Trọng Sinh Chi Kim Sinh Vô Hối

Chương 37 : Thật tình tiếp nhận

Bảy ngày bảy đêm, trừ thời gian quay về giúp Tiểu Cửu đổi dược, Vân Hiên đều ở lại ngôi nhà nhỏ này, lặng lẽ trông chừng hài tử vẫn quật cường quỳ gối ở trước sân. Mỗi khi nó chống đỡ không được té xỉu, Vân Hiên sẽ mang nó về phòng bôi thuốc, cho nó ăn chút đồ vật này nọ. Đến khi nó tỉnh lại, Vân Hiên cũng không ngăn cản nó cường ngạnh trở lại nơi đó tiếp tục quỳ gối. Hài tử kiên trì vì cái gì, Vân Hiên đều có thể lý giải, chỉ là nó sẽ phải thất vọng. Trực giác của Vân Hiên xác nhận rằng vị mẫu thân kia sẽ không trở về. Chính hắn cũng không nhẫn tâm cướp đi hy vọng của hài tử, có một số chuyện phải để nó chậm rãi tiếp nhận đi. Hơn nữa, thân thủ của hài tử rất cao, mới chỉ tu tập lại được nửa năm nội lực, Vân Hiên căn bản không phải là đối thủ của nó. Vân Hiên bất đắc dĩ không thể không thừa nhận, đó là nguyên nhân lớn nhất mà hắn không thể ngăn cản đứa nhỏ kia tiếp tục quỳ gối. Lại một lần nữa nhìn thấy hài tử ngã xuống đất, Vân Hiên bước lên ôm lấy nó. Cho dù có được thân thủ cao cường quá mức so với độ tuổi của nó, Vân Hiên vẫn cảm nhận được sự suy yếu cùng cực. Mở to mắt, lại nhìn thấy người kia ôm lấy chính mình, mấy ngày qua chăm sóc vô cùng tốt. Đáy lòng che đậy không ít cảm giác ấm áp kì lạ. “Tỉnh rồi? Hay ta gọi cho ngươi vài món ăn, mấy ngày qua chỉ uống nước cầm hơi là không được. Ăn no mới có sức lực mà làm chuyện ngươi muốn làm.” Khẽ gật đầu, Tử Vũ coi như đáp ứng. Người kia rời đi, nước mắt nó liền lặng lẽ rơi xuống. Mẫu thân thật sự không cần ta, phụ thân đã chết, hiện giờ ngay cả mẫu thân cũng đi. Mẫu thân đánh cũng đã đánh, Tử Vũ quỳ lâu như vậy, trước kia mẫu thân phạt Tử Vũ quỳ đến thời điểm này, đều sẽ trở lại, vì sao lần này không có. Phụ thân, Tử Vũ rất nhớ Người. Ở chỗ của phụ thân, chỉ có Tử Vũ hạ lệnh đánh người, phạt người chứ đâu có chuyện mình bị đánh. Mẫu thân thật kỳ quái, ngày trước mỗi tháng, Tử Vũ có thể gặp mẫu thân một canh giờ, mẫu thân đối với Tử Vũ rất tốt. Nhưng từ khi phụ thân chết, mẫu thân mang mình rời khỏi Thiên Tàn cung liền trở thành một người khác, động chút liền đánh Tử Vũ, mà một lần so với một lần càng thêm tàn nhẫn.           Tử Vũ có cái gì sai? Nếu ở chỗ phụ thân, tên kia dám bất kính với mình, trực tiếp một đao giết chết, mà ở tại mẫu thân, Tử Vũ chỉ đả thương hắn một con mắt, mẫu thân đã muốn không cần Tử Vũ. “Ta tùy tiện gọi mấy món ăn, không biết có hợp không hợp khẩu vị của ngươi không? Ngươi thích ăn cái gì thì nói cho ta biết để lần sau ta mua. Đúng rồi, ta còn chưa biết ngươi tên gì? Ta họ Vân, tên một chữ Hiên, ngươi có thể gọi ta là Hiên ca ca.” “Đoạn Tử Vũ” Cúi đầu ăn cơm, hương vị này thế nhưng ẩn ẩn hương vị của mẫu thân. Ngườinày huyên náo thật phiền phức, nhưng so với bọn người ở Thiên Tàn cung lại bất đồng. “Ca ca? Vì cái gì phải gọi ngươi là “ca ca”?”.Tiếng “Ca ca” này hình như cùng với “Phụ thân”, “Mẫu thân” là đồng dạng một loại xưng hô. Phụ thân từng nói, ngoại trừ phụ thân cùng mẫu thân ra nhưng kẻ khác đều là kẻ ti tiện, không cần để ý đến. Gặp Tử Vũ đã chịu ăn cơm, không hề kiên trì quay về trong viện quỳ, Vân Hiên nhẹ nhàng thở ra, nghĩ rằng đứa nhỏ này cuối cùng đã nghĩ thông suốt. Nhưng Vân Hiên nào biết, hắn một lòng lưu tâm chiếu cố lại bị đứa nhỏ kia xem như tên nô tài sai vặt ti tiện. “Mấy ngày qua ngươi chắc đã mệt chết, mau lên giường ngủ một giấc, quên hết những chuyện không vui, sau này đã có Hiên ca ca cùng ngươi chia sẻ.” – Tử Vũ sau khi khôi phục chút khí sắc, càng nhìn càng đáng yêu. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi má phấn nộn khiến người ta vừa nhìn đã nhịn không được phải cưng nựng. Hài tử kia dù mệt mỏi chìm vào giấc ngủ vẫn không hề an giấc, miệng không ngừng nói mấy câu: “Phụ thân đừng bỏ con”, “Mẫu thân chớ đi”. Gương mặt lạnh lùng ban ngày thay bằng đau thương thống khổ. Vân Hiên đau lòng đưa tay muốn an ủi, liền bị nó nắm chặt lấy không chịu buông ra nữa. Ở cùng Tử Vũ suốt bảy ngày bảy đêm, Vân Hiên cũng vô cùng mệt mỏi. Hắn vì sợ hài tử đột nhiên ngất xỉu mà không hay biết nên cũng chẳng hề an giấc. Tay bị nắm chặt không rút được, Vân Hiên chỉ còn cách leo lên giường cùng đứa nhỏ nặng nề chìm vào giấc ngủ. Trong mộng mang theo loại cảm giác vô cùng ấm áp như đã từng có ở mẫu thân lúc vừa rời khỏi Thiên Tàn cung. Lúc ấy, mẫu thân ôm nó vào lòng vỗ về, hống nó ngủ. Loại ấm áp này ở chỗ phụ thân sẽ không có. Phụ thân luôn bảo trì tư thế uy nghiêm, không bao giờ ôm Tử Vũ. Ăn no ngủ say, Tử Vũ cuối cùng đã tỉnh, lại phát hiện bản thân đang chui rút vào lồng ngực của một người, nhưng không phải mẫu thân. Ngẩng đầu nhìn, gương mặt này hình như đã từng gặp qua. Đến khi ý thức thanh tỉnh, Đoạn Tử Vũ vừa xấu hổ lại càng giận dữ,  mình sao có thể nằm ở trong lòng một tên nô tài. Một ngày lại một ngày, Tử Vũ càng thêm quẫn bách. Rõ ràng lúc ngủ chỉ có chính mình, vì cái gì mỗi sáng sớm tỉnh lại đều là mình chui rút vào lồng ngực của tên nô tài kia. Vốn muốn đem tên nô tài đi quá giới hạn răn dạy một phen nhưng lại có đủ loại lí do khiến lời chưa thốt ra đã nuốt trở vào. Mùa đông đến thật lạnh, cứ coi hắn như cái lò sưởi đi! – Tử Vũ như thế tự thuyết phục chính mình. Tử Vũ thế nhưng không biết, chính nó hằng đêm gặp ác mộng, cứ nắm lấy tay Vân Hiên sống chết không buông, Vân Hiên mới miễn cưỡng cùng nó nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp. “Ngươi… Ngươi đi đâu rồi?” – Đáng giận cái tên nô tài sáng sớm hôm nay thế nhưng biến mất không thấy tăm hơi, làm hại chính mình nhàm chán muốn chết, cứ ngó nghiêng ở cửa tìm kiếm. Cuối cùng cũng thấy cái bóng dáng quen thuộc, Tử Vũ âm thầm thở ra một hơi. “Ta đi mua một ít vật dụng, sau này Hiên ca ca và Tử Vũ sống cùng nhau được không? Về sau Hiên ca ca sẽ ở cùng căn phòng này thì thế nào?” “Tùy tiện đi!” – Tử Vũ lãnh mặt trở về phòng. Không phải đã ở cùng nhau sao? Còn hỏi cái gì? Tên nô tài này thật dong dài. Giờ phút này, Tử Vũ không hề để ý điều gì, chỉ nghe người kia nói sẽ ở cùng mình thì tâm tình lo lắng sáng sớm nay liền bình phục, một loại cảm giác an tâm dần rót vào lòng. Ngồi bàn trà nhìn người kia bận rộn thu dọn căn phòng, Tử Vũ chỉ cảm thấy hết thảy đều là tự nhiên. Tử Vũ mới tám tuổi chưa ý thức được, vì có người này mạc danh kỳ diệu xuất hiện mà nó dần phai nhạt cảm giác đau lòng bị mẫu thân bỏ rơi. Tử Vũ càng không ý thức được tên nô tài này sẽ thay đổi vận mệnh cả đời của chính nó. Nhưng đêm đó một mình nằm trên giường, Tử Vũ phát hiện căn phòng có bao nhiêu lạnh. Không có cái ôm quen thuộc đầy ấm áp, nhất là mỗi khi nhắm mắt lại, trong lòng liền bối rối bất an, cảm giác trong trời đất này chỉ còn lại một mình mình. Vân Hiên cuối cùng có thể ngủ một mình một giường. Mấy ngày qua nằm cùng Tử Vũ một chỗ, mỗi ngày thức dậy đều cảm thấy thắt lưng đau nhói, hơn nữa hắn có thói quen mỗi buổi tối sẽ tu tập nội lực. Mấy ngày qua bị tên tiểu tử kia phân tâm không làm gì được. Chính là Vân Hiên thư thái không được bao lâu, chợt nghe tiếng cửa mở  nhẹ nhàng. Mở mắt nhìn là một cục bông to tròn bước vào, nhìn kĩ lại là mấy lớp chăn bông bó quanh một thân hình bé nhỏ. Cục bông ấy nhảy thẳng lên giường, há to miệng nói một chữ “Ngủ” liền quay mặt nhắm mắt lại. Vân Hiên bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn một lượt, cẩn thận suy nghĩ một cái vấn đề vô cùng nghiêm trọng: “Ta cần phải mua một cái giường lớn hơn!” Ngày tháng an bình lẳng lặng trôi qua, ở Vân Hiên tận tình chăm sóc, vết thương trên người Tử Vũ đã muốn khỏi hẳn, thậm chí không lưu một vết sẹo.  Vân Hiên làm sao nhẫn tâm để những vết roi kia lưu lại trên người nó, cái đó sẽ gợi nên những kí ức không hề tốt đẹp đối với một đứa trẻ. “Tử Vũ, ta sẽ đi vào thành mua vài vật dụng, có muốn đi cùng Hiên ca ca không?” “Đi!” Trong thành! Nơi đó chính mình chưa từng được tới. Trước kia luôn ở tại Thiên Tàn cung, sau cùng mẫu thân ra ngoài cũng chỉ ở tại thôn nhỏ ngoại thành. “Trong thành, sẽ có cái gì đặc biệt sao?” “Tử Vũ, vừa mới đến một gánh xiếc, rất lợi hại.”- Hài tử bất quá mới tám tuổi lại cả ngày mang vẻ mặt nghiêm túc, mặc kệ mình hống cỡ nào đều luyến tiếc cấp một nụ cười. Nhưng biện pháp hôm nay không tồi, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy rằng vẫn còn nghiêm túc nhưng ẩn hiện một chút háo hức, đã tình cờ bị Vân Hiên thấy được. “Tử Vũ so với bọn chúng càng lợi hại hơn! Chỉ là trò khoa tay múa chân!” “Ưm, nhưng rất náo nhiệt nha!” Vân Hiên vỗ vỗ trán, mình sao lại quên mất Tử vũ xem như thuộc hàng cao thủ trong giang hồ, làm gì để vào mắt mấy trò xiếc cỏn con. Thất sách! Đúng là thất sách! “A… Tử Vũ, chờ một chút, Hiên ca ca mua cho ngươi vài món ăn ngon.” Trước mắt Tử Vũ đột ngột xuất hiện một xâu dài những quả tròn tròn ngon mắt. “Đây là mứt quả, nếm thử không?” – Nói xong, Vân Hiên liền há miệng cắn một cái. Học theo người kia cắn một cái, vị ngọt tan trong miệng rất là ngon. Vô thức nét mặt vui vẻ nở một nụ cười. …………………. “Phụ thân, con muốn ăn mứt quả.” “Cái kia rất ngọt, ăn nhiều sẽ sâu răng.” “Vậy thôi…không ăn nữa….” “Phụ thân sẽ mua cho, được chưa? Mau xuống!” “Không cần, Hổ tử mệt, đi không nổi. Hổ tử muốn phụ thân cõng trên lưng!” “Con không xuống, phụ thân không có tay sao có thể mua mứt quả?” “Phụ thân mua xong phải cõng tiếp.” ……………………… Nhìn đôi phụ tử trò truyện bên đường, Tử Vũ mở to hai mắt. “Ta mệt mỏi!” “Hả! Ngươi một thân công phu hơn người, mới đi mấy bước đã mệt mỏi? Vậy chúng ta không đi dạo nữa, trở về thôi!” “Ta mệt, đi không nổi!” “Là ý gì? Phải ở lại khách điếm sao?” – Vân Hiên ngẩng đầu nhìn chung quanh hình như không có khách điếm a. “Tử Vũ mệt, Hiên ca ca cõng!” – Người này cứ to mắt nhìn mình, Tử Vũ tức giận trực tiếp giơ ra hai tay, nói thẳng yêu cầu. Mỉm cười hài lòng, Vân Hiên liền ngồi xổm xuống, cõng cái đứa hài tử luôn bài xích chính mình. Tử Vũ ghé vào lưng Hiên ca ca, trên tay cầm xâu mứt quả ăn thật ngon miệng, chốc lát còn đưa Hiên ca ca cắn một miếng. Hành động vô cùng thân thiết, thoải mái như một tiếng “Hiên ca ca” là xưng hô hiển nhiên từ xưa đến nay.