Ngày mai là sinh thần Việt Vương Tư Mã Dạ, đội ngũ các quốc gia phái tới vì chúc thọ cũng lục tục tới quốc đô Việt quốc, được sắp xếp ở trong dịch quán. Người vừa nhiều liền dễ loạn, đặc biệt là vừa nãy phát sinh sự việc công chúa Mạc Bắc bị giết, Việt quốc sợ lại nháo ra sự việc gì không tốt liền sắp xếp nữ quyến các quốc gia ở tạm Yên Chi Các trong cung, ngăn cách cùng những người khác. Dùng bữa tối trong dịch quán xong, 4 người Ân đế trốn trong phòng thương lượng sự tình, Thượng Quan Tử Ngọc lo lắng nói: “Phi Yến bị sắp xếp vào trong cung Việt Vương, Tư Mã Dạ sẽ có ý tưởng không nên có gì tới nàng không?” “Có lẽ sẽ không.” Ân đế vẫy vẫy tay nói “Tư Mã Dạ người này tuy rằng lòng dạ rất sâu, tâm tư độc ác, nhưng Trẫm nhìn ra, hắn là thật tâm thích Phi Yến. Hơn nữa Tư Mã Dạ làm việc luôn luôn thẳng thắn, sẽ không phải là kiểu người đó.” “Ta vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Bệ Hạ tán dương một người như thế, xem ra Bệ Hạ vẫn là có chút thưởng thức với Tư Mã Dạ đi.” Thượng Quan Tử Ngọc cười nhạt nói. Ân đế gật đầu nói: “Tư Mã Dạ quả thực dã tâm rất lớn, thủ đoạn độc ác, nhưng cũng không thể không nói hắn chính xác là một nhân tài khó lường. Nếu hắn có thể thần phục Đại Ân ta, Trẫm ngược lại muốn kết giao với hắn một phen.” “Tuy rằng Bệ Hạ nói thế, nhưng thần vẫn có chút lo lắng, đây dù sao cũng là ở trên địa bàn Việt quốc, vạn nhất xảy ra chuyện gì, thần sợ Phi Yến một người ở trong cung ứng phó không kịp.” Bách Lý Hiên sắc mặt nghiêm túc nói. “Nghĩ nhiều như thế làm gì?! Nếu như không yên tâm, vậy chúng ta vào trong cung Việt quốc xem không phải được rồi à?” Liễu Tịch một bộ biểu tình “Thật không thể chịu nổi các ngươi.” 3 người Ân đế liếc nhìn nhau, không thể không nói, đề nghị của Liễu Tịch thật sự khiến bọn họ động tâm, lo lắng Phi Yến là một mặt, vẫn còn chính là, mục đích chính bọn họ lần này tới Việt quốc là điều tra rõ chi tiết 24 Thương Lang. Vì vậy, khi màn đêm vừa buông xuống, Ân đế và Bách Lý Hiên thay y phục dạ hành màu đen, bịt kín mặt liền chuẩn bị tới cung điện Việt quốc thăm dò đêm. “Này, các ngươi, mang ta đi với!” Liễu Tịch đang luống cuống tay chân thay quần áo, thấy hai người đã sắp muốn đi, gấp gáp ồn ào. Bách Lý Hiên hai, ba bước chạy tới, bịt miệng y đang không ngừng kêu la lại, trừng mắt nhìn y nói: “Ngươi là muốn người toàn bộ dịch quán đều nghe thấy à?” Thấy y rốt cuộc thành thật trở lại mới buông y ra, xấu xa liếc y một cái: “Ngươi lẽ nào muốn để Thượng Quan Tử Ngọc một mình ở lại dịch quán? Ngươi lưu lại bảo vệ y. Huống hồ võ công ngươi kém như thế, đi cũng vô dụng, nói không chừng còn muốn liên luỵ chúng ta nữa.” Ân đế lại dặn dò vài câu với Thượng Quan Tử Ngọc, bảo y đừng lo lắng, tiếp theo hai người liền từ cửa sổ sau trong phòng bay ra ngoài, thi triển khinh công tuyệt đỉnh, bắt đầu vượt nóc băng tường, thân hình hai người rất nhanh liền biến mất trong màn đêm. “Bách Lý Hiên đáng ghét, cự nhiên dám nói tiểu gia là trói buộc, còn nói võ công ta kém!” Liễu Tịch đứng tại chỗ tức giận nghiến răng, đợi hắn quay về sẽ tính sổ với hắn, làm sao trừng phạt hắn mới tốt đây? Có rồi, khiến hắn một tháng không được lên giường mình! Xem hắn lúc đó có quỳ xuống khóc lóc cầu xin chính mình không. Liễu Tịch đắc ý dào dạt nghĩ chuyện tốt. Thuợng Quan Tử Ngọc bất đắc dĩ nhìn y, cũng không nói toạc ra, để Liễu Tịch một mình ở đó cười ngốc, bản thân xoay người vào phòng. Ân đế và Bách Lý Hiên một đường thi triển khinh công, đáp trên nóc nhà cung điện Việt Vương, hai người khom lưng, nhẹ tay nhẹ chân đi dọc theo mái hiên, cuối cùng nhìn thấy một cung điện bên trên viết “Yên Chi Các”. Yên Chi Các lúc này đang đèn đuốc sáng trưng, người trong hành lang mặc phục sức các loại màu sắc, khẩu âm địa phương bất đồng đi đi lại lại, hai người Ân đế nhìn thấy la sam màu tím nhạt, ngoài khoác một áo mỏng như cánh ve ti sa màu trắng, dáng người ẩn ẩn có thể thấy được, xuyên qua giữa dòng người, tản ra từng trận mùi hương thơm nhẹ. Nử tử này đúng thật là Tần Phi Yến, nàng có thói quen tản bộ sau khi ăn tối xong, hơn nữa trong Yên Chi Các toàn người nàng không quen, làm lòng người phiền, không bằng ra ngoài giải sầu. Bất quá nàng cũng biết đây là trong vương cung Việt quốc, cũng không dám đi xa, chỉ loanh quẩn vài vòng ở địa phương phụ cận sáng sủa. Nhưng đúng lúc nàng chuyển tới một khúc quẹo vào hành lang, bỗng nhiên có cánh tay vương ra bịt miệng nàng, kéo nàng vào phòng trống sau lưng. “Các ngươi là ai?” Tần Phi Yến được thả ra, liền nhìn thấy hai người che mặt đứng trước mặt, thân mặc y phục dạ hành, không khỏi cảnh giác hỏi. “Phi Yến, là chúng ta.” Hai người Ân đế kéo mặt nạ bảo hộ xuống, hướng Tần Phi Yến cười cười. “Hoàng huynh, Bách Lý đại ca” Tần Phi Yến một mặt kinh hỉ, sau đó lại khẩn trương nói “Nơi này thời khắc đều có thị vệ tuần tra, các ngươi vẫn là nhanh chóng về dịch quán đi, không cần lo lắng ta, Tư Mã Dạ không hề xuất hiện qua, cũng không có quấy rầy ta.” “Tư Mã Dạ này ngược lại khá trầm ổn.” Trong lòng Ân đế và Bách Lý Hiên đồng thời nghĩ “Phi Yến, sau khi ngươi tiến cung, liệu có thấy người nào khả nghi không? Qua lại tương đối thân cận với Tư Mã Dạ?” Tần Phi Yến nhíu mày nghĩ “Phi Yến ngược lại không phát hiện ra người nào khả nghi, bất quá, vừa nãy lúc ta dạo bộ, vô tình nghe thấy hai thị vệ nói, Việt Vương đang chiêu đãi khách quý, ai cũng không gặp.” Khách quý nào? Ân đế và Bách Lý Hiên liếc mắt nhìn nhau, dặn dò Tần Phi Yến tự mình cẩn thận xong, hai người ra khỏi phòng, lắc mình một cái lại nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Hai người theo nóc nhà đi thẳng về phía trước, cuối cùng tìm thấy cung điện của Tư Mã Dạ, xốc một viên mái ngói lên, ánh sáng trong phòng tức khắc chiếu tới, hai người cúi thấp đầu lặng lẽ nhìn vào trong phòng. Trong điện, Tư Mã Dạ đang cùng một người nam nhân trẻ tuổi mặc ngoại bào màu đen uống rượu, nam nhân đại khái không quá 30, diện mạo tuấn lãng, chỉ là bên trái mặt có một vết sẹo, khiến trên người hắn nhiều thêm một tia lệ khí. “Việt Vương không phải giao hảo với Tây Ninh Vương Hồ Duyên Lỗi sao? Vì sao lại muốn khai chiến với Tây Ninh quốc?” Nam nhân trẻ tuổi nói với Tư Mã Dạ. “Thương Lang huynh chẳng lẽ không có nghe nói việc sứ thần Tây Ninh giết chết công chúa Mạc Bắc?” Tư Mã Dạ một ngụm uống cạn ly rượu, sâu kín nói. Hai người Ân đế trên nóc nhà ngược lại kinh ngạc nhìn nhau, hoá ra người nam nhân này là người đứng đầu 24 Thương Lang, bọn họ vẫn đang luôn tìm người. Đây đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công! Không chờ Thương Lang mở miệng, Tư Mã Dạ tiếp tục nói: “Mạc Bắc là quê nhà mẫu hậu bổn vương, công chúa là biểu muội của bổn vương, hắn giết công chúa, bổn vương há có thể chịu để yên! Huống hồ, hắn hành hung trên địa bản của bổn vương, rõ ràng là không để bổn vương vào trong mắt, làm sao nói kết đồng minh? Bổn vương thề muốn san bằng Tây Ninh, lấy cái đầu trên cổ Hô Duyên Lỗi!” Thương Lang cũng nâng chén nói: “Việt Vương cứ yên tâm, ngài có ơn tri ngộ với Thương Lang chúng ta, 24 Thương Lang nhất định vì Việt Vương như thiên lôi sai đâu đánh đó, san bằng Tây Ninh, bắt sống Hô Duyên Lỗi!” Hai người nâng chén cộng ẩm, Tư Mã Dạ buông chén rượu xuống, đang muốn nói chuyện lại thấy Thương Lang giơ tay ngăn cản. Trong lòng Tư Mã Dạ rùng mình liền thấy Thương Lang từ trên ghế phóng người lên, nhẹ nhàng nhảy lên trên xà nhà nóc nhà, dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh trên nóc nhà. Ngay sau đó, Thuơng Lang tựa như cơn gió lốc màu đen, lắc mình ra cung điện, nhảy lên nóc nhà, Tư Mã Dạ theo sát hắn ở phía sau, đứng ở ngoài cung điện ngửa đầu nhìn xung quanh. Chỉ một lúc sau, Thương Lang từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi trên đất, thân hình như con dơi trong đêm tối. Thương Lang lắc lắc đầu, nói: “Người tới là cao thủ hiếm thấy, ta không thể đuổi theo bọn họ.” “Còn không chỉ một người?” Tư Mã Dạ nhíu mày hỏi. “Dựa theo hơi thở mà nói, có lẽ là hai người không sai, người tới khinh công rất cao, ta từ trước tới nay chưa gặp qua khinh công như thế này.” Thương Lang có chút không cam tâm nói. Tư Mã Dạ giơ tay nói: “Thương Lang huynh không cần tự trách, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (1), trên đời này cao thủ chỗ nào cũng có, đặc biệt là ở Trung Nguyên.” Ân đế và Bách Lý Hiên một hơi chạy về gian phòng dịch quán, lấy tấm che mặt xuống cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa nãy thật sự nguy hiểm, thiếu chút nữa bị đuổi theo rồi, bọn họ rõ ràng đã thu liễm hơi thở, cự nhiên còn bị Thương Lang kia phát hiện, có thể thấy được 24 Thương Lang quả nhiên danh bất hư truyền, khó đối phó. Thượng Quan Tử Ngọc và Liễu Tịch đang ở trong phòng ngồi đợi bọn họ, thấy hai người đầu đầy mồ hơi chạy về, vội tiến lên hỏi bọn họ làm sao thế. Ân đế hai người kể lại đại khái tình huống cho bọn họ một lần, Thượng Quan Tử Ngọc nghe xong, vẻ mặt nôn nóng lôi kéo tay Ân đế, lật y phục hắn xem hắn có bị thương hay không. Ân đế xoa xoa đỉnh đầu y, an ủi nói bản thân không sao. “Nói như vậy, 24 Thương Lang quả thực vì Tư Mã Dạ làm việc?” Thượng Quan Tử Ngọc nói xong, trầm tư một lát sau hỏi. Ân đế gật đầu “Tư Mã Dạ dường như rất xem trọng Thương Lang, hai người ngồi cùng bàn uống rượu, giống như bằng hữu, Thương Lang còn nói muốn báo đáp ơn tri ngộ của Tư Mã Dạ.” “Vậy thì có chút phiền phức rồi.” Thượng Quan Tử Ngọc nhíu lông mày thanh tú “Vốn dĩ ta còn đang nghĩ có thể dùng kế ly gián hay không, phá hỏng quan hệ giữa Tư Mã Dạ và Thương Lang, thậm chí khiến bọn hắn làm việc cho ta, hiện giờ xem ra, chiêu này không thể thực hiện được.” “Bất quá, Tư Mã Dạ muốn khai chiến cùng Tây Ninh quốc, việc này đối với chúng ta mà nói ngược lại vẫn có thể xem là một tin tức tốt, hai hổ tranh chấp, chúng ta có thể ngư ông đắc lợi.” Ân đế câu môi cười cười, Tư Mã Dạ và Hồ Duyên Lỗi, ai cũng không phải cục xương dễ gặm, vậy để bọn họ giết hại lẫn nhau thôi. Thượng Quan Tử Ngọc lại hỏi hai người tình huống của Phi Yến, nghe thấy nàng không có chuyện gì cũng liền yên tâm, ngày mai là sinh thần Việt Vương, cũng không biết Tư Mã Dạ rốt cuộc đánh chủ ý quái quỷ gì lên Phi Yến, vẫn là tận lực mau chóng mang Phi Yến về Đại Ân thôi. Buổi tối lúc Ân đế và Thượng Quan Tử Ngọc lên giường ngủ liền nghe thấy trong phòng cách vách, Liễu Tịch và Bách Lý Hiên hình như đang đánh nhau một trận, nháo tới mức động tĩnh rất lớn. Có điều Ân đế hai người hiển nhiên cũng thành thói quen, tới mắt cũng không thèm chớp trực tiếp ngủ. “Bệ Hạ, ta nhớ tiểu Báo tử.” Thượng Quan Tử Ngọc đầu dựa vào vai Ân đế, rầu rĩ nói, nhận lấy một nụ hôn nghẹn thở. “Trẫm cũng rất nhớ nó.” Ân đế ngập ngừng, nhân kẽ hở lúc hôn nhẹ giọng nói. (1): Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: ý là núi cao còn có núi cao hơn..