“Cùng tắm rửa có được không?” Đùng đoàng sấm sét, đôi mắt xinh đẹp nhìn cái tên cười nham hiểm trước mặt như nhìn người ngoài hành tinh. Tắm cùng lại còn được không á?! Đúng là cậu mới thông suốt một số cái nhưng không có nghĩa là cậu có thể lập tức đón nhận tất cả, ok?! Đời trước cậu dành hết thời gian và tinh lực cho trách nhiệm với nhà họ Uất nên đến nắm tay bạn nam/nữ gì đó còn không có, dù rằng thân phận người thừa kế cũng khiến không ít kẻ muốn nhét người lên giường cậu. Không có kinh nghiệm thực tiễn nhưng đạo lý chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy là không có sai. Cái lời mời này, người qua đường cũng có thể nhận ra Tư Mã Chiêu tâm (ý đồ xấu xa kaka), cậu thật sự, thật thật sự muốn đấm hắn một phát!!! Hít sâu thở đều, cậu dịch người cách xa cái tên t*ng trùng thượng não kia một chút, “Uất Trì tiên sinh xin tự trọng.” Đáp án nằm trong dự đoán nên hắn cũng không thấy có tiếc nuối. Kinh nghiệm lão luyện Uất Trì Diễm hiểu được giờ nên thu tay, đùa vui chứ không thể đùa quá. Nhìn kẻ mặt cười gian đi về phía phòng tắm, cậu mới thở phào, lại đột nhiên nghe được câu, “Tôi thích nghe cậu gọi tên tôi.” Dứt lời liền đóng cửa lại. Lê Hân có chút bất ngờ, trên môi lại kìm không được cong cong lên. Cũng không phải quên hết tất cả đau đớn, tuyệt vọng đời trước, quên đi lỗi lầm của nam nhân, cậu xoay người nhìn ngăn tủ bí mật, cậu chỉ là – muốn tự cho mình một cơ hội đón nhận hạnh phúc mà thôi. Lúc Uất Trì Diễm tắm xong đã thấy Lê Hân cuộn người trong chăn, nhìn khuôn mặt say giấc nồng, hắn nhịn không được mà hôn nhẹ lên má cậu: “Bảo bối ngủ ngon.” ※ ※ ※ ※ ※ Ngày hôm sau, Lê Hân theo lệ cùng hai cha con ăn sáng, rồi lại tiễn họ ra cửa. Chủ nhân vừa rời đi, không khí có chút kì quái, cậu có thể cảm nhận được ánh nhìn thăm dò của người xung quanh. Cậu chỉ có thể thầm mắng cái tên đầu sỏ gây hoạ kia, nhưng không quan trọng, hôm nay cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Không bao lâu sau, Uất Trì Giản đột nhiên trở lại. “Cậu chủ sao cậu…..” Bác Du kinh ngạc hỏi. “Hôm nay có một số việc cần Lê Hân qua công ty, tôi về đón cậu ta.” Bác Du nghĩ đến cậu chủ nói về chuyện Lê thị nên cũng không có hoài nghi. Ngồi lên xe, thắt xong dây an toàn, Uất Trì Giản mới lên tiếng: “Có chuyện gì sao?” Sáng sớm y nhận được tin Lê Hân có chuyện cần nói, muốn y giấu cha quay về đón người. Lúc đọc tin, trong lòng y không yên, anh có thể có chuyện gì cần nói với mình? Lại còn phải giấu cha nữa? Hai người họ không phải đang tiến triển tốt sao? Chẳng lẽ anh vẫn muốn về C thị, tiếp tục sống một mình một đời? “Tìm một chỗ nói chuyện đi, Tần Quỳnh cũng được.” Lê Hân mỉm cười đề nghị. Cậu nhìn về phía vô lăng, khuôn mặt rối rắm nhìn mình như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn khởi động xe, ý cười trên mặt cậu càng sâu. Tần Quỳnh vốn không mở sớm thế này, quản lý dẫn hai người đi vào một phòng riêng. Uất Trì Hi tuy thường đến đây dự tiệc nhưng cũng không có thời gian đi thăm thú hết mọi nơi, ngay cả căn phòng theo phong các Minh đại này cũng thế, cửa gỗ điêu khắc tinh xảo, phóng mắt có thể thấy hồ hoa sen bên ngoài, nhiệt độ phòng ấm áp, thật là cảnh đẹp ý vui. Uất Trì Giản cũng không quấy nhiễu Lê Hân ngắm cảnh, bởi đến đây y lại nhớ lần đầu mình ép buộc người này, khiến anh ấy gặp phải cha, cảm xúc không ổn định rồi ngất xỉu ra sao. Lê Hân lúc ấy giống như chim sợ cành cong, một lòng muốn chạy trốn, trốn người từng khiến cậu đau khổ đến tự sát. Còn bây giờ? Anh vẫn muốn rời đi sao, anh hai? Y muốn hỏi nhưng lại sợ mở miệng sẽ chọc thủng tầng cửa sổ mỏng manh kia. Ngắm cảnh thoả thuê, cậu mới quay lại nhìn về phía người trầm mặc bất động. Khuôn mặt đáng yêu ngày nào, còn nhẹ giọng gọi anh hai, giờ đã trưởng thành thành một thanh niên lợi hại giống cha em ấy…… nghĩ đến đây, hai mắt cậu có chút nóng lên. “Tiểu Giản, đã lâu không gặp.” ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ Nếu cậu đã định thẳng thắn, trước tiên phải dùng thân phận anh trai – Uất Trì Hi mà không phải Lê Hân chào hỏi một chút. Cậu hiểu mình đang tự chặt đứt đường lui. Tuy ám hiểu trong lòng nhưng chỉ cần không đâm phá, Lê Hân vẫn chỉ là Lê Hân, một thanh niên không có quan hệ gì với nhà Uất Trì. Giờ cậu chủ động đâm phá, kiếp trước kiếp này đều không trốn khỏi mối duyên nợ với nhà Uất Trì, trừ phi tên bá đạo kia chịu buông tay. Nhưng chiếu theo hiện trạng cậu thấy tỉ lệ xảy ra là cực kỳ bé nhỏ. Nên cậu muốn thử tin thêm một lần. Đánh cuộc một lần. Thắng cậu có hạnh phúc. Thua….. cậu cười nghĩ mình sẽ không lại có cơ hội sống lại lần thứ hai đâu. Uất Trì Giản không thể nghĩ gì khác ngoại trừ câu chào kia xoay tròn trong đầu. Tiểu Giản…… trên thế giới này ngoại trừ cha, chỉ có một người gọi y thân mật như vậy. Người đó là người đầu tiên cho y cái ôm ấm áp, là người đầu tiên cho y biết gia đình ấm áp. Y đã từng để vuột mất người đó, từng nghĩ không thể tìm lại. Nhưng rồi, y tìm được. Nhưng chỉ có thể nghe thấy Uất Trì tiên sinh, chỉ có thể nhìn thấy cảnh ngươi chạy ta đuổi, một chút cũng không muốn dính líu đến cha con y. Cho đến một ngày, vị bác sĩ tâm lý kia nói đây là anh y. Nhưng y không dám nhận, vị cha tài năng kia của y cũng không dám nhận. Họ sợ mọi chuyện rõ ràng rồi sẽ không còn lý do hay tư cách giữ người này lại. Cậu biết kế hoạch tấm mộc kia Uất Trì Giản cũng không phải không biết, nên khi Uất Trì Hi mất đi, đứa bé này chắc chắn tự trách rất nhiều?! “Tiểu Giản anh…..” “Anh hai.” Giọng nói khàn đục kỳ lạ (muốn khóc). Bị đứa em cao to ôm vào lòng, cậu dở khóc dở cười, nâng tay vỗ vỗ sau lưng y. Vòng ôm lại đột ngột siết lại, Lê Hân có chút không thở nổi, “Tiểu Giản trước buông ra..” Cậu còn chưa kịp nói xong lại nghe: “Anh đừng đi.” Lê Hân sửng sốt, hiểu được lý do khiến y phản ứng thế này, không khỏi bật cười, trong lòng lại thêm đau lòng em trai: “Anh không đi, Tiểu Giản trước buông anh ra, chúng ta nói chuyện đã.” Đứa em khôn khéo sao giờ lại ngốc hồ hồ, nghĩ cậu lại muốn đi nên mới phá bình phá suất sao. Chiếm được hứa hẹn, Uất Trì Giản mới chịu buông tay, ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm, “Anh..” Cậu bật cười: “Uất Trì tiên sinh, tôi bây giờ nhỏ hơn cậu 2 tuổi đấy.” Nhìn mặt y tối đen, Lê Hân biết y nhớ lại chuyện cũ, vỗ vai an ủi: “Tiểu Giản, anh không sao.” “Thật không đi.” “Không đi, mà anh còn cần em giúp một chuyện.” ………. Tổng bộ Uất Trì tập đoàn, Văn phòng chủ tịch, Uất Trì Diễm hắt xì mấy cái liên tục. Linh cảm bất an, Uất Trì Diễm lại nhớ đến mấy vụ ám sát gần đây, ấn xuống đường dây nội tuyến: “Gọi phó tổng cho tôi.” Thư ký hồi đáp: “Tổng tài, phó tổng có việc ra ngoài một lúc.” “Khi nào nó về, kêu nó lên phòng tôi.” “Vâng, tổng tài.” Uất Trì Diễm lại vùi đầu vào công tác, mà đâu ngờ con trai mình đã bí mật phản chiến, chỉ chờ nhìn kịch hay của cha