thế nào còn chưa đến đây? Vừa nhấc mắt mới phát hiện Ân đế đen mặt đang ngồi bên cạnh y, cũng không biết đã ngồi bao lâu, y chỉ lo nhìn chăm chăm bàn cờ nên không có chú ý tới Bệ hạ. "Bệ hạ, người tới khi nào?" Thượng Quan Tử Ngọc kéo ống tay áo Ân đế hỏi. Ân đế kéo tay y, đem người kéo vào ngồi trong lòng mình, giọng nói có chút giận dỗi nói "Trẫm đến đây đã được một lúc lâu mà Tử Ngọc vẫn không thèm nhìn đến Trẫm một chút, rốt cuộc hiện tại cũng nhớ đến Trẫm sao?" Thượng Quan Tử Ngọc bắt lấy tay hắn, mang theo chút hối lỗi lung lay, Ân đế bày ra vẻ mặt lãnh đạm không thèm để ý tới, lấy ngón tay chỉ chỉ miệng mình, ý tứ rõ như ban ngày. Thượng Quan Tử Ngọc mặt đỏ hồng, trái phải nhìn nhìn, vươn người đến gần đặt lên môi Ân đế một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rồi nhanh chóng rút lui. Bất quá, Ân đế vẫn rất thập phần thõa mãn, gần đây vì trong bụng Tử Ngọc đã có hài tử nên hắn vẫn luôn nhẫn nhịn rất vất vả, nhưng cố tình mỗi ngày đều phải cùng Tử Ngọc đồng giường cộng chẩm, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực lại còn là người mình yêu nhất, đây thật sự là khảo nghiệm nghị lực hắn a. Ân đế thân thủ sờ sờ bụng Tử Ngọc, ôn nhu nói "Hoang nhi nói bụng đi, chúng ta cùng phụ thân đi dùng cơm chiều có được hay không?" Thượng Quan Tử Ngọc bật cười "Hoàng nhi còn nhỏ như vậy làm sao biết đói bụng đâu." "Phụ thân đói bụng, hoàng nhi tự nhiên cũng đói theo." Ân đế nắm tay y ngồi xuống cùng dùng cơm, dịu giọng quát yêu "Nếu như Trẫm không đến, Tử Ngọc có phải sẽ không ăn cơm, ngươi không đói bụng nhưng hoàng nhi sẽ đói bụng." Nha hoàn bên cạnh đều cúi đầu cười trộm, trên mặt Thượng Quan Tử Ngọc phiếm hồng, ra lệnh Lục La dẫn mấy tiểu nha hoàn ra ngoài, sau đó y mới lấy đũa gắp chút đồ ăn vào bát của Ân đế để lấy lòng đối phương. Ân đế cũng gắp chút đồ ăn đặt vào trong bát Tử Ngọc "Lần này bỏ qua, lần sau không được lấy lý do này nữa." Đế Hậu hai người cười cười nói nói cuối cùng dùng xong bữa tối, sau khi tắm rửa liền lên giường đi ngủ. Ngày mai Tử Ngọc còn phải tham gia thi đấu, Ân đế cũng không nháo, sau khi uy thuốc dưỡng thai rồi dỗ người đi ngủ. Thượng Quan Tử Ngọc cứ mãi suy nghĩ về trận đấu ngày mai, mặc áo ngủ bằng gấm lăn qua lộn lại ngủ không yên. Ân đế bị y cọ ra một bụng lửa, lại nghĩ đến thân mình hiện tại của y nên không thể xằng bậy, chỉ có thể đem người kéo vào trong lòng ngực hôn một trận mãnh liệt coi như giải tỏa chút lửa. Thượng Quan Tử Ngọc bị hôn đến choáng váng cũng vô phương nghĩ đến cái gì thi đấu nữa, đại não trống rỗng, mệt mỏi đánh tới rốt cuộc ngủ say trong lòng Ân đế. Hôm sau, Đại Ân cùng các phụ quốc, mỗi năm một lần tổ chức thi đấu văn võ chính thức bắt đầu. Trận đầu của văn đấu là kì tái, do Hoàng hậu Đại Ân Thượng Quan Tử Ngọc cùng nhị vương tử Mật Y quốc Trâu Tang làm đối thủ tham gia thi đấu. Trâu Tang này là thiên tài chơi cờ được các nước công nhận nên phần thắng lớn hơn một ít. Bất quá sứ thần các nước lại nghe tin Thượng Quan Tử Ngọc là đồ đệ của Trương đạo tử nên đối với kết quả thi đấu hôm nay cũng có cái nhìn mới, chỉ có thể nói hai người thực lực ngang nhau, không phân cao thấp, về phần ai thắng ai thua cũng chỉ có thể đợi xem kết quả cuối cùng. Văn đấu được cử hành trong chính điện, Ân đế mặc long bào, ngồi trên long ỷ, sứ thần các nước cùng với quan viên đi theo phân chia ngồi hai bên, trên bàn dài trước mặt đặt món ăn cùng rượu để chiêu đãi các sứ thần. Bàn cờ đặt tại trung tâm chính điện để tiện cho Ân đế cùng sứ thần các nước nhìn xem, hai bên đối diện trải sẵn hai miếng bồ đoàn là dùng cho Thượng Quan Tử Ngọc cùng Trâu Tang ngồi. Thượng Quan Tử Ngọc thân mặc một kiện phượng bào kim sắc, rạng rỡ sinh huy, thanh ti thật dài đeo bên hông, cả người có vẻ càng thêm cao quý tuấn mỹ, nhất thời chúng sứ thần đều hoa cả mắt, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Bộ dạng nam hậu Đại Ân quả thật tuyệt mỹ, khó trách có thể mê đến Ân đế thần hồn điên đảo. Nghe đồn Ân đế bị mỹ sắc mê hoặc, lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về trên người Thượng Quan Tử Ngọc, trong mắt không khỏi che giấu đều tràn đầy kinh diễm lẫn tán thưởng. Thượng Quan Tử Ngọc dáng người cao ngất đứng giữa đại điện liền giống như một khối mỹ ngọc, chân chính phát quang tỏa sáng, tản ra quang mang chói mắt. Trâu Tang cùng Thượng Quan Tử Ngọc có niên kỉ không sai biệt lắm, bộ dạng cũng coi như là tuấn tú, mái tóc thật dài bị thắt thành mấy bím tóc, trên người mặc quần áo làm từ da thú, nghiễm nhiên có vài phần quý khí của vương thất. "Thỉnh!" Hai người hành lễ với nhau, an vị trên bồ đoàn, phân biệt nắm giữ hai màu cờ, song phương bắt đầu so đấu kì nghệ. Sau khi Thượng Quan Tử Ngọc đi vài nước cờ đã đại khái thăm dò được thực lực của đối phương, thật là cao thủ chơi cờ, chỉ là làm người có chút ngạo khí, không hiểu biến hóa. Hai người rơi vào trận đấu, trên bàn cờ khí thế chém gϊếŧ hừng hực, nhưng những người khác cũng không có chuyên tâm quan sát như vậy. Ngược lại Ân đế nhìn rất nghiêm túc, chẳng qua phần lớn lực chú ý của hắn đặt ở trên người Thượng Quan Tử Ngọc cùng với bụng của y, lo lắng Tử Ngọc ngồi lâu như vậy có mệt hay không, bụng có thể thoải mái không linh tinh. Mặc khác nhóm sứ thần cũng không phải tất cả đều am hiểu chơi cờ, nhìn một hồi liền cảm thấy nhàm chán, nhưng vì Ân đế còn ngồi ở trên kia, hiện tại bọn họ là đang ở địa bàn của người ta cũng không thể biểu hiện quá mức làm càn, chỉ có thể thành thành thật thật ngồi tại chỗ của mình. Đại khái qua hai ba canh giờ, có vài người đã bắt đầu buồn ngủ, Thượng Quan Tử Ngọc hạ xuống một quân cờ cuối cùng, cười nhẹ với người đối diện chắp tay nói "Tạ vương tử đã nhường." Trâu Tang ngược lại là một người sảng khoái, ném quân cờ, ôm quyền nói "Hoàng hậu Đại Ân quả nhiên kỳ nghệ siêu phàm, Trâu Tang thua tâm phục khẩu phục, hi vọng lần sau còn có cơ hội cùng Hoàng hậu chơi cờ." Nói xong thì cười ha ha, một chút cũng không có bộ dáng thua cuộc mà thẹn quá thành giận. Thượng Quan Tử Ngọc không khỏi xem trọng hắn, Trâu Tang này tính tình thẳng thắn, xứng đáng kết giao. "Tại hạ cũng chỉ là thắng hiểm nhị Vương tử, về sau có cơ hội sẽ cũng nhị Vương tử đàm luận nhiều hơn về kỳ nghệ." Thượng Quan Tử Ngọc khách khí nói. Đại Ân thắng lợi, Ân đế tự nhiên vui sướng vạn phần, bất quá càng làm cho hắn cao hứng là rốt cuộc Tử Ngọc không cần phải ngồi cong lưng chơi cờ trên bồ đoàn kia nửa, làm hắn rất đau lòng a. Sau giờ ngọ, Thượng Quan Tử Ngọc lại tham gia một trận thi đấu vẽ tranh, đối thủ là một mỹ nữ của Già Chiết Quốc, tên là Già La. Nghe nói tranh nàng vẽ ra có thể xem như là thật, nghe đồn có một lần nàng vẽ một bức bách hoa đồ, bức vẽ được đặt ở trên thạch bàn trong viện nhà mình, sau lại đưa tới một đàn ong mật vây quanh đóa hoa trong tranh, đám ong mật đúng là xem bông hoa kia thành hoa thật. Lời đồn có lẽ có chút sắc thái khoa trương, nhưng họa kĩ của nữ tử này khẳng định cao siêu, bằng không Già Chiết Quốc cũng sẽ không phái nàng tới tham gia thi đấu lần này. Trận đấu này được cử hành trong Ngự Hoa Viên, bởi vì Già La muốn để cho mọi ngươi chiêm ngưỡng một phen có thật hay không tranh nàng vẽ ra có thể so với vật thật mà đưa ong mật tới. Hai người trên bàn đá trong Ngự Hoa Viên vẽ tranh, cả hai bức đều là bách hoa đồ khiến mọi người đều nghi hoặc khó hiểu, chẳng lẽ Hoàng hậu Đại Ân cũng có thể dụ ong mật hoặc hồ điệp đến? Vì sao lại muốn cùng vẽ một bức tranh? Ân đế cũng khó hiểu, trước khi thi Tử Ngọc không có nói với hắn sẽ vẽ cái gì, thần thần bí bí, chỉ nói đến thời điểm sẽ biết, mặc kệ như thế nào hắn cũng sẽ tin tưởng Tử Ngọc. Mấy nén nhang trôi qua, bách hoa đồ của Thượng Quan Tử Ngọc cùng Già La đều đồng thời hoàn thành. Cả hai bức họa đều mang sắc thái diễm lệ, màu sắc sống động chân thật, đặt cùng hoa trong Ngự Hoa Viên chiếu rọi lẫn nhau, mọi người đều phân không rõ đâu là tranh vẽ đâu là hoa thật, có thể thấy được họa kì của hai người rất thâm sâu. Hôm nay thời tiết thập phần sáng sủa, tuy đã bắt đầu mùa đông nhưng lại có cảm giác như mùa xuân, những bụi hoa trong Ngự Hoa Viên còn ẩn ẩn thấy được có ong mật đang bay tới bay lui. Một lúc lâu sau, trong bụi hoa vang lên tiếng "ong ong", thanh âm dần dần lớn. Già La đem tranh của mình đặt cách xa tranh của Thượng Quan Tử Ngọc, nàng liếc mắt nhìn bức họa kia, nhếch khóe miệng chờ nhìn y bị chê cười, y cho rằng ai cũng có thể họa một bức bách hoa đồ liền có thể đưa tới ong mật sao, thật sự là đáng cười. Chỉ trong chốc lát, một đàn ong mật đông nghìn nghịt hướng bên này bay lại, mọi người kinh hãi vội lùi về phía sau. Già La đắc ý nhìn đám ong mật đang hướng bức tranh nàng vẽ bay tới, nhưng giây tiếp theo thì vài con ong mật lại đột nhiên loạn chuyển, quay đầu bay đến bức tranh của Thượng Quan Tử Ngọc sau đó như ong vỡ tổ mà đậu trên đóa hoa trong bức tranh. Tất cả mọi người đang vây xem đều ngẩn ra, một bên Già La cũng đại kinh thất sắc, mở to mắt giống như nhìn thấy quái vật mà nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, điều này sao có thể, một bức họa như thế nào có thể đưa tới ong mật, tranh của nàng có thể đưa tới ong mật kỳ thực là vì Đàn ong mật đậu trên đóa hoa kia thật sự giống như đang hút mật, rất sống động, chúng đã phân không rõ đâu là tranh đâu là hiện thực. Chuyện tới nước này, mặc kệ Già La có không phục đến đâu cũng không thể không thừa nhận nàng đã bại dưới tay Thượng Quan Tử Ngọc. Thắng liền hai trận, sĩ khí Đại Ân đại chấn, vài tên sứ thần phụ quốc không thể không thu liễm một ít kiêu ngạo, bọn họ còn chưa quên hiện tại đang ở trên địa bàn của ai. Trận đấu văn hôm nay đã chấm dứt, Thượng Quan Tử Ngọc vì liên tiếp thi đấu hai trận nên cũng có chút mệt mỏi, sau khi trở lại Vị Ương cung, Lục La liền đỡ y ngồi xuống, Hồng Thường vội vàng bưng lên một bát canh hoa quả chua ngọt chua ngọt đã nấu tốt cho y uống. Thượng Quan Tử Ngọc uống một ngụm canh, thân thủ sờ sờ bụng mình, hôm nay hài tử rất thành thật, y một chút cũng không cảm thấy không thoải mái, chỉ là vùng eo có chút nhức mỏi. "Canh rất dễ uống, gọi Liễu ngự y cũng đến nếm thử chút đi." Thượng Quan Tử Ngọc uống xong canh nói với Lục La. Lục La thu bát, cười nói "Hoàng hậu không cần nhớ thương hắn, thời điểm sau giờ ngọ Liễu Ngự y đã tới đây uống liền vài bát, hắn mới không khách khí đâu." Đang cười thì nhìn thấy Ân đế đến, hôm nay Tử Ngọc thi đấu liên tiếp hai trận cho nên hắn vẫn không yên lòng, vừa bận rộn xong liền vội vàng đến đây. Hồng Thường cũng đưa lên một chén canh chua ngọt cho Ân đế, có Hoàng hậu ở đây, Bệ hạ cũng sẽ không đối các nàng như các nô tỳ khác mà ra lệnh mau lẹ cũng như sẽ không có thần sắc nghiêm nghị, cho nên Lưu công công mới có thể nói hạ nhân trong Vị Ương cung là có lá gan lớn nhất toàn bộ hoàng cung này, bởi vì có Hoàng hậu che chở các nàng. "Tử Ngọc, Trẫm rất ngạc nhiên, ngươi làm thế nào vẽ ra một bức tranh có thể dụ cả ong mật tới?" Ân đế uống canh, hỏi. "Là mật ong." Thượng Quan Tử Ngọc cười cười "Ở trong thuốc màu ta đã cho vào một ít mật ong." Ân đế như bừng tỉnh đại ngộ, hắn sờ sờ cằm Tử Ngọc nói "Không nghĩ tới Tử Ngọc cũng có lúc giảo hoạt như vậy." Thượng Quan Tử Ngọc xa xăm nói "Ta đây một thân vừa là người tu đạo cũng vừa là một  người phàm mà thôi.".