Chương 29: Trị thương Nhìn con gấu đen sau khi cố gắng một lúc liền dừng hành động phá gốc cây của mình, trái tim Lạc Tử Phong liền nhấc lên tận cuống họng. Bây giờ Cảnh Dung đang bị thương, cần lập tức điều trị, cánh tay mỹ lệ như vậy nếu để lại vết tích thì sẽ là chuyện áy náy cả đời. Mà có áy náy được hay không thì cũng phải sống sót ra khỏi cánh rừng này mới tính tới. Thừa dịp gấu đen còn chưa nhào đến, Lạc Tử Phong nhanh chóng nghĩ đối sách, đột nhiên nàng nhìn thấy cung tên cùng bao tên bị mình vứt bỏ một bên. Đúng rồi, sao mình lại không nhớ đến nó chứ? "Công chúa, nàng tin ta không?", đại khái là trong lòng Lạc Tử Phong đã lên kế hoạch, thế nhưng kế hoạch này nhất định cần có Cảnh Dung phối hợp, mà như vậy thì cần phải có sự tin tưởng của nàng ấy. "Ta tin", Cảnh Dung hầu như không suy nghĩ liền thốt lên hai chữ này, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy kinh ngạc. Vì sao có thể nhanh chóng đưa ra câu trả lời khẳng định như vậy, là bởi vì đứa ngốc này đối mặt với một đòn trí mạng của gấu đen nhưng vẫn không né tránh để bảo vệ mình sao? "Vậy thì chuẩn bị sẵn sàng. Lui về sau năm bước, sau đó ngồi xuống, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cũng không được động đậy". Lạc Tử Phong vừa nói xong Cảnh Dung liền làm theo, mới vừa ngồi vững thì đã nghe người kia nói tiếp một câu: "Bắt đầu đây, đừng sợ, tin ta". Nhưng mà, những lời này của Lạc Tử Phong vừa nói xong thì gấu đen liền xông đến. Lần này Lạc Tử Phong lăn sang một bên, bỏ mặc Cảnh Dung ở sau lưng nàng năm bước, hoàn toàn để Cảnh Dung rơi vào phạm vi công kích của gấu đen. Con gấu đen lúc nãy đánh không trúng rất nhanh bị mùi máu tanh nồng tỏa ra từ Cảnh Dung hấp dẫn, mà Cảnh Dung dưới tình cảnh này cũng chỉ cười khẽ một tiếng. Đây là tìm đường sống trong chỗ chết sao? Lạc Tử Phong lăn qua một bên cấp tốc nhặt cung tên, lấy tốc độ cực nhanh rút tên từ trong bao. Lúc huấn luyện đối mặt với con mồi di động nàng thường phải mất ba lần mới có thể bắn trúng, thế nhưng bây giờ tuyệt đối không cho phép phát sinh chuyện như vậy. Hơn nữa, nhìn Cảnh Dung ngồi trên mặt đất vẫn luôn nghe theo lời mình không hề nhúc nhích, trên mặt còn mang theo tia mỉm cười hiểu rõ, nàng càng không thể thất bại. Cơ hội đánh cược của nàng chỉ có lần này, nếu như mũi tên bắn lệch đi thì thứ cược thua chính là tính mạng của Cảnh Dung. Ván cược này nhất định phải thắng. Lúc Lạc Tử Phong cùng Cảnh Dung thở phào nhẹ nhõm một hơi thì đó là lúc con gấu đen trúng tên vào đầu, ngã trên mặt đất. Ý thức được gấu đen có thể đè lên Cảnh Dung, Lạc Tử Phong không kịp suy nghĩ lập tức vọt đến, ôm Cảnh Dung lăn trên mặt đất hai vòng, tránh được thi thể đang đổ xuống của gấu đen. Vết thương trên tay Cảnh Dung cũng dính bụi bẩn, máu chảy ra đã có màu đỏ sậm không bình thường. Lúc này Lạc Tử Phong mới nhớ đến vết thương của Cảnh Dung nãy giờ vẫn chưa được xử lí. "Cảnh Dung, ở yên chỗ này đừng đi đâu, ta đi tìm chút thảo dược liền trở về". Cúi đầu nhìn cánh tay Cảnh Dung, lẩm bẩm nói: "Còn phải tìm nguồn nước rửa sạch vết thương nữa". "Được rồi, ngươi đi đi", Cảnh Dung nở nụ cười mềm nhẹ với Lạc Tử Phong, lúc này Lạc Tử Phong mới phát hiện gương mặt nhỏ nhắn của đối phương đã trắng xám, đôi mi thanh tú nhíu chặt. Nhất định là rất đau, nàng có chút tức giận nắm chặt nắm đấm, nếu như không phải nàng quá mức vô dụng thì Cảnh Dung sẽ không cần đau đớn như thế. Không, bây giờ cứu vãn vẫn còn kịp, ít ra nàng có thể khiến cánh tay Cảnh Dung không lưu lại vết sẹo xấu xí, đây là điều duy nhất nàng có thể làm. Nhìn bóng lưng rời đi của Lạc Tử Phong, nụ cười trên mặt Cảnh Dung dần biến mất, nhìn con gấu ngã trên đất cách mình không xa, tầm mắt hướng về phía lúc nãy con gấu gào thét xuất hiện. Do dự chốc lát, nàng liền dùng cánh tay không bị thương chống đỡ thân thể miễn cưỡng đứng dậy khỏi mặt đất, bởi vì động tác mạnh mẽ mà khiến vết thương càng thêm đau đớn. Nhưng từ đầu đến cuối Cảnh Dung không hề phát ra bất kì tiếng rên đau đớn nào, nhưng mà hàm răng cắn chặt môi dưới cùng dáng vẻ ẫn nhẫn này đã tố cáo cảm thụ của nàng bây giờ. May mà động tác đứng dậy của nàng liền mạch, bằng không nếu thất bại thì phải chịu thêm một lần đau đớn như thế nữa, nước mắt cố nén khi ấy cũng phải chảy xuống. Cảnh Dung lúc này vô cùng chật vật, một thân cung trang cưỡi ngựa bắn cung hoàng gia lúc này đã rách không thể tả, bên trên còn dính bùn đất và máu, cánh tay bị thương vô lực buông thõng bên người, bước đi chập chững. Nhưng một đôi hồng mâu không hiện lên sự nản lòng, nàng chỉ muốn biết chỗ con gấu đen xuất hiện lúc nãy rốt cuộc có thứ gì đang tồn tại. Đợi đến lúc Lạc Tử Phong quay về thì thì thấy Cảnh Dung đang ngồi khoanh chân trên mặt đất y hệt lúc nàng rời đi. Lạc Tử Phong tìm được nguồn nước và thảo dược hưng phấn báo tin này cho Cảnh Dung, nhưng đáp lại chỉ có vẻ mặt đau khổ. "Làm sao vậy? Vết thương rất đau sao? Công chúa, chúng ta mau mau qua bên kia, ta phát hiện một con suối nhỏ, bốn phía mọc rất nhiều thảo dược. Đến đó thanh lí vết thương một lần thì sẽ không đau nữa". Lạc Tử Phong lúc nói ra lời này vẫn có chút thấp thỏm, dù sao Cảnh Dung cũng vì nàng mà bị thương, tuy rằng từ lúc bị thương đến giờ đối phương không hề có một câu trách cứ nào, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy hổ thẹn. Đã nói là phải cẩn thận bảo vệ đến cuối cùng vẫn để đối phương bị thương. Trong lòng biết được vẻ mặt xoắn xuýt này của Lạc Tử Phong là đang nghĩ gì, Cảnh Dung cũng không muốn trêu chọc nữa, chỉ nói ra lời thật mình đang nghĩ: "Thế tử, tay của bản cung bị thương, không có cách nào tự mình đứng lên....". "A?A!", nhìn cánh tay còn đang chảy máu của Cảnh Dung, Lạc Tử Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ đầu mình, sau đó liền cúi người đỡ Cảnh Dung đứng dậy, chỉ là không thể đụng đến cánh tay của đối phương, cho nên chỉ có thể ôm lấy eo người ta. Nghĩ đến mình phải chạm đến eo của Cảnh Dung công chúa thì nàng liền cảm thấy mặt mình nóng bừng, nói thế nào thì bây giờ nàng cũng đang một thân nam trang, ở trong mắt đối phương tất nhiên là "nam nữ thụ thụ bất thân". A, không được, mặc kệ cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, chính nàng rõ ràng nhất, Lạc Tử Phong là nữ tử, là nữ tử trăm phần trăm, vì vậy không có nam nữ, chỉ có nữ nữ. Cảnh Dung đặt cằm lên vai Lạc Tử Phong, mượn lực của Lạc Tử Phong chậm rãi đứng khỏi mặt đất, có chút buồn cười nhìn lỗ tai đỏ hồng của đối phương. Rõ ràng lúc trước ở cổng cung đã ôm nàng hai lần, lúc này sao còn thẹn thùng như vậy? Phò mã gia tương lai của nàng cũng thật quá ngây thơ a. Đỡ Cảnh Dung đi được mấy bước, Lạc Tử Phong phát hiện bước chân của Cảnh Dung có chút khó khăn, lại nhìn đến sắc mặt Cảnh Dung, trắng xám đến đáng sợ, môi không chút huyết sắc. Gay rồi, nhất định là do mất máu quá nhiều, trái lo phải nghĩ, nàng đứng bên người Cảnh Dung, không nói một lời liền ôm ngang giai nhân lên, bước chân hướng về phía con suối cách không xa. Cảnh Dung bị người đột nhiên bế khỏi mặt đất nhịn không được kinh sợ hét ra tiếng, sau đó một mặt ai oán nhìn người nào đó đang bước đi rất nhanh. Muốn bế người ta lên sao không biết thông báo sớm một tiếng chứ? Một đường không nói gì. Lạc Tử Phong một lòng muốn nhanh chóng xử lý vết thương cho Cảnh Dung, bước đi như bay, lúc cảm thấy hơi vất vả liền dựa theo nội công tâm pháp sư phụ để lại, thử vận nội lực trong người, bước chân quả nhiên nhẹ không ít, trong chốc lát liền đến bên bờ suối. "Công chúa, ta giúp nàng rửa sơ vết thương một chút". Lạc Tử Phong nhẹ nhàng đặt Cảnh Dung ngồi lên tảng đá, quỳ một chân trên mặt đất, không chờ đối phương đồng ý liền thành thạo như đại phu bắt đầu xử lý vết thương. Bởi vì chảy nhiều máu, lại trì hoãn thêm một đoạn thời gian nên y phục đã dính chặt lên vết thương, nếu như mạnh mẽ gỡ bỏ thì sẽ khiến vết thương thêm nặng hơn. Lạc Tử Phong bất đắc dĩ chỉ có thể bắt đầu xé ống tay áo từ bả vai của Cảnh Dung, sau đó tinh tế tách lớp vải ra khỏi vết thương. Đợi đến khi toàn bộ vết thương nơi cánh tay Cảnh Dung bại lộ trong không khí thì trên trán Lạc Tử Phong đã thấm ra một tầng mồ hôi. Sau đó nàng liền múc nước từ dòng suối tưới lên miệng vết thương, rửa sạch sẽ vết máu cùng bùn đất xung quanh vết thương. Đợi đến khi hoàn thành công đoạn này thì nàng liền tìm thảo dược ở bốn phía, chuẩn bị dùng hòn đá đập nát thảo dược, sau đó đắp lên vết thương của Cảnh Dung. Ngay lúc hòn đá trong tay Lạc Tử Phong sắp sửa đáp xuống đống thảo dược thì nàng liền dừng động tác, sau đó cầm lấy thảo dược đi đến bên suối rửa sạch một lần, rồi quay về bên cạnh Cảnh Dung. "Ngươi không làm nát thảo dược sao?", Cảnh Dung không hiểu nhìn Lạc Tử Phong cầm đống thảo dược đi đến bên cạnh mình. "Tất nhiên là phải đập nát rồi". Nói rồi, Lạc Tử Phong liền một mặt thấy chết không sờn nhét thảo dược vào miệng, cắn răng nhai. Bởi vì trong miệng có đồ, cho nên lời nói có chút hàm hồ: "Thế nhưng nếu dùng hòn đá đập thì sẽ không sạch, ta sợ ảnh hưởng đến dược hiệu mà để lại vết sẹo trên cánh tay nàng". Là như vậy a, Cảnh Dung cau mày nhìn vẻ mặt Lạc Tử Phong bởi vì thảo dược mặt nhăn thành một đoàn, có chút lo lắng nói: "Vết sẹo gì đó ta không quá để ý, nếu khó chịu như vậy thì đổi lại dùng đá là được rồi". Trong lúc vô tình Cảnh Dung ở trước mặt Lạc Tử Phong đã tự động bỏ đi xưng hô "bản cung", sửa lại thành "ta". Nghe được lời này của Cảnh Dung, Lạc Tử Phong trong nháy mắt có chút động tâm, thật muốn phun cái đống mùi vị khó chịu này ra khỏi miệng, thế nhưng vẫn nhịn xuống, kiên định lắc đầu: "Chút khó chịu này ta vẫn nhịn được, ngược lại Công chúa nàng, vết thương sâu như thế, nàng thậm chí một tiếng kêu đau cũng không có. So với nàng thì ta có đáng kể gì". Chuyện này.... Được rồi, thấy Lạc Tử Phong kiên trì như vậy, Cảnh Dung cũng liền theo ý nàng. Nhìn số thảo dược còn sót lại trong tay đối phương, nàng liền cầm lấy thả vào miệng, còn chưa đợi cảnh phong ngăn cản thì Cảnh Dung đã chịu không nổi mà phun hết ra ngoài. Thứ gì thế này, vừa đắng vừa tanh, như vậy mà Lạc Tử Phong còn chịu được, nhai lâu như vậy.... Cảnh Dung yên lặng khâm phục trong lòng, nàng cảm thấy sự nhẫn nại của Lạc Tử Phong lớn hơn nàng rất nhiều.