Mọi người Đại Ân chạy về phía núi rừng, mấy người Ân đế rơi xuống cuối cùng. Thương Lang lại há có thể để bọn họ dễ dàng bỏ chạy như thế? Buông Tư Mã Dạ xuống, xoay người một cái liền đuổi theo. Ân đế đẩy Thượng Quan Tử Ngọc cho Bách Lý Hiên, bảo Bách Lý Hiên mang mọi người chạy trước, hắn tới cản Thương Lang. Thời điểm này cũng không có thời gian suy nghĩ, Bách Lý Hiên gật đầu liền mang theo Thượng Quan Tử Ngọc, Tần Phi Yến và Liễu Tịch đuổi theo những người khác. Lúc này, rất nhiều thị vệ Việt quốc đều lũ lượt đuổi tới đây, một bộ phận lưu lại giúp Thương Lang đối phó Ân đế, phần còn lại đuổi theo đám người Bách Lý Hiên. Tư Mã Dạ được khẩn cấp nâng về vương cung trị liệu, ý thức hắn lúc này mông lung, chỉ nghe thấy bên tai truyền tới tiếng đánh nhau, hắn muốn mở miệng nói gì đó lại trong giây lát chìm vào bóng tối. Bên này, Ân đế và Thương Lang triền đấu với nhau, mỗi chiêu mỗi thức đều liều mạng muốn dồn đối phương vào chỗ chết, mà ở bên kia, đám người Bách Lý Hiên cũng đang ngăn cản thị vệ Việt quốc đuổi theo, một đám người vừa đánh vừa lui. Ân đế vô cùng lo lắng an nguy của Tử Ngọc, cũng không muốn dây dưa quá mức với đối phương, mỗi một chiêu đều dùng 7,8 phần nội lực, muốn mau chóng thoát khỏi đối thủ. Có điều, võ công Ân đế tốt, Thương Lang cũng không kém, hai người trong khoảng thời gian ngắn xấp xỉ nhau, bất phân thắng bại. Ngoại trừ Thương Lang, Ân đế còn phải phân ra giải quyết thị vệ Việt quốc vây xung quanh tấn công hắn, trong nhất thời khó nhảy ra khỏi cuộc chiến. Thượng Quan Tử Ngọc đi theo sau Liễu Tịch, Tần Phi Yến tay cầm chuỷ thủ kề bên người y, hai người nôn nóng nhìn chăm chú tình hình chiến đấu bên Ân đế, đồng thời còn phải lo lắng tập kích sau lưng, hai người bọn họ đều không biết võ công, chỉ có thể tận lực bảo vệ mình, không thêm phiền phức cho người khác. Chỉ là so sánh bọn họ với đối phương, nhân số quá ít, thị vệ Việt quốc lại đuổi sát không buông, dù sao Bách Lý Hiên có lợi hại, thị vệ Đại Ân có anh dũng cũng sắp không chống đỡ nổi. Mắt thấy nhân số thị vệ Việt quốc không giảm chút nào, còn không muốn mạng xông lên trước, Liễu Tịch thật sự bị làm phiền, xoay người một cái nhảy ra, từ trong ngực móc ra một bình ngọc nhỏ, cười hì hì nói: “Xem tiểu gia đây!” Y rút nút chai, vung đồ trong bình ra, bột phấn màu trắng bay lên theo gió, rất nhanh liền hoá thành sương mù trắng dày đặc như che trời. Đám thị vệ Việt quốc bị sương mù dày đặc che đậy tầm mắt, không hề nhìn thấy cảnh vật xung quanh, qua công phu một nén nhang, sương mù dày đặc mới dần dần tản đi, bất quá lúc này làm gì còn bóng dáng đám người Đại Ân? Đường núi gập ghềnh không bằng phẳng, đoàn người nương đỡ nhau, vừa đi hướng lên trước vừa còn cẩn thận nhìn chằm chằm phương hướng phía sau. Khoảng một lát sau, Bách Lý Hiên dừng bước chân lại: “Ta nghĩ thị vệ Việt quốc tạm thời đuổi không kịp, mọi người trước tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.” Mọi người sôi nổi gật đầu, tuy rằng bốn người này thân phận không rõ, nhưng nhìn ra được là người cùng chung đường với bọn họ, mọi người vẫn là nguyện ý tin tưởng lời của hắn. Bách Lý Hiên tìm một địa thế khe núi trũng, chỗ này đủ chứa những người bọn họ, hơn nữa không dễ bị truy binh phát hiện. Mọi người lúc trước chiến đấu hăng hái hồi lâu, cộng thêm tinh thần vẫn luôn căng chặt, lúc này vừa thả lỏng đều cảm thấy thật là mệt mỏi. Bách Lý Hiên nhìn thấy chút quả dại mọc trên cây gần đó liền bảo Liễu Tịch lưu lại bảo vệ mọi người, bản thân chạy qua hái chút quả dại, dùng y phục đựng lấy, cầm về phân cho mọi người ăn bổ sung chút thể lực. “Tử Ngọc, trước ăn chút trái cây giải khát đi.” Bách Lý Hiên đưa quả dại cho Thượng Quan Tử Ngọc, thấy biểu tình hắn khẩn trương cuộn thành một cục, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nghe thấy lời hắn nói cũng không có chút phản ứng nào. Trong lòng Bách Lý Hiên hiểu rõ y là đang lo lắng cho Bệ Hạ, hắn làm sao lại không lo lắng? Nếu như không phải còn phải bảo vệ những người khác, hắn sớm đã chạy đi tìm Bệ Hạ rồi, Bách Lý Hiên hơi hơi thở dài, cái gì cũng không nói. Một bên Tần Phi Yến cầm lấy trái cây trong tay hắn đưa vào tay Thượng Quan Tử Ngọc, an ủi y nói: “Không cần lo lắng, hoàng huynh hắn cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Thượng Quan Tử Ngọc giương mắt nhìn nàng, nhàn nhạt cười, bất quá ánh mắt lại rất ảm đạm. Y nhớ tới trong nháy mắt trước khi Liễu Tịch vung ra bột phấn trắng, y nhìn thấy Bệ Hạ bị Thương Lang cuốn lấy, một binh lính Việt quốc thừa dịp Bệ Hạ không chú ý, từ đằng sau đánh lén hắn, trường thương đâm trúng bả vai Bệ Hạ, lập tức máu chảy ồ ạt. Ngay sau đó, trước mắt y bị sương mù trắng dày đặc che khuất, tinh thần y hoảng hốt bị Bách Lý Hiên nắm lấy cánh tay mang tới đây, y hoàn toàn không dám tưởng tượng tình cảnh hiện nay của Bệ Hạ sẽ như thế nào. Y chỉ biết, Bệ Hạ bị thương rồi. Thượng Quan Tử Ngọc dùng sức ôm lấy cánh tay chính mình, cảm thấy máu toàn thân đều cứng đờ, nếu như Bệ Hạ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy y sống còn có ý nghĩa gì? Đám người Bách Lý Hiên nhìn thấy bộ dạng y thất hồn lạc phách cũng chỉ âm thầm thở dài, chỉ có thể mong đợi Bệ Hạ có thể bình an vô sự. Tân Phi Yến thấy bộ dạng đau lòng của Thượng Quan Tử Ngọc, bỗng nhiên nghĩ tới tình cảnh Tư Mã Dạ thay nàng cản một chưởng kia, tim không khỏi có chút đập mạnh, nhịn không được nghĩ, người kia sẽ không có việc gì chứ? “Chúng ta hôm nay sợ là không có cách nào xuống núi.” Liễu Tịch bỗng dưng nói. Lúc này sắc trời đã ảm đạm, ánh trăng trắng xám chiếu vào lưng núi xa gần, chiết xạ ra ánh sáng lạnh băng. Cỏ dại trong khe núi thấp bé, đá lạ lởm chởm phối với ảnh trăng nhợt nhạt phá lệ có vẻ kinh người. Trên đỉnh đầu lại là cành lá xum xuê, rừng cây sâu thẳm, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cú đêm kêu thê lương. “Đường núi vào đêm càng khó đi, chúng ta trốn một đêm ở đây rồi nói.” Bách Lý Hiên nương theo ánh trăng ra ngoài thăm dò, điều tra động tĩnh bốn phía. Tiếng cú đêm kêu thê lương, mọi người đều không nhịn được đánh cái rùng mình, Liễu Tịch chà xát cánh tay “Cái địa phương quái quỷ gì vậy, làm sao còn lạnh thế? Chúng ta đốt chút lửa trại đi.” Bách Lý Hiên không chút suy xét lắc đầu “Không được, chúng ta không dám khẳng định người Việt quốc có đuổi theo lên núi hay không, nếu như đốt lửa, người khác sẽ rất dễ dàng phát hiện ra chúng ta.” “Vậy nhỡ đâu hoàng huynh lên núi không tìm thấy chúng ta thì làm sao?” Tần Phi Yến đưa lưng về những người khác, cẩn thận hỏi. Thượng Quan Tử Ngọc cũng lập tức ngẩng đầu nhìn Bách Lý Hiên, trong mắt khôi phục chút thần thái. “Ta để lại ám ký đặc biệt ở ven đường.” Bách Lý Hiên duỗi tay trấn an vỗ vai Thượng Quan Tử Ngọc “Bệ Hạ sẽ nhìn thấy chúng ta.” Đêm này mà nói còn coi là an tĩnh, trừ ngẫu nhiên truyền tới một hai tiếng dã thú gầm nhẹ, ngược lại không phát hiện bất cứ truy binh Việt quốc nào. Tới khoảng thời gian nửa đêm, mọi người mệt mỏi bất kham đều dựa vào nhau nặng nề ngủ, Bách Lý Hiên không dám ngủ, trợn tròn mắt gác đêm. Thượng Quan Tử Ngọc cũng không có tâm trạng ngủ, dựa vào vách núi lẳng lặng lắng nghe động tĩnh xung quanh. Bỗng nhiên, cây cối trên đỉnh đầu bọn họ truyền tới một trận sột soạt, giống như có vật sống gì từ trong bụi cỏ cẩn thận đi qua. Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng căng thẳng, xoay mặt nhìn hướng Bách Lý Hiên, ánh mắt Bách Lý Hiên nghiêm nghị, từ sau lưng rút kiếm, nhẹ nhàng phi lên từ khe núi. Thượng Quan Tử Ngọc vội vàng đánh thức Tần Phi Yến và Liễu Tịch bên cạnh, nói cho bọn họ trong rừng cây bên ngoài có động tĩnh. Hai người lập tức tỉnh dậy, lặng lẽ đi đánh thức người khác. “Tử Ngọc!” Lúc này, Thượng Quan Tử Ngọc bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi quen thuộc truyền tới từ sau lưng, y không dám tin tưởng xoay người lại, nhìn thấy Ân đế đang đứng bên cạnh Bách Lý Hiên, khuôn mặt ôn nhu cười nhìn y. “Bệ Hạ!” Thượng Quan Tử Ngọc kinh hỉ không thôi, quả thực không dám tin tưởng mắt mình, bay nhanh lao tới bổ nhào vào lòng Ân đế, hai tay gắt gao ôm eo đối phương, Bệ Hạ bình an vô sự quay về, thật sự quá tốt rồi! Ân đế rất ít khi thấy Tử Ngọc thất thố như này, còn là trước mặt nhiều người như thế, nếu như đặt vào ngày thường, Tử Ngọc sợ là sẽ xấu hổ chết. Ái nhân trong ngực, trong lòng Ân đế thoả mãn, vươn tay ôm lấy thân hình gầy yếu của đối phương, vuốt ve mái tóc dài mềm mượt. “Xin lỗi, Tử Ngọc, để ngươi lo lắng rồi.” Ân đế áy náy đau lòng nói. Những người bên cạnh đều bị màn gặp lại này làm cảm động lệ nóng doanh tròng, bất quá đồng thời trong lòng cũng có chút nghi hoặc, bọn họ rốt cuộc là người nào? Thượng Quan Tử Ngọc gắt gao ôm lấy Ân đế, qua một lúc lâu mới nhớ tới trên người người này vẫn còn thương tích, cuống quýt tránh thoát nhìn vào vai trái Ân đế. Chỉ thấy ở vai trái dùng mảnh vải tuỳ ý cuốn lấy, vừa nhìn chính là xé xuống từ trên y phục, trên mảnh vải vẫn còn thấm vết máu. Bách Lý Hiên bảo Ân đế ngồi xuống để Liễu Tịch xử lí vết thương trên vai hắn, Thượng Quan Tử Ngọc giúp đỡ mở vải dính máu trên vai, đau lòng tới hốc mắt đều đỏ. Ân đế nắm lấy tay y nhéo nhéo tỏ vẻ trấn an. “Còn tốt, không hề thương tới gân cốt, chỉ là thương ngoài da, đổ chút dược cầm máu là được.” Liễu Tịch kiểm tra một phen, từ trong ngực móc ra ống trúc nhỏ, đổ chút chất lỏng màu xanh biếc lên vết thương của Ân đế, bôi chất lỏng đều đều xong lại dùng vải sạch băng bó miệng vết thương lần nữa. Xử lí xong vết thương, Ân đế bắt đầu nói tới trải nghiệm lúc trước của hắn, sau khi hắn bị đánh lén bị thương bả vai liền biết đại sự không ổn, muốn tốc chiến tốc thắng. Chính là lúc bất hạnh không có kế sách liền mắt thấy trước mặt bỗng dưng tràn ngập một mảnh sương trắng, xung quanh hết thẩy đều không nhìn rõ, hắn dựa theo hơi thở tìm được vị trí Thương Lang, dùng toàn lực đánh hắn một chưởng, thừa dịp sương trắng chạy lên trên núi. Lúc đầu không nhận rõ phương hướng cũng không biết người khác ở đâu, sau này đánh bậy đánh bạ trên một cục đá phát hiện ám ký Bách Lý Hiên lưu lại, vì vậy Ân đế liền một đường tìm kiếm ám ký, tìm được chỗ này. Lúc nãy từ trong cây cối chui ra liền thấy Bách Lý Hiên đang cầm kiếm chỉ hắn. Sự việc phía sau mọi người đều biết. Lúc này, Liễu Tịch thành công thần lớn nhất, nếu không có y sử dụng thủ thuật che mắt, mọi người cũng không có khả năng thoát thân thuận lợi như vậy, cũng sẽ không có thời khắc gặp lại thế này. Ân đế vỗ vỗ vai Liễu Tịch, cười nói: “Lần nãy Liễu đại ngự y công lao không thể bỏ qua, về sau quay về Trẫm nhất định sẽ thưởng to.” Liễu Tịch đắc ý dương dương tự đắc cười giống như chú mèo trộm được thịt. “Cái kia, xin hỏi các vị rốt cuộc là người nào vậy?” Thị vệ trưởng Triệu Vũ nghe 4 người họ nói hồi lâu, thật sự là bụng đầy nghi hoặc, cuối cùng nhịn không được hỏi ra miệng..