Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn
Chương 20
Ban đêm, Thượng Quan Tử Ngọc bị thố tâm đại pháp của người nào đó giam cầm trong ngực ngủ cả một đêm, thế nên buổi sáng ngày hôm sau tay chân y đều có chút run lên.
Ân Thần Dục vươn ra hai móng vuốt sói, xoa bóp cho y từ trên xuống dưới một phen, thừa cơ ăn không ít đậu hủ.
"Tử Ngọc, thoải mái không?" Ân đế sắc mị mị hỏi.
Thượng Quan Tử Ngọc mặt đỏ ửng, vươn tay đem hai tay đang sờ loạn của đối phương kéo xuống, ngồi dậy nói "Không phải Bệ hạ nói muốn sớm gấp rút lên đường sao?Mau nhanh chóng rời giường đi, Bách Lý đại ca chắc đang chờ chúng ta."
Ân đế chưa từ bỏ ý định bắt lấy tay y, vô lại nói "Ngươi hôn ta một cái, ta mới đứng lên."
Thượng Quan Tử Ngọc bất đắc dĩ thở dài, phát hiện từ sau khi bọn họ xuất cung tính tình Bệ hạ càng ngày càng giống tiểu hài tử, không cho ăn đường liền không nghe lời, hơn nữa còn ngày càng dính người.
Thấy Ân đế đang nhìn mình đầy đầy trông ngóng, Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được cười cười, vươn người khé hôn lên gương mặt hắn một cái liền nhìn thấy tươi cười trên mặt đối phương ngày càng sâu, khóe miệng kia có thể kéo đến hai tai rồi.
Ân đế cười tà dựa vào gối đầu giường, ngón tay chỉ miệng mình, cười nhạt nói "Tử Ngọc, ta muốn ngươi hôn là chỗ này."
Thượng Quan Tử Ngọc ho khan hai tiếng, từ một bên lấy qua quần áo của Ân đế nói "Bệ hạ, để ta hầu hạ ngươi mặc quần áo đi."
Phát hiện yêu cầu của mình bị người ta hoa lệ lệ bỏ qua Ân đế cũng không để ý, nhảy xuống giường giang hai tay ra hưởng thụ lạc thú được Tử Ngọc mặc quần áo cho hắn.
Ý thức được nơi này còn có một Lăng đại nhân đang mơ ước Tử Ngọc của hắn, vừa ăn điểm tâm xong, Ân đế liền gấp rút lên đường sợ Lăng đại nhân kia sẽ tìm đến chỗ này.
Bốn người vừa rời đi, Lăng Phong liền vào cửa khách điếm Đồng Phúc, hướng tiểu nhị hỏi thăm sự tình của Thượng Quan Tử Ngọc.
Tiểu nhị nói "Người mà đại nhân ngài nói hẳn là vị bạch y công tử kia đi, bọn họ tổng cộng có bốn người, vừa mới cưỡi ngựa lên đường đi rồi."
Lăng Phong cuống quít đuổi theo, ở trên đường cái phóng mắt nhìn xung quanh nhưng đã không còn thấy được bóng dáng người nọ.
Lăng phong dị thường thất lạc thở dài, u u ngâm hai câu "Thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ là lúc ấy đã ngẩn ngơ."
Rốt cuộc cũng rời khỏi thành trấn kia, tâm tình Ân Thần Dục phi thường tốt, nghĩ rốt cuộc cũng thoát khỏi Lăng đại nhân kia, về sau hắn nhất định phải một tấc cũng không rời Tử ngọc để cho đám đăng đồ tử không có cơ hội nào tiếp cận được.
"Bệ hạ, thành trấn kế tiếp mà chúng ta muốn đến gần một kênh đào, đến lúc đó chúng ta liền trực tiếp đi đường thủy đi, như vậy nhanh hơn rất nhiều." Bách Lý Hiên ngồi trên lưng ngựa nói với Ân đế.
Ân đế gật đầu đồng ý, đi theo kênh đào này có thể thẳng đến Hàng Châu, đích xác tiện lợi hơn rất nhiều, hơn nữa ngồi thuyền so với ngồi xe ngựa thoải mái hơn rất nhiều.
Lại đi thêm hai ngày,bốn người rốt cuộc đến một tiểu trấn gần kênh đào.
Bởi vì gần với sông ngòi, người trong tiểu trấn này chủ yếu dựa vào đánh cá mà sinh sống, ở nơi này, phổ biến nhất chính là ca.
Ân đế vừa đến tiểu trấn, chỉ thấy người dân già trẻ lớn bé đều đang hướng về một hướng mà đi tới, nhìn qua như là họp chợ bình thường.
Bách Lý Hiên từ trên lưng ngựa nhảy xuống, giữ lấy một nan nhân đi ngang qua liền hỏi "Đại thúc, các ngươi đây là đang đi đâu vậy?"
Nam nhân kia liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói "Các ngươi từ nơi khác tới đây nên khó trách không biết.
Nơi này của chúng ta cứ ba năm một lần lại tổ chức Trù vương, chủ yếu là làm cá, người thắng cuối cùng liền xưng là "Ngư vương".
"Nga? Còn có loại thi đấu này? Chúng ta cũng đi xem đi!" Ân đế ngạc nhiên nói.
Trong thôn rất chen lấn, cưỡi ngựa không tiện, bốn người dứt khoát đem ngựa cùng xe ngựa gửi tại khách điếm, nhắm hướng nhiều người tụ tập nhất mà đi.
Ân đế đem Thượng Quan Tử Ngọc bảo hộ trong ngực, không muốn để người khác chạm vào y dù chỉ một chút.
Thượng Quan Tử Ngọc đối với tiểu tâm tư này của hắn vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm thấy từng đợt ngọt ngào, cũng thành thành thật thật để hắn ôm.
Đến gần mới thấy một tửu lâu rất lớn tên gọi "Ngõa Cương Trại", nghe vào tai hơi có chút hào khí anh hùng nghĩa khí.
Một nam nhân gầy gò từ trong tửu lâu đi ra, hướng đám người chắp tay nói "Các vị, cứ ba năm một lần "Trù vương" lại được tổ chức, năm nay là do tửu lâu của ta đây gánh vác, bên trong tửu lâu của ta đã chuẩn bị vài chục bàn toàn ngư yến.
Tất cả đồ ăn phân biệt đều do bốn vị đại trù tham gia dự thi làm thành, hợp thành một bàn toàn ngư yến.
Hôm nay các vị liền cho một ít mặt mũi vào trong nhấm nháp một chút, đến cuối cùng bàn toàn ngư yến nào còn lại ít nhất thì đó chính là "Ngư vương" của năm nay.
Hôm nay bản tửu lâu sẽ miễn phí toàn bộ rượu nhắm!"
Toàn bộ dân chúng trên trấn đều kêu to hoan hô, lão bản tửu lâu phải vươn tay xuống dưới đè lại mới thật vất vả ngừng được tiếng người gào thét, lão bản cao giọng nói "Bất quá ta phải nói trước một chút, nếu có người nhân cơ hội quấy rối, nhiễu loạn trật tự đang đi thi đấu, vậy thì đừng trách ta không khách khí."
Xem ra vị lão bản tửu lâu này cũng là người có danh vọng, có thể trấn áp được mọi người.
Ân đế nói với ba người "Vừa lúc chúng ta chưa ăn cơm trưa, không bằng cũng đi nếm thử toàn ngư yến đi, thế nào?"
Liễu Tịch ánh mắt tỏa sáng thẳng tắp gật đầu, hắn thích nhất là ăn cá nha.
Bách Lý Hiên thì không để ý, hắn luôn đối với thức ăn không chú trọng lắm.
Thượng Quan Tử Ngọc cảm thấy buồn cười, Bệ hạ ở trong cung có sơn hào hải vị gì chưa từng ăn qua, cũng chưa bao giờ thấy hắn đặc biệt thích cái gì, ngược lại là lần này xuất cung, thấy cái gì cũng đều nổi lên hứng thú.
Bốn người cùng mọi người đi vào tửu lâu, đi ngang qua người vị lão bản kia, hắn dùng ánh mắt kinh dị đánh giá một lượt bốn người bọn họ một lát, trên mặt lộ ra chút đăm chiêu.
Đám người Ân đế được hỏa kế dẫn tới một chổ ngồi mới phát hiện bàn này chỉ có bốn người bọn họ, mà những bàn còn lại đều là chật nít người.
Hỏa kế kia nói "Đây là lão bản của chúng ta cố ý an bài cho các vị."
Sau khi hỏa kế đi rồi, Bách Lý Hiên mới nhỏ giọng nói "Lão bản kia chắc sẽ không nhìn ra thân phận của chúng ta đi."
Thượng Quan Tử Ngọc lắc lắc đầu "Sẽ không, bất quá vị lão bản tửu lâu này tựa hồ không phải người bình thường, ánh mắt hắn sâu sắc, làm người lại khéo đưa đẩy, chúng ta hãy tận lực tránh tiếp xúc quá nhiều với hắn."
"Nga? Tử Ngọc chỉ mới nhìn thấy hắn vì sao có thể nói ra như vậy?" Ân đế hiếu kì hỏi.
Trên mặt Thượng Quan Tử Ngọc có một tia xấu hổ, quanh co nói "Ta, ta từng nghiên cứu qua học thuyết Âm Dương Ngũ Hành, bên trong có dạy xem tướng mạo người ta."
"Nguyên lai Tử Ngọc đúng là bán tiên a!" Ân đế cười nói.
Thượng Quan Tử Ngọc lắc lắc đầu nói "Muốn nói bán tiên thì phải nói sư phụ của ta, toàn bộ sở học của ta đều là do sư phụ chỉ dạy."
"Sư phụ của ngươi?"Ân đế sửng sốt, chuyện này hắn còn chưa bao giờ nghe Tử Ngọc nói qua.
"Tử Ngọc nói là Trương đạo tử?" Bách Lý Hiên hỏi
"Sư phụ của ta đúng là Trương đạo tử." Thượng Quan Tử Ngọc gật đầu nói
Ân đế cả kinh "Nguyên lai Trương đạo tử là sư phụ của Tử Ngọc." Trương đạo tử nổi tiếng là cao nhân thiên hạ thế ngoại, Ân đế tự nhiên cũng biết nhưng lại không ngờ rằng đạo tử cư nhiên lại là sư phụ của Tử Ngọc.
"Lần sau có cơ hội, Tử Ngọc nhất định phải mang ta đi bái kiến lão tiền bối này.
Được rồi, tất cả ăn cơm đi, đừng trì hoãn cuộc thi đấu của trù vương." Ân đế cầm đũa lên nói.
Không hổ được xưng là "toàn ngư yến", trên bàn hơn mười đĩa thức ăn đầu lấy cá làm chính, có hồng liêu, hấp, đôn nấu, du tạc đủ loại, đưa mắt nhìn đều là cá.
Không thể không nói, tay nghề của bốn vị đại trù này đều thật khó lường, không phân cao thấp, trình độ như nhau, chỉ cần nhìn Liễu Tịch đem một bàn cá đều nếm thử một lượt, khóe miệng không ngừng vươn lên thì có thể hiểu được.
Kể cả người luôn không thích ăn thịt như Thượng Quan Tử Ngọc cũng nhịn không được gắp vài đũa, Ân đế thấy y thích, trong đầu liền suy nghĩ đem mấy vị đại trù này thỉnh đến Ngự Thiện Phòng trong cung đi.
Ngay lúc này, vị lão bản tửu lâu đi tới chắp tay nói "Các vị công tử, không biết toàn ngư yến này có vừa lòng không?"
"Rất tốt a, chính là không đủ ăn, nếu lại nhiều thêm chút" Liễu Tịch còn chưa nói xong đã bị Bách Lý Hiên một phen che miệng lại, không cho hắn lải nhải.
"Cá làm phì mà không ngán, mỗi người một vẻ." Ân Thần Dục nói "Bất quá theo suy nghĩ của tại hạ, vẫn là món canh đầu cá nấu đậu hủ chiếm hạng nhất."
"Nga?Vì sao?" Lão bản tửu lâu tò mò hỏi, này rõ ràng chỉ là một chén canh cá a.
Ân đế cười cười, thân thủ ôm chầm Thượng Quan Tử Ngọc bên cạnh hắn, nói "Bởi vì ái nhân của ta thích uống canh này, cho nên ta cho rằng nó là ngon nhất."
Mặt Thượng Quan Tử Ngọc "xoát" một cái liền đỏ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cái người đang nói lung tung, lại phát hiện người nọ đang nhìn mình cười đến thật ôn nhu, trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc một trận rung động nói không ra lời.
Liễu Tịch ngồi một bên âm thầm trợn trắng mắt, nhị vị, có thể hay không đừng có ở trước mắt mọi người trình diễn ân ái như vậy a, tưởng người khác đều mù sao?
"Nguyên lai là như vậy!" lão bản tửu lâu cười to nói "Nhị vị kim đồng ngọc tử, phu thê tình thâm, thật sự là làm cho người khác cực kỳ hâm mộ không thôi!"
Cuối cùng, vị đại trù nấu ra món đầu cá nấu đậu hủ trở thành "Ngư vương", mà vị "Ngư vương" này mấy tháng sau lại trở thành ngự trù trong hoàng cung.
Lúc đó, người dân trên trấn mới biết, nguyên lai Hoàng đế đã từng đến tửu lâu nếm thử món canh cá kia.
Từ đó, món canh cá kia liền trở nên nổi tiếng, đặt tên là "Hoàng hậu canh", tên như ý nghĩa, chính là món canh Hoàng hậu yêu thích.
"Công tử, hôm nay gió lớn, nhà đò không chịu đi thuyền, chúng ta chỉ có thể đợi ngày mai quay lại."
Ân đế đứng ở khách điếm, Bách Lý Hiên đi kênh đào hỏi sự tình thuyền bè trở về nói với bọn họ.
"Chúng ta liền ở lại đây qua đêm rồi tính sau, có lẻ ngày mai gió sẽ nhẹ đi." Ân đế uống ngụm trà nói.
Lúc chạng vạng, bốn người nhàn nhã ngồi bên trong khách điếm, đang lúc chán muốn chết thì một tiểu tư dáng vẻ hoảng hốt chạy đến, thấy bọn họ thì chạy lại thở dốc nói "Các vị, ta là hỏa kế ở "Ngõa Cương Trại", phụng mệnh lão bản nhà ta đến mời các vị đến tửu lâu, thỉnh các vị đi cùng ta."
Ba người Thượng Quan Tử Ngọc nhìn về phía Ân đế chờ hắn ra quyết định.
Ân đế buông chén trà,cười nhạt nói " Tả hữu vô sự, liền đi xem đi."
Hỏa kế vui vẻ vội nói "Kia các vị công tử xin hãy đợi một chút mới đến, tiểu nhân về trước phục mệnh."
Ân đế lôi kéo Thượng Quan Tử Ngọc đứng lên, nói "Vô sự hiến ân cần, không phải tặc thì chính là trộm, đêm nay chúng ta đi vào trong đó nhất định phải cẩn thận một chút mới tốt.".
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
227 chương
126 chương
4 chương