Trọng Sinh Chi Lê Hân
Chương 44
Sau chuyện hôm đó, Lê Hân thành người trốn tránh Uất Trì Diễm.
Nên lúc nghe bác Du nói, “Lê tiên sinh vẫn đang nghỉ ngơi.” Uất Trì Diễm chỉ gật đầu, nhưng khuôn mặt cùng đôi mắt là tràn ngập niềm sung sướng.
“Để chị Vân đưa đồ ăn sáng lên phòng là được.” Uất Trì Diễm uống nốt cốc café rồi đứng dậy. Uất Trì Giản vừa ăn trứng ốp la vừa thâm ý nhìn theo.
“Có chuyện gì phát sinh sao bác Du?”
Lão quản gia nhếch môi, như đang nhịn cười: “Xin lỗi cậu chủ, tôi không biết.” Uất Trì Giản nhíu mày, cúi đầu tiếp tục ăn sáng. Có vẻ không phải chuyện xấu.
Ngoài phòng Lê Hân lúc này.
“Tiểu Hân, là dì Vân đây.” Nhìn người mở cửa còn mặc nguyên đồ ngủ, hai vành mắt như con gấu trúc, dì Vân không khỏi lo lắng hỏi, “Sắc mặt kém thế này, là ngủ không ngon sao?”
Dì Vân đã sớm biết Lê Hân không thích nhà Uất Trì, giờ bị bắt ở lại đây lâu như vậy, cũng khó cho đứa bé này. Ông chủ cùng cậu chủ cũng thật là, dù vì đại thiếu gia, cũng không thể cưỡng chế một đứa bé đến ở cùng nhà chứ.
Nói đi nói lại, đứa nhỏ này thật giống đại thiếu gia, nhiều khi nhìn cậu, nàng chỉ muốn kêu tên Uất Trì Hi.
Nghe giọng nói lo lắng của dì Vân, Lê Hân trầm tĩnh lại: “Không có gì đâu dì, cháu có chút mất ngủ thôi.” Trong lòng cậu thì: Không phải do Uất Trì Diễm thì sao cậu lại mất ngủ chứ?!
Dì Vân đưa khay cháo cá cùng trứng ốp la và café lên bàn, lại kéo rèm cửa ra thêm một chút, “Ăn sáng một chút, rồi cháu ngủ thêm đi. Có thế thân thể mới sớm khôi phục được.”
Lê Hân nghe vậy mỉm cười: “Cám ơn dì.”
Cùng lúc đấy, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói khác: “Trước khi ăn phải uống thuốc.”
“Cậu chủ…” Dì Vân ngẩn người, không ngờ Uất Trì Giản sẽ tự mình bưng thuốc.
Lê Hân có chút ngạc nhiên, sau nhìn đến ấm thuốc, càng là nghiến răng nghiến lợi: hai cha con nhà này nhất định muốn mình khó chịu đây mà!
Thật là oan uổng Uất Trì Giản, cậu có được ở cùng Uất Trì Hi mấy đâu, nên không biết chuyện người này sợ đắng. Nên hắn chỉ cầm theo ấm thuốc, chứ không mang theo chút đường hay mứt quả gì hết.
Nói đến nguyên nhân cậu sợ uống thuốc đắng, trong cô nhi viện, trẻ con bị bệnh đều được kê thuốc Đông y, vì giá rẻ hơn Tây y nhiều.
Lý do bọn trẻ vui vẻ uống thuốc, cũng vì phần thưởng sau đó là một túi hoa quả đường ── là một loại đồ ăn vặt giá rẻ, được đựng trong túi trong suốt, đủ màu sắc, mà đối với lũ trẻ trong cô nhi viện, là một vật hấp dẫn mê người.
Sau cậu về sống ở nhà Uất Trì, không cần vì mấy thứ đồ rẻ mà chịu đựng vị đắng chát ấy nữa. Nhưng có nằm mơ cậu cũng không ngờ, cậu bắt đầu từ cái đắng này, đến cuối nhận lại cái đắng khác.
Cuộc đời đâu được mấy, hương đắng vị khổ, cậu đã dùng cả một kiếp để lĩnh hội sâu sắc rồi. Giờ thì, xin miễn cho kẻ bất tài.
….
Sau khi hoàn thành bữa sáng cùng thuốc, cậu vẫn không thể cưỡng lại việc chui vào ổ chăn. Vẫn là nhờ tiếng chuông điện thoại đánh thức cậu dậy.
Là điện thoại của Tiểu Nhạc với Tiểu Nam sao?
Cậu dụi mắt, nhìn lại màn hình, không phải số của quán, là Lữ Thiên Tề.
Lê Hân ngẩn người, cũng tỉnh ngủ hẳn ── từ lúc rời khỏi C thị, cậu cũng không có liên lạc với vị bạn học hacker cũ này. Giờ người này gọi đến là có chuyện gì?
10 phút sau, cậu ăn mặc chỉnh tề đi xuống tầng. Đi xuyên qua hành lang gấp khúc ở nhà chính, vừa vặn gặp được bác Du đang chỉnh sửa cây cỏ trong vườn.
“Lê tiên sinh?” Bác Du có chút ngạc nhiên, từ sau khi cậu đến đây, trừ đi bệnh viện, cũng chưa từng ra ngoài.
“Bác Du, tôi muốn ra ngoài gặp một người bạn.” Lê Hân mở miệng. Cậu đã hạ quyết tâm, nếu bác Du dám nói phải có sự đồng ý của ông chủ hoặc cậu chủ, cậu nhất định trở mặt với đám người này.
Không ngờ, bác Du chỉ là gật đầu: “Vậy mong Lê tiên sinh chờ một chút, tôi đi sắp xếp xe cho ngài.” Lê Hân nhìn theo lưng bác quản gia, sờ cái mũi, hừ coi như họ thức thời.
Vẫn là chiếc xe xa xỉ quen thuộc, cùng đại ca lái xe quen thuộc lúc còn ở C thị. Vừa nhìn thấy Lê Hân, còn cười nói: “Lê tiên sinh.”
Cậu cũng không ghét người này, cười đáp lễ, lên xe báo địa điểm cần đến, là quán café ở gần trường trung học cũ của Uất Trì Hi và Lữ Thiên Tề.
Lúc Lê Hân đi vào, đã thấy Lữ Thiên Tề ngồi chờ, mặt xám xịt nhìn chiếc xe đưa cậu đến. Lê Hân thấy cũng coi như vô tâm mặc kệ.
“Lữ tiên sinh cũng trở về đây.”
Lữ Thiên Tề nhìn Lê Hân từ trên xuống dưới, cảm thấy người này có chút không giống ngày gặp ở C thị. Nhưng cụ thể thay đổi chỗ nào, hắn ta lại không nói ra được.
Cùng lúc này, ở tòa nhà CBD, tầng chót của tổng bộ tập đoàn Uất Trì, việc Lê Hân ra ngoài gặp người quen cũng được đưa tin đến.
Uất Trì Diễm đặt điện thoại xuống, đôi mắt đen nheo lại ── đi gặp bạn? Trong đầu bắt đầu nhớ lại, từ tên hàng xóm nghèo cho đến giám đốc quán bar Trác Dương, cũng không thấy có ai khác để cậu phải đi ra gặp cả.
Uất Trì đại tổng tài nhìn đống văn kiện trên tay, lại nhìn thời tiết nắng đẹp, hừ, có lẽ mình cũng nên đi ra ngoài hưởng thụ ánh nắng hiếm có từ đầu đông đến giờ nhỉ.
※※※※※※※※※※※※
Lê Hân khuấy cốc cà phê, nhìn vẻ mặt Lữ Thiên Tề lúc này. Cậu dám cược chuyện đầu tiên bị hỏi sẽ là quan hệ giữa cậu với nhà Uất Trì.
Cậu biết Lữ Thiên Tề không muốn nhìn mình dây dưa với nhà Uất Trì, cũng biết người bạn cũ này quý trọng tình bạn với Uất Trì Hi. Nhưng từng đấy cũng không đủ cho đối phương có lý do chỉ trích mình.
“Lê Hân, ngươi hiện tại… là ở nhà Uất Trì?”
Bingo! Lê Hân vừa bực vừa buồn cười: “Lữ tiên sinh hẹn tôi ra ngoài, hẳn là có chuyện quan trọng hơn chứ?”
Lữ Thiên Tề có chút bực nhìn thái độ dửng dưng của Lê Hân, hắn ta nhịn xuống: “Lê Hân, tôi nói rồi, hai cha con nhà Uất Trì không phải dễ đối phó. Cậu…”
“Đâu phải tôi muốn thế này.” Đánh gãy Lữ Thiên Tề, Lê Hân lãnh đạm nói, “Dù sao cũng là chuyện cá nhân, mong Lữ tiên sinh không cần can thiệp.”
Lữ Thiên Tề đập mạnh lên bàn: “Cậu là muốn dùng thế lực của nhà họ cầm lại Lê thị, nhưng cậu có biết họ đang làm gì với Lê thị không?”
Hành động này thu hút không ít ánh nhìn của các bàn khác, có mấy nhân viên còn nhìn nhau, không biết có nên qua can thiệp hay không?!
Lê Hân rũ mắt xuống, uống ngụm café: “Lữ tiên sinh cứ việc nói thẳng những gì anh tra được đi. Còn nếu anh thật muốn tốt cho tôi, vậy xin đừng ở chỗ đông người, rêu rao quan hệ của tôi với Lê thị.”
Lữ Thiên Tề cũng ý thức được bản thân mất không chế, cầm cốc nước lên uống một hơi, hít sâu: “Tập đoàn Uất Trì đang có ý đồ thâu tóm Lê thị.” Vừa nói vừa nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên, “Nếu Lê thị thật sự bị thâu tím, cậu sẽ thật sự không thu lại được gì hết.”
Nếu cậu được nghe chuyện này sớm hơn, cậu có thể tin, có thể đau khổ nghĩ bản thân lại bị lợi dụng. Giờ cậu ở nhà Uất Trì, mắt thấy tai nghe cùng đoán được nhiều chuyện. Nên việc hai cha con đối phó Lê thị, cậu cũng có thể đoán ra phần nào.
Vẻ mặt bình tĩnh của Lê Hân hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lữ Thiên Tề.
Đang lúc Lữ Thiên Tề muốn cho cái người ăn phải bùa lừa của ‘hai cha con nhà Uất Trì’ này tỉnh tỉnh, từ sau lưng phát ra tiếng nam trầm: “Tiểu Hân, thật trùng hợp.”
Trùng hợp? Đường đường một vị tổng tài sao có thể tình cờ đi đến một quán café nhỏ được? Nhất định là có người mật báo.
Lê Hân yên lặng phỉ nhổ đám chim lợn nào đó, xoay đầu nhìn cái người mặc tây trang, nghiến răng cười nói, “Uất Trì tiên sinh, thật là trùng hợp..”
Tên này theo mình đến đây làm quỷ gì, không phải có người đi theo rồi sao. Liếc ra ngoài cửa đã không thấy xe kia đâu rồi, chỉ còn lại chiếc xe đặc trưng riêng của Uất Trì Diễm.
Tranh thủ lúc Lê Hân thất thần, Uất Trì Diễm đánh giá cậu thanh niên đang dùng ánh mắt đầy căm thù nhìn mình ── hình như đã gặp ở đâu?
Hình như là ở tang lễ, là bạn trung học của Tiểu Hi, là họ… Lữ?
Cũng khó trách Uất Trì Diễm có ấn tượng. Bởi mọi người đều biết Uất Trì Hi là đại thiếu gia, cũng là gia chủ nhà Uất Trì trong tương lai. Nên mọi người đều không dám đến gần cậu kết bạn, duy nhất có cậu bé họ Lữ này, là bạn bè xuất hiện ở tang lễ.
Suy nghĩ trong đầu Uất Trì Diễm nhanh chóng xoay tròn, có chút vừa ý khi tìm ra đáp án, lại có chút đau lòng. Ánh mắt chuyển dời sang phía Lê Hân, nhìn cậu thất thần nhìn ra ngoài cửa, lại lộ ra vẻ cô đơn.
Đây là hắn tạo nghiệt a…
Nhịn lại cảm xúc ôm chầm người kia, Uất Trì Diễm mở miệng: “Nói chuyện với bạn xong rồi sao? Xong rồi thì cùng ta về nhà.” Hắn không định hỏi vì sao hai người này lại ngồi cùng một chỗ, bởi giữa họ có nhiều thứ nhắc đến là cấm kỵ. Huống chi chuyện này hắn hoàn toàn có thể tra được.
Lê Hân có chút chần chờ, dẫu sao mình cũng không còn gì để nói với Lữ Thiên Tề, chưa kịp gật đầu đã thấy có người phản ứng trước, “Uất Trì tổng tài, đã lâu không gặp, không nghĩ ngài đến một người qua đường vô tội cũng không buông tha.”
Lê Hân cùng Uất Trì Diễm nhìn thẳng về phía hắn, một bên là ánh nhìn kinh ngạc đầy bất mãn, một bên đáy mắt bắt đầu hiện huyết sắc.
Xem ra người này đối với Tiểu Hi cũng không phải tình bạn thông thường nhỉ.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
18 chương
184 chương
294 chương