh Di cả kinh chạy nhanh ôm cổ hắn. Lần này không cần phải nói hắn cũng tinh tường hiểu được, chính quân nhà mình là sinh đại khí. “Đừng tức giận đừng tức giận, đều là ta không tốt, ngươi đừng sinh khí”. Tống Thanh Di lại không dám dùng sức, thêm vừa mới tỉnh dậy tuy rằng không có gì không khỏe, nhưng dù sao có chút hư nhuyễn. Bởi vậy gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, thật vất vả đem người một lần nữa ôm vào ngực. Lúc này hắn mới tinh tường thấy được hốc mắt chính quân nhà mình ửng đỏ, Tống Thanh Di không khỏi tự trách vạn phần. “Gia làm sao lại không tốt, vì gia nghiệp bôn ba lao lực vốn là phải làm, làm sao có địa phương cho Lâm Vũ xen vào. Tóm lại là Lâm Vũ già mồm cãi lão, làm cho tâm tư gia lo âu, sầu tư tích tụ….” Tề Nhuận Vân lãnh nghiêm mặt, khi nói chuyện lời nói đều là một chữ một chữ theo miệng đánh đi ra. Ngữ thái như vậy, mồ hôi Tống Thanh Di ra càng mau. Hắn lần đầu tiên biết được chính quân nhà mình thực sự tức giận, miệng cũng độc như vậy. Này làm sao là tự xét lại, này rõ ràng là nói mát truy vấn hắn. “Tốt lắm, đừng tức giận, tức giận ta sẽ đau lòng”. Thở dài, hai tay Tống Thanh Di ôm lấy người, chỉ đành phải lấy chán chạm người đối diện. Trong lòng hắn biết phải làm như thế nào để chính quân nhà mình tỉnh táo lại, cũng mang theo một tia thân thiết cọ cọ mũi chính quân nhà mình. Quả nhiên chỉ thấy Tề Nhuận Vân bỗng nhiên im lặng, lạnh lùng nhìn chính mình, chỉ có lỗ tai đỏ bừng tiết lộ tình tự chân thật của hắn. “Ta biết ngươi khí chính ta không biết hảo bảo trọng chính mình, ta cam đoan không có lần sau, lần này là ngoài ý muốn”. Hắn cũng không có giải thích chính mình gần đây nằm mộng cảm xúc biến đổi mạnh mới khiến bộ dạng chính mình thành như vậy. Chỉ phải lấy lý do là mệt mỏi, may mà quả thật thầy thuốc cũng chuẩn đoán bệnh như vậy. Tề Nhuận Vân nhìn hắn một lúc lâu, mới lại mở miệng nói: “Gia  có nghĩ tới hưu thê cho Lâm Vũ rời đi?”. Nghe vậy Tống Thanh Di bỗng nhiên cứng đờ, cảm thấy cười khổ. Cho dù mới vừa sống lại trở về hắn đều không có ý nghĩ hưu thê, càng không nói đến sau khi thổ lộ tình cảm. Không chỉ bởi vì hắn muốn người im lặng này bồi tại bên người, càng bởi vì nam thê bị hưu tương đươn với hủy đi người này. Không chỉ là thanh danh, còn có thân thể. Đều là nam tử vì người nam nhân khác dựng dục con nối dòng, như vậy sau này hắn cưới vợ sẽ vô cùng khó khăn, cho nên sau khi hai người động phòng chính thức trở thành vợ chồng Tống Thanh Di chưa từng nghĩ tới buông tha người này. “Không có, vô luận là trước hay sau phát hiện tâm ý chính mình, trong lòng ta sớm đã nhận định người là chính quân của ta”. Gặp Tề Nhuận Vân an tĩnh lại, Tống Thanh Di buông ra cánh tay, nhẹ nhàng vân vê mái tóc chưa kịp bó buộc. “Một khi đã như vậy, Đoan Cẩn nghĩ nhiều như vậy thì có ý nghĩa gì. Nếu không tha Lâm Vũ rời đi, lại muốn Lâm Vũ làm thê của ngươi, như vậy chuyện tình Đoan Cẩn phải lo lắng là sau này phải đối đãi ta hảo như thế nào. Những chuyện này không có khả năng xảy ra vậy thì cần gì phải nghĩ nhiều”. Ở góc độ Tống Thanh Di không nhìn thấy, tay vốn đang nắm chăn vì câu trả lời mà buông lỏng ra. Đối với Tề Nhuận Vân mà nói những lời nói của Tống Thanh Di buổi chiều cũng không có vấn đề gì. Hắn đã nhận ra bộ mặt của La Hạnh Quyên, cũng không có tính toán nạp nàng vào cửa, như vậy những chuyện sau này làm sao mà phát sinh. Tống Thanh Di lăng lăng nhìn mặt Tề Nhuận Vân không chút thay đổi ngữ khí bình thản nói sau này mình phải đối với hắn tốt một chút, sau một lúc lâu mới cười rộ lên: “ Đối, ta hiện tại phải lo lắng như thế nào đối với phu nhân thật tốt, làm cho phu nhân ngươi không thể rời khỏi tướng công mới đúng, những chuyện khác cũng không trọng yếu”. Được ông trời cho một lần sống lại, hắn không biết là cơ duyên nào mà lại được cơ hội như vậy, chẳng lẽ là do chính mình cùng người mình yêu đều sống rất tốt, trong lòng làm gì cứ để ý đến ác mông kia. Ác mộng cần ghi nhớ, nhưng là cảnh cáo chính mình chuyện làm sai, nhưng không để ảnh hưởng đến nhân sinh hiện tại.