Hoàng thất Đại Ân xây dựng hành cung trên núi, lấy tên là "Ly Sơn", ở đó có một dòng suối nước nóng nổi tiếng thiên hạ nên lúc trước còn được gọi là hành cung "Ôn Tuyền". Nơi này non xanh nước biếc, vách núi cao ngất, mùa hạ còn có suối nước lạnh, khi tiên vương còn tại thế, liếc mắt liền nhìn trúng nơi này rồi sau đó ở đây xây nên khu hành cung nghỉ hè của đế vương. Đế Hậu hai người ngồi trong ngọc liễn mà tiến vào, đội ngũ đi theo gắt gao theo sát phía sau, Thượng Quan Tử Ngọc xốc lên sa trướng, nhìn ra bốn phía phong cảnh xa xa. Nơi này có núi bao quanh, cây cỏ um tùm, sông ngòi ngang dọc, bốn phía rợp bóng cây, gió mát thổi qua, xác thật là một nơi thích hợp cho việc nghỉ hè. Lúc này ngự giá tiến vào một vùng lòng chảo tương đối bằng phẳng, bốn phía đều là núi non trùng điệp, vách đá dựng đứng, Thượng Quan Tử Ngọc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu đột nhiên lóe linh quang, nghĩ đến một chuyện rất quan trọng. "Bệ hạ!" Thượng Quan Tử Ngọc nắm tay người bên cạnh, chỉ vào khoảng không bên ngoài để Ân đế nhìn xem, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn. "Làm sao vậy Tử Ngọc?" Ân đế nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhẹ giọng sủng nịch hỏi "Nhìn thấy cái gì mà cao hứng đến vậy?" "Bệ hạ nhìn xem." Thượng Quan Tử Ngọc chỉ vào khoảng trống xa xa kéo dài tít tắp trước mắt nói "Mảnh đất xuyên qua núi này rộng lớn bằng phẳng, bốn phía có núi non bao quanh làm lá chắn, thật sự là nơi rất tốt để đóng quân, địa phương tốt để luyện quân, cách đường lớn không xa, trông nháy mắt có thể lập tức hồi kinh phụng mệnh, thật là một địa phương tuyệt hảo!" Sau khi nói xong y nhìn về phía Ân đế, người nọ không hề đáp lại, chỉ là ánh mắt mang tiếu ý, không chút chớp mắt nhìn mình. Thượng Quan Tử Ngọc nghi hoặc hỏi "Bệ hạ người làm sao vậy? Chẳng lẽ chủ ý của ta đưa ra có vấn đề gì sao?" Ân đế lắc đầu cười, lấy tay phủ lên cái bụng tròn trịa của y vuốt vuốt "Chủ ý của Tử Ngọc đưa ra thật sự rất tốt! Trẫm chỉ là cảm thấy có thể lấy được một người tài sắc vẹn toàn như Tử Ngọc làm vợ, cũng không biết Trẫm đã tích được bao nhiêu đức nữa, đúng là phụ hoàng có mắt." Nếu không nhờ tờ di chiếu kia, chỉ sợ hắn và Tử Ngọc sẽ không có đoạn nhân duyên này. "Ta chỉ là tùy tiện nói, Bệ hạ khen nhầm rồi." Thượng Quan Tử Ngọc trên mặt đỏ ửng, quay mặt ra chỗ khác ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Thật sự là một người thẹn thùng! Ân đế thầm nói, từ bên cạnh lấy ra một giỏ trúc, bên trong giỏ trúc là những quả đào tươi chín đỏ mọng nước, đưa đến trước mặt người ta "Tử Ngọc khát rồi, ăn quả đào này đi." Thượng Quan Tử Ngọc nghe lời nhận lấy quả đào, đưa lên miệng cắn một ngụm, Ân đế cười nói "Có phải rất ngọt không?" Thượng Quan Tử Ngọc gật gật đầu, cầm lấy khăn tay thay Ân đế lau đi ngón tay bị dính nước, trong lòng vẫn nhớ thương mảnh đất kia, nghĩ phải làm thế nào để xây dựng nơi này thành một căn cứ quân sự. Ân đế nhìn thấy bộ dáng không yên lòng của y, lập tức đoán được y đang suy nghĩ cái gì, đưa mắt nhìn ra xa, ung dung nói "Đợi một lát nữa đến hành cung dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, Trẫm sẽ đi xem một chút đại quân giấu trong núi." Thượng Quan Tử Ngọc kinh ngạc nhìn hắn "Nguyên lai Bệ hạ đã sớm nghĩ tới điểm này hơn nữa đã sớm đóng quân thao luyện ở trong này có phải hay không?" Mệt cho y còn ở đây lo lắng suông, nguyên lai người ta đã sớm nghĩ tới. Ân đế cầm tay y, nhéo nhéo lòng bàn tay người ta cợt nhả nói "Tử Ngọc đừng sinh khí, Trẫm đã đến đây không dưới mười lần, nếu không nghĩ đến điểm này thì chẳng phải Trẫm nên nghĩ đến cái chết rồi hay không? Tử Ngọc lần đầu tiên đến đây mà đã nghĩ ra ý này cho nên vẫn là ngươi lợi hại, Trẫm cam bái hạ phong!" Thượng Quan Tử Ngọc bị hắn làm ầm ĩ nên cũng không có thật sự tức giận, nhịn không được bật cười. Ân đế sợ y ngồi nửa ngày eo sẽ chịu không nổi, liền vươn tay đem người kéo dựa vào trong lòng mình, cầm bố khăn thay y lau nước đào dính ở khóe miệng. "Tử Ngọc như vậy có phải là thoải mái hơn nhiều không? Chút nữa thôi sẽ đến, ngươi cố chịu thêm một chút." Ân đế lo lắng nói. Kỳ thật Ly Sơn cách kinh thành rất gần, nếu cưỡi ngựa thì chỉ mất nửa ngày là đến nơi, chỉ là nay Thượng Quan Tử Ngọc trong người đang mang long thai, không thể cưỡi ngựa, cũng không thể ngồi xe ngựa, chỉ có thể ngồi trong ngọc liễn để mấy thị vệ khỏe mạnh nâng lên núi. Lại đi thêm một lát thì ngọc liễn đột nhiên dừng lại, âm thanh Bách Lý Hiên từ ngoài sa trướng truyền đến "Bệ hạ, Hoàng hậu, đã đến nơi rồi." Ngọc liễn được hạ xuống, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất bằng phẳng, Lục La cùng Hồng Thường tiến lên vén sa trướng, Ân đế dìu Thượng Quan Tử Ngọc, bàn chân đạp lên thềm đá. Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Tử Ngọc đến hành cung, chỉ thấy một tòa cung điện ngói xanh tường trắng đồ sộ hùng vĩ, thấp thoáng bóng cây xanh mát bên trong, làm cho người ta có cảm giác thoát ly trần thế. Cách hành cung không xa có một cái ao, bên trên cái ao là một tòa cung điện hình vòm thật dài màu trắng, từng đỉnh vòm nối tiếp nhau, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết. "Cảnh sắc nơi này thật là đẹp a, không chừng có thể bắt được rất nhiều rắn độc."Liễu Tịch miệng ngậm một cọng cỏ xanh, không tiếng động lên tiếng. Toàn bộ phong cảnh đều bị một câu nói này của hắn làm biến mất, mọi người đều bất đắc dĩ lắc đầu, Bách Lý Hiên cau mày nhìn hắn "Ngươi có thể nào không cần mở miệng hay không? Thật là sát phong cảnh!" Liễu Tịch trợn trắng mắt nhìn hắn, xa xăm nói "Ngươi không nói lời nào cũng không ai nói ngươi câm, những người khác còn không nói gì sao ngươi lại nhiều chuyện như thế chứ." "Những người khác là ngại nói ngươi." Bách Lý Hiên nghiêng mắt nhìn hắn. "Được rồi được rồi, hai người các ngươi đừng ồn nữa, mau vào trong thôi." Ân đế biết rõ nếu để cho hai người bọn họ tiếp tục nháo thì sẽ không chấm dứt được, nói không chừng đến cuối cùng còn muốn đánh nhau, vì thế vội vàng tiến lên ngăn cản. "Mấy thị vệ này đã vất vả một đường, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, chốc nữa nói Lục La nấu cho bọn họ chút canh đậu xanh giải khát." Thượng Quan Tử Ngọc nói với mấy chục thị vệ đưa bọn họ lên núi, chính những thị vệ này đã thay phiên nhau nâng ngọc liễn, vất vả như thế nên hảo hảo nghỉ ngơi một phen. Hành cung có hai chính điện, Nhàn Vân điện và Truy Nguyệt điện, bên cạnh còn có vài tòa thiên điện đối xứng nhau, bên trong chính điện có ôn tuyền, bất luận xuân hạ thu đông đều có thể ở đây ngâm ôn tuyền thoải mái hưởng thụ. Trên núi độ ấm tương đối thấp, đến buổi tối thì càng mát mẻ, chỉ là có thật nhiều muỗi, bất quá trong phòng đều có treo màn trúc, đến buổi tối bọn nha hoàn sẽ xách theo huân hương đi đuổi muỗi. Buổi trưa, Lục La, Hồng Thường cùng mấy thị vệ vào rừng tìm thức ăn, chuẩn bị một đại tiệc thịt rừng, tuy rằng không thể so với thức ăn tinh xảo trong cung nhưng ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị nên cũng cảm thấy rất ngon, hơn nữa còn có dưa hấu ngâm trong dòng suối mát lạnh, nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng. Sau khi dùng bữa, Ân đế kéo người đi nội thất nghỉ trưa, Thượng Quan Tử Ngọc không lay chuyển được hắn, bị người lột quần áo, nhét vào trong chăn, Ân đế ôm y nói "Ngoan, Tử Ngọc hiện tại cần hảo hảo nghỉ ngơi, Trẫm bồi ngươi ngủ một lát." Trong điện gió lạnh phất phơ rất mát mẻ, cơn buồn ngủ dần dần đánh tới, Thượng Quan tử Ngọc gối đầu trên vai Ân đế thoải mái ngủ. Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Thượng Quan Tử Ngọc mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn bên cạnh không có một bóng người, trong lòng hoảng hốt, lấy tay chống giường chậm rãi ngồi dậy. Tỉnh táo lại mới nhớ tới hiện tại y không ở trong Vị Ương cung, nơi này là hành cung Ly Sơn. "Tử Ngọc, ngươi tỉnh?" Ân đế từ ngoài cửa đi vào thấy y đang muốn ngồi dậy liền tiến lên đỡ lấy y, thật cẩn thận che chắn cho cái bụng của Tử Ngọc. "Bệ hạ, ngươi đi đâu vậy?" Thượng Quan Tử Ngọc nhớ rõ y cùng bệ hạ cùng nhau ngủ trưa, như thế nào người này lại rời giường sớm như thế. "Trẫm đi xử lý vài sự tình." Ân đế cười vuốt sợi tóc thật dài của tử Ngọc "Mới chỉ không thấy trẫm một chốc Tử Ngọc đã bắt đầu nhớ thương Trẫm rồi sao?" "Đúng vậy, rất nhớ Bệ hạ." Thật là ngoài ý muốn, Thượng Quan Tử Ngọc cư nhiên không chút nào cảm thấy ngại ngùng, lại thoải mái thừa nhận, hiện tại y đối mặt với Ân đế đã càng ngày càng thấy tự nhiên. Ngược lại Ân đế sau khi nghe y nói thì sửng sốt một hồi lâu, sau đó liền cao hứng đến hỏng mất, không nghỉ tới Tử Ngọc sẽ chủ động nói nhớ hắn, Ân đế đột nhiên có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh. "Trẫm mang ngươi đi một chỗ." Ân đế khoát áo ngoài vào cho y, sợ trên núi gió lớn lại choàng thêm cho y một chiếc áo lông sau đó mới đỡ người đi ra ngoài. "Chúng ta đi chỗ nào a?" Thượng Quan Tử Ngọc thấy Ân đế đưa y đi dọc theo mặt sau của hành cung vào trong một hạp cốc thì nhịn không được hỏi. "Tử Ngọc không phải muốn ở trong này xây dựng một quân doanh sao?Trẫm sẽ cho Tử Ngọc kiến thức một chút về quân đội Đại An ta." Nói xong Ân đế gạt một đám cỏ dại cao hơn người, một đại doanh liền xuất hiện trong tầm mắt hai người. Thượng Quan Tử Ngọc kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, doanh trướng lớn nhỏ, binh lính thao luyện chỉnh tề, hơn một ngàn con ngựa chiến, cả độ quân này rõ ràng là được giấu trong núi. "Tử Ngọc thấy đội quân này như thế nào?" Ân đế tranh công hỏi. Kể từ ngày hắn được trọng sinh, hắn đã muốn thành lập một đội quân chỉ thuộc về một mình hắn, với đội quan này, bất luận sau này xảy ra chuyện gì, hắn nhất định có thể bảo hộ Tử Ngọc chu toàn. Thượng Quan Tử Ngọc nhìn đội quân hừng hực khí thế trước mắt, mở miệng nói "Thực quá tốt." Đâu chỉ là quá tốt, có đội quân này lại thêm năng lực của Bệ hạ cũng đủ để san bằng các tiểu quốc. Khó trách Bệ hạ đã tính trước không đem Tư Mã Dạ để vào mắt. Trên núi gió lớn, Ân đế quấn chặt áo choàng trên người Thượng Quan Tử Ngọc, ôm bờ vai của y nói "Chúng ta trở về đi, hiện tại thân mình ngươi không tiện, không thể ở bên ngoài lâu được." Thượng Quan Tử Ngọc gật gật đầu, tuy rằng thân thể y không có gì khó chịu, nhưng đã mang thai đến giai đoạn này vẫn nên chú ý một chút, không thể để xảy ra bất cứ sơ xuất gì. Đế Hậu hai người trở lại trong điện, thấy Liễu Tịch cả người ướt sũng, trong tay còn cầm mấy con cá to béo, vừa đi vừa cười ha hả với bọn họ "Đêm nay chúng ta có cá ăn." Nói xong liền hắt hơi lớn một cái. "Liễu đại ngự y, không phải là ngài bị phong hàn đi." Bách Lý Hiên ôm kiếm đứng một bên, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn. "Làm sao có thể." Liễu Tịch khoát tay nói "Tiểu gia ta nổi danh khắp thiên hạ là độc y độc nhất vô nhị a!".