Thượng Quan Tử Ngọc cưỡi sư tử dạo vòng quanh giáo trường một vòng, sư tử bởi vì trước đó đã bị Ân đế thu phục nên lúc này rất phối hợp, có lẽ nó cũng biết người đang ngồi trên lưng cùng với người đã phục tùng nó có quan hệ rất thân mật, về sau chính là chủ nhân của nó. Ân đế kéo tay Thượng Quan Tử Ngọc, ôm y từ trên lưng sư tử xuống đất, vuốt vuốt bộ lông kim sắc mềm mại trên mình nó, sau đó ra lện đưa sư tử đến "Thú viên". Thú viên trong hoàng cung là nơi chuyên thuần dưỡng động vật trong cung. Nô tài nuôi dưỡng trong Thú viên vì con sư tử này mà mở rộng một khu đất, lại sợ nó chạy đi làm bị thương người nên ở bên ngoài khu đất còn xây thêm một hàng rào sắt còn thêm mấy tầng khóa, lúc cho sư tử ăn thì sẽ đưa thức ăn từ phía trên hàng rào. Nhìn qua tựa hồ là hạn chế tự do của sư tử, bất quá Đế Hậu cũng không đưa ra ý kiến, chung quy bản tính của sư tử hung tàn, chỉ phục tùng người đã thần phục nó, đối với những người khác thì thái độ sẽ khác nhau. Đế Hậu hai người đứng ở bên ngoài hàng rào, nhìn người chuyên chăm sóc thú ném thịt bò cùng thịt chân heo từ bên ngoài vào trong cho sư tử. Cự sư nhảy dựng lên há mồm tiếp được thịt bò, một miếng thịt lớn chỉ nhai mấy cái đã bị nuốt vào trong bụng. Sau khi ăn xong thịt bò, cự sư một khắc cũng không dừng, đi tiến công tiếp mấy cái chân heo, cũng là cái bộ dáng lang thôn hổ yết, một cái ngoạm đã cắn xé chân heo thành miếng nhỏ, rất nhanh sau đó chân heo cũng bị tiêu diệt hết. Sư tử ăn uống no đủ, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm máu còn dính bên mép, ngáp một cái, lười biếng đi đến bên đống cỏ khô nằm sấp xuống, nhắm mắt dưỡng thần. "Tử Ngọc, về sau ngươi chính là chủ nhân của nó, mau đặt cho nó một cái tên để về sau thuận tiện gọi." Ân đế cười nói. Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ nghĩ nói "Vậy gọi là "Phong" đi, bởi vì cự sư chạy nhanh như tia chớp, tên này tương đối thích hợp với nó." Nói xong, quay sang hỏi Ân đế "Bệ hạ thấy thế nào?" "Trẫm nghe theo Tử Ngọc." Ân đế nhìn con sư tử đang nằm phía trong hàng rào "Về sau gọi nó là Phong đi." Bởi vì mấy ngày nay bận rộn thi đấu nên đã tích lũy một đống lớn tấu chương, Ân đế vội vàng trở về Ngự Thư Phòng phê chữa sổ con, vì thế Đế Hậu hai người nhìn nhìn sư tử lần cuối rồi dắt tay nhau rời đi. Ân đế đưa Tử Ngọc về Vị Ương cung, liền vội vã đi Ngự Thư phòng. Thượng Quan Tử Ngọc nhàn rỗi đến vô sự, không muốn lại ở trong phòng ngốc, kêu Lục La cùng y đi Ngự Hoa Viên dạo. Lục La xem bên ngoài trời đang lạnh cóng liền giúp y khoát thêm áo choàng, hiện tại Hoàng Hậu đang mang thai, vạn sự nên cẩn thận. Thời tiết trở lạnh nên bên trong Ngự Hoa Viên rất nhiều loài hoa đã héo tàn, bất quá mấy loài cây Tứ quý thường thanh như Tùng, Bách, Trúc đều xanh um tươi tốt như cũ, sinh khí bừng bừng, còn có bên kia từng khóm Bạch Lý mang phấn hoa, rạng rỡ khoe sắc, không hổ là loài hoa cùng với Tùng, Trúc được xưng là "Tuế Hàn Tam Hữu", loài hoa của sự giá lạnh. Thượng Quan Tử Ngọc men theo đường nhỏ không mục tiêu đi về phía trước, khi đi ngang qua một hòn giả sơn thì nghe được ở phía trước không xa truyền đến thanh âm quen thuộc. Y đưa mắt nhìn lên thì nhìn thấy Liễu Tịch, Tần Phi Yến cùng vài vũ cơ đang ở trong đình nói chuyện phiếm, trong tay mấy vũ cơ đang cầm quạt ngũ quang thập sắc phe phẩy, nghe không rõ bọn họ đang nói gì, chỉ thấy Liễu Tịch lấy ngón tay chỉ Mai viên cách đó không xa, mấy vũ cơ liền đứng lên đi ra khỏi đình hướng Mai viên mà đi. Liễu Tịch vẫn ngồi trong đình, Thượng Quan Tử Ngọc cười cười đi đến bên ngoài đình gọi hắn một tiếng hỏi hắn cùng Phi Yến các nàng đang làm cái gì. Liễu Tịch kinh ngạc nhảy dựng, quay sang nhìn thấy Thượng Quan Tử Ngọc, nhất thời liền nhẹ nhàng thở ra, cũng không thể để Bách Lý Hiên biết hắn ở trong này lười nhác, bằng không hắn nhất định phải chết. "Các nàng a, buổi tối không phải là yến tiệc chào từ biệt sao, các nàng muốn trinhg diễn một vũ khúc bằng quạt, nói ở trong phòng không tìm được linh cảm, ta để cho các nàng đi Mai viên khiêu vũ có lẽ sẽ có cảm hứng." Liễu Tịch cười hì hì nói. Mai viên ở ngay bên cạnh, đứng ở trong đình cũng có thể nhìn thấy được. Thượng Quan Tử Ngọc đi vào trong đình nhìn thấy Tần Phi Yến cùng mấy vũ nữ đang luyện vũ dưới tàng cây hoa mai đang nở rộ, có thể là vì để tiện nhảy múa nên tuy trời lạnh như vậy các cô nương lại ăn mặc thật đơn bạc, bất quá nhảy múa đến là thướt tha, phi thường xinh đẹp. Đóa hoa mai bị gió thổi lạc, lượn lờ tung bay, Tần Phi Yến tựa như một hồ điệp mỹ lệ đang tung cánh dưới làn hoa rơi, người so với hoa càng đẹp hơn. Thượng Quan Tử Ngọc thu hồi tầm mắt, muốn đi lại gần để nhìn rõ hơn, dư quang lại đột nhiên thoáng qua một thân ảnh thon dài, đang đứng sau một hòn giả sơn. Thượng Quan Tử Ngọc cẩn thận đưa mắt nhìn người nọ, nhận ra hắn chính là tam vương tử Việt quốc, dường như tên là Tư Mã Dạ. Chỉ thấy hắn đứng sau hòn giả sơn, ánh mắt lại nhìn về phương hướng Mai viên, tầm mắt thủy chung không ly khai Tần Phi Yến đang khiêu vũ dưới tàn cây. Tư Mã Dạ tựa hồ cảm giác có người đang nhìn hắn, quay sang hướng Thượng Quan Tử Ngọc đang đứng, một đôi mắt ưng thẳng tắp nhìn y, tựa như nhận ra người nọ là Hoàng hậu Đại Ân, cũng không có một chút biểu tình nào dư thừa, hắn đưa mắt nhìn thêm vài lần liền xoay người ly khai. Trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc có vài phần do dự, cho tới nay y cũng không có chú ý quá nhiều tới vị tam vương tử Việt quốc này. Tư Mã Dạ hành sự rất điệu thấp, lần thi đấu này hắn cũng không tham gia bất kì phần thi nào vì thế trong mắt mọi người hắn cũng chỉ là một người vô dụng nhưng vì vận khí tốt nên đầu thai vào trong vương thất Việt quốc mà thôi. Bất quá mới vừa rồi xem ra người này cũng không đơn giản, y từng cùng Trương đạo tử học qua thuật xem tướng, vừa rồi trong một cái chớp mắt nhìn thấy Tư Mã Dạ kia, y liền biết tâm cơ người này rất sâu, dã tâm mười phần, không phải người nhìn bộ dáng vô hại bên ngoài. Bất quá, Tần Phi Yến chỉ là một vũ cơ mà thôi, Tư Mã Dạ vì sao đối với nàng chú ý đến như vậy, chẳng lẽ hắn đối với Phi Yến có tâm tư khác? "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", việc này cũng là chuyện bình thường, nhưng này biết Tư Mã Dạ là người tâm cơ thâm trầm như thế, Thượng Quan Tử Ngọc ngược lại có chút lo lắng. "Hoàng hậu, gió lớn rồi, chúng ta nên trở về thôi." Thượng Quan Tử Ngọc miên man suy nghĩ, liền nghe thấy âm thanh của Lục La bên cạnh, y nắm thật chặt áo choàng trên người, cảm giác trời đột nhiên trở lạnh rất nhiều. Nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, Thượng Quan Tử Ngọc không dám chần chừ, nói với Lục La "Được, chúng ta trở về Vị Ương cung." Xoay người nhìn Liễu Tịch còn đang ngồi một bên, Thượng Quan Tử Ngọc cười cười nói với hắn "Hôm nay Hồng Thường vừa mới học làm một loại điểm tâm mới, Liễu ngự y có muốn cùng ta đi nếm thử không?" Liễu Tịch cọ một chút liền đứng lên, trái lại thúc giục hai người "Mau, chúng ta mau trở về Vị Ương cung đi, tiểu gia ta sắp chết đói rồi!" Thượng Quan Tử Ngọc cười cười, chỉ về hướng Mai viên nói "Chúng ta trước đi Mai viên, cũng gọi Phi Yến các nàng đi Vị Ương cung ăn điểm tâm, thời tiết lạnh như thế, không thể để các nàng đứng mãi ngoài trời như thế." Liễu Tịch gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Ba người cùng đi vào Mai viên gọi mấy cô nương đang khiêu vũ kia cùng đi về Vị Ương cung ăn điểm tâm. Trừ Tần Phi Yến, mấy vũ cơ còn lại cũng không dám tin vào lỗ tai mình, Hoàng hậu cư nhiên mời các nàng đi Vị Ương cung, còn muốn cho các nàng ăn điểm tâm, tâm tình các nàng đều hưng phấn đến hỏng mất, việc này so với việc cho các nàng vào cung khiêu vũ càng khiến cho các nàng cao hứng hơn. Hiện tại chính là mùa hoa mai nở rộ, Hồng Thường liền làm mai hoa cao hợp với tình hình, nhưng không cẩn thận làm nhiều lắm, vốn nàng còn đang phát sầu sẽ ăn không hết, không nghĩ tới Hoàng hậu lại đưa về nhiều khách nhân đến thế, như vậy khẳng định có thể ăn xong. Mai hoa cao có hình dáng như hoa mai, màu vàng bắt mắt, ăn vào mềm mại ngon miệng, ngọt mà không ngấy, Liễu Tịch cùng mấy cô nương ăn được món ngon nên rất thích, ngay đến cả người không thường ăn đồ ngọt như Tần Phi Yến cũng nhịn không được ăn nhiều một chút. Thượng Quan Tử Ngọc ngồi bên cạnh Tần Phi Yến, nhìn những người khác đều đang bận ăn điểm tâm, không có ai chú ý bên này, do dự một chút liền nhẹ giọng hỏi "Phi Yến, ngươi thấy Tư Mã Dạ là người như thế nào?" Tần Phi Yến ngẩn người, ngẩng đầu hỏi y "Tư Mã Dạ là ai?" Thượng Quan Tử Ngọc cũng ngây ngẩn cả người, liền đoán được Tần Phi Yến căn bản là không biết tam vương tử Việt quốc là ai, nguyên lai Tư Mã Dạ là một bên thầm mến a. Buổi tối, Thượng Quan Tử Ngọc cùng Ân đế mở tiệc chiêu đãi sứ thần các nước, ngày mai các sứ thần cùng đoàn tùy tùng sẽ rời kinh thành, chia nhau về nước. Ân đế nói "Nguyện cùng các nước chung sống hòa bình, không quấy nhiễu nhau." Khách sáo vài lời linh tinh, sau đó Đế Hậu hai người bưng lên chén rượu. kính các sứ thần một chén, yến hội như vậy liền bắt đầu. Bọn thị nữ lục tục bưng lên từng bàn mỹ vị, sau khi đưa rượu nhắm, thị nữ nhất tề lui về sau, Tần Phi Yến dẫn đầu nhóm vũ cơ lả lướt lên đài. Tần Phi Yến vừa xuất hiện, rất nhiều nam nhân ở hiện trường ánh mắt đều nhìn thẳng, Thượng Quan Tử Ngọc theo quán tính nhìn về hướng sứ thần Việt quốc ngồi, tìm vị trí của Tư Mã Dạ, chỉ thấy hắn không chút để ý một ly lại một ly uống rượu, ánh mắt lại thường thường quét đến bên người Tần Phi yến. Nhìn thấy có rất nhiều nam nhân đều thèm nhỏ dãi mĩ sắc của Tần Phi Yến, nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt Tư Mã Dạ đều đã hóa đen, trong ánh mắt lộ ra tia hung quang. Thượng Quan Tử Ngọc quan sát thấy biểu tình biến hóa của hắn, lúc này đây, y thật sự tin tưởng Tư Mã Dạ đối với Tần Phi Yến đã sinh lòng ái mộ, chỉ là hắn tựa hồ cũng không tính toán hành động gì, chung quy ngày mai sứ thần các nước đều phải rời khỏi kinh thành. Thượng Quan Tử Ngọc âm thầm thở dài, Tư Mã Dạ phải lòng Tần Phi Yến, y không biết chuyện này đến tột cùng là tốt hay xấu, nếu Tư Mã Dạ là người Đại Ân, Thượng Quan Tử Ngọc tự nhiên vui như mở cờ, đáng tiếc hắn lại là người dị tộc mà lại là dị tộc có dã tâm. Ân đế thấy y từ đầu đến cuối chỉ lo nhìn Tư Mã Dạ, tên kia thân hình cường tráng, bộ dáng cũng không kém, lại là tam vương tử Việt quốc, trong lòng Ân đế không khỏi có chút xót xa, đột nhiên đối với Tư Mã Dạ chán ghét. Sau khi yến hội kết thúc, mọi người trở về chỗ cũ nghỉ ngơi, Ân đế cùng Thượng Quan Tử Ngọc một đường trở về Vị Ương cung, dọc đường đi cũng không ai nói chuyện với ai. Ân đế tiếp tục trầm mặt cho đến lúc hai người lên giường ngủ, Thượng Quan Tử Ngọc thấy hắn quay lưng nằm xuống với mình, cũng không cùng mình nói chuyện, hình như từ lúc yến hội chấm dứt đã như vậy. "Bệ hạ, ngươi làm sao vậy?" Thượng Quan Tử Ngọc cẩn thận hỏi. Ân đế không để ý tới y, tiếp tục nhìn vách tường. "Thần Dục" Thượng Quan Tử Ngọc càng thêm cẩn thận Người nọ vẫn không để ý tới y. Thượng Quan Tử Ngọc cẩn thận hồi tưởng đến cùng là khi nào đã chọc hắn sinh khí, bỗng nhiên liền minh bạch, nguyên lai người nọ là đang ghen. "Ta yêu ngươi" Thượng Quan Tử Ngọc ghé vào trên người Ân đế, đến gần tai hắn nhẹ giọng nói..