Tác Phi nhai nhóp nhép, cố tình phát ra tiếng vang, còn thú nhỏ chưa trải đời ngồi một bên thèm thuồng đến chảy nước miếng. Bất quá, mặc dù bị đồ ăn hấp dẫn đến vậy, thú nhỏ vẫn như trước ngẩng đầu ưỡn ngực, anh dũng kiên quyết không vì năm đấu gạo mà khom lưng, nhưng chính cặp mắt to tròn óng ánh ngập nước đã đem nội tâm rối rắm xoắn xuýt của nó biểu lộ mất rồi. Tác Phi trong lòng sảng khoái, trên mặt nở nụ cười, lấy ra một mẩu bánh bơ ngọt đặt trong lòng bàn tay, nói với thú nhỏ: “Cho anh sờ một chút, cái này liền cho nhóc.” Bạn nhỏ: “Gào gào gào gào gào.” Thà chết cũng không vì một khối bánh ngọt mà bán mình! Tác Phi lại lấy ra thêm một khối nữa đặt trong tay: “Hai khối luôn nha.” Bạn nhỏ: “Gào ~ ngao… ngao…” Chỉ có hai khối thôi mà đã muốn thu mua người ta. Ta… ta… Ta còn lâu mới động tâm! Tác Phi cười hắc hắc y hệt một tú bà lầu xanh. Lần này, cậu lại tăng thêm một miếng bánh. Lòng bàn tay toàn bộ đều là bánh ngọt, nhiều đến gấp đôi cái đầu của thú con. Bạn nhỏ mắt to ngập nước nhìn trừng trừng, tuy rằng ngoài miệng còn rống rống nhưng thân thể đã rục rịch nghiêng về phía trước rồi. Tác Phi thăm dò vươn tay, vừa muốn chạm vào, thú con lại bật người nhe răng với cậu. Tác Phi nhanh chóng thu tay lại, lấy lòng nói: “Nhóc ăn trước đi, ăn xong anh mới sờ.” Bạn nhỏ hoàn toàn động tâm, ngao một tiếng rồi đem đầu chôn trong đống bánh ngọt, thở hổn hà hổn hển ăn như heo. Sau khi bánh ngọt được giải quyết hết, Tác Phi rốt cuộc cũng được đền bù như mong muốn. Trong một góc xó xỉnh nào đó của rừng cây Noor tiếng tăm lừng lẫy, Tác Phi thoả mãn vuốt vuốt da lông bóng loáng mềm mại của thú nhỏ, nội tâm nghĩ như sau: Chờ tiểu gia hoả này lớn lên, lớp da lông này nhất định bán được rất nhiều tiền nha. Trong rừng cây Noor nổi tiếng khắp đại lục Jalands, thú nhỏ ăn uống no đủ lười biếng duỗi thắt lưng, nội tâm nghĩ như sau: Chờ bản thần thú lớn lên, nhất định trước hết sẽ lấy tên Tinh Linh đáng khinh này nhét kẽ răng. —- Đây chính là tương thân tương sát trong truyền thuyết đi. Đến đây, một Tinh Linh cùng một thần thú không tiếng động đạt thành hiệp nghị. Tinh Linh phi thường vừa lòng với tiền tài tương lai này, còn thần thú cũng miễn cưỡng tiếp thu đống lương thực dự trữ ấy. Đương nhiên, ở bề ngoài, Tác Phi cho là mình dùng một đống bánh ngọt, điểm tâm, bánh bích quy thu mua được một sủng vật manh manh, mà thần thú lại tin rằng tên Tinh Linh ngu ngốc kia bị trầm mê với khí chất uy vũ, hùng tráng, khí phách trắc lậu của nó, cam nguyện trở thành nô bộc cho nó. —- Hoang tưởng là bệnh, cần phải trị. Ăn uống no đủ, Tác Phi nghỉ ngơi cũng đủ rồi, tinh thần bắt đầu tốt hơn rất nhiều. Cậu đứng lên, cân nhắc xem như thế nào có thể rời khỏi chỗ này. Cậu không biết tình huống hiện tại của Veeshan là như thế nào. Tuy nói rằng thi triển cấm thuật hết sức tiêu hao sinh mệnh, nhưng cũng không có nghĩa là nàng nhất định phải chết. Bất quá, nàng chắc chắn sẽ giảm thọ. Với lại, thân phận của Veeshan đặc thù như vậy, các Tinh Linh ở Valinor sẽ không dễ dàng để nàng chết. Hiện tại nghĩ lại, Veeshan phi thường thông minh. Trong thời khắc nguy cơ như thế, cho dù bị đả kích nặng nề, nàng vẫn có thể như cũ phán đoán chuẩn xác tiếp theo nên làm thế nào. Lời nàng nói với Manzi cũng có ý nghĩa sâu xa. Nàng bảo Manzi cho nàng thời gian, thứ nhất là để cứu Tác Phi ra, thứ hai là để khiến mọi người nghĩ nàng biết rõ ràng chân tướng. Đây là công tác chuẩn bị cho chính bản thân nàng. Cũng chính là vì điều này nên Tác Phi mới tin tưởng rằng nàng sẽ không chết. Bởi vì nàng biết ‘chân tướng’, bọn Tinh Linh nhất định sẽ nghĩ cách để nàng sống sót. Tác Phi hít sâu một hơi. Cậu phải nắm chặt thời gian, nghĩ biện pháp để cứu Veeshan ra! Bất quá, trước mắt, ngay cả xác định vị trí của mình cậu còn không biết nha. Đây rốt cuộc là chỗ nào? Cây cối mọc thẳng tắp trời cao, không tới mức che hết ánh nắng, nhưng ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy lá cây chằng chịt, không thấy rõ bầu trời. Tại Jalands, nhìn trời là một môn học. Dựa vào đặc điểm của những phương vị khác nhau trên bầu trời, người ta có thể xác định được vị trí lãnh địa của các chủng tộc. Giống như Valinor của Tinh Linh tộc, ban ngày là ánh sáng từ thánh thụ bao phủ đại địa, buổi tối là ánh sao đầy trời. Mà lãnh địa Thánh Vực của Thiên tộc không có ban đêm, đối lập là Ma Vực, không có ban ngày. Nhân tộc và tộc Người Lùn giống nhau, phân rõ ngày đêm. Ban ngày bầu trời xanh nhạt, ban đêm xanh thẳm. Lãnh địa của Cự Ma tộc cùng Thú Nhân tộc thì tuỳ hoàn cảnh, ngày đêm không phân biệt được. Không trung lúc nào cũng là màu vàng sáng, giống như bị bão cát bao trùm. Còn lãnh địa của Yêu Tinh tộc lại tương đối đặc thù, là một vùng đất ảo nằm giữa lãnh địa Thiên tộc và Nhân tộc, có vòng bảo hộ đặc biệt. Bởi vì Yêu Tinh tộc giỏi bay lượn cho nên bọn họ không có lãnh địa cố định. Về phần Long tộc, Tác Phi tỏ vẻ, chủng tộc này quá mức thần bí, ngay cả lúc cậu chơi nhân vật tổng công chinh phục toàn bộ Jalands cũng không có cơ hội đặt chân tới. Nhưng trước mắt, Tác Phi không có biện pháp nhìn rõ bầu trời, vậy nên cũng rất khó định vị. Thôi vậy, cho dù không thể ra khỏi khu rừng này, nhưng nếu gặp được sinh vật có thể nói chuyện thì cậu cũng có thể phán đoán vị trí rồi. Ước chừng đi khoảng hai tiếng đồng hồ, chân Tác Phi đã mềm nhũn, nhưng cảnh tượng trước mắt lại không có biến hoá. Thú nhỏ lại bắt đầu ngao ngao, bản thân Tác Phi cũng mệt mỏi, vậy nên dừng lại nghỉ ngơi hồi phục một chút. Cậu cầm hai khối bánh ngọt, gặm gặm. Bánh ngọt còn ăn chưa xong, thú nhỏ bỗng đột ngột cong người – đây chính là hành động khi nó cảm giác được có nguy hiểm. Sau đó ầm một tiếng – là âm thanh của vật lớn ngã xuống. Tác Phi sửng sốt, vội vàng đứng lên quay người lại. Vừa nhìn thấy cảnh tượng phía sau, cậu đã ngốc đơ ra… Mõm, mõm bự quá xá! Một một chiếc răng nanh đều lớn bằng cơ thể Tác Phi. Đứng trước cái mõm khổng lồ, Tác Phi hình thể nhỏ nhắn ngay cả nhét kẽ răng cho nó cũng không xứng! Tác Phi ngu người, chỉ đến khi thú nhỏ ngoạm cậu một cái, cậu mới lấy lại tinh thần. Đệt đệt đệt, lúc này không chạy thì còn chờ lúc nào nữa! Tác Phi hận mình không mọc thêm mười cái chân, một hơi chạy xa vạn dặm mới tốt. Cuống cuồng chạy về phía trước, chạy đến khi thở không nổi nữa, Tác Phi mới chống đầu gối há miệng thở dốc, lúc này mới dám quay đầu lại nhìn. Cậu chạy lâu như vậy mà vẫn có thể thấy rõ ràng cái đầu to kia, thật sự là lớn tới phản khoa học nha. Bất quá chạy xa như vậy, cậu mới phát hiện là cái đầu kia không hề động đậy. Lại nghĩ tới tiếng nổ lớn lúc trước, nhất thời một ý nghĩ hiện lên trong đầu cậu. Chẳng lẽ quái thú này chết rồi? Nghĩ như vậy, trái tim đang đập như búa nện trong lồng ngực của cậu nhất thời chậm lại không ít, cậu cũng có tâm tình để quan sát. Bỏ qua cái đầu to kia, da lông toàn thân quái vật màu xanh lam, mượt mà toả sáng, mà trên màu xanh lại có chín nhúm lông đỏ rực, nhìn như những ngọn lửa nhỏ trên nền băng thiêu đốt lẫn nhau, vô cùng chói mắt. Vừa nhận ra điều này, Tác Phi ánh mắt liền lấp lánh. Đây đâu chỉ là mãnh thú hạng xoàng, mà chính là mãnh thú có tiếng tăm lừng lẫy – Hàn Băng Viêm Thú! Một mãnh thú cấp bảy. Một mãnh thú cấp bảy đã chết! Này có ý nghĩa gì? Ý nghĩa là, ý nghĩa là cậu sắp phát tài rồi! Ha ha ha! Tác Phi thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài. Đại thần xuyên không còn không vứt bỏ cậu nha, vẫn còn thương tình cho cậu phúc lợi từ trên trời rơi xuống nha. Khi không một đống tài phú đùng một cái rớt xuống trước mặt cậu, cậu thật trở tay không kịp. Ha ha ha! Tác Phi cười đến thấy răng không thấy mắt, cũng không để ý, bật người quay trở lại. Ngày xưa có câu chim chết vì mồi người chết vì tiền, lời này dùng để diễn tả Tác Phi thực không thể sai được. Đi đến trước mặt mãnh thú rồi, cậu bỗng nhiên ý thức được một vấn đề phi thường nghiêm trọng. Mãnh thú cấp bảy – đại boss mà ngay cả Pháp sư, Cung thủ, Chiến sĩ cùng nhau hợp thành tổ đội tấn công cũng không chết – tại sao lại lăn đùng ra chết bất đắc kì tử trước mặt cậu? Cậu lại muốn chạy nước rút lần nữa rồi. Giết chết mãnh thú hung hãn này nhất định sẽ là một boss còn hung tàn hơn nữa, thật sự không phải là thứ một nhân vật qua đường bé tí như cậu có thể đối phó đâu. Tuy rằng trước mắt là mãnh thú cấp bảy chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nhưng cậu cũng phải giữ mạng mới cầu được… Vừa định chạy, cậu lại phát hiện được ngay đối diện có một thân ảnh mơ hồ. Tập trung nhìn kĩ, kia là một con người? Một con người giết chết mãnh thú cấp bảy? Ha ha, đừng đùa nữa, một con kiến có thể cắn chết voi sao? Trong tích tắc, ‘người’ kia cũng đã phát hiện ra cậu, từng bước một đi tới. Khoảng cách còn ba thước, Tác Phi thấy rõ ràng. Không có tai nhọn nghĩa là không phải Tinh Linh, không có cánh nên không là Thiên tộc hay Yêu Tinh, người cao chưa tới năm thước nên không là Cự Ma, hình thể thon dài không phải Người Lùn… Nhưng, đôi mắt là màu tím… ĐM! Là Ma tộc!! Tác Phi muốn khóc aaa. Gặp gỡ Ma tộc cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là gặp gỡ Ma tộc vừa đơn phương độc mã xử lý mãnh thú cấp bảy đây nè. Trong ấn tượng của cậu, Ma Tộc chính là tử địch của Thiên tộc và Tinh Linh. Một khi Ma tộc gặp phải Tinh Linh, cũng không phải là chuyện ngươi chết ta sống, mà là làm thế nào cho ngươi sống không được chết cũng chẳng xong, tuyệt đối sẽ đánh cho mẹ ngươi nhìn cũng không ra. Hiện tại chạy còn kịp không dạ? Tại Jalands, Yêu Tinh tộc yêu diễm quyến rũ, Tinh Linh tộc tao nhã hoa lệ, Thiên tộc cao quý lãnh diễm. Đây là ba chủng tộc nổi tiếng vì vẻ ngoài lộng lẫy của mình.  Nhân loại cùng Người Lùn thuộc tư chất thường thường, mà Thú nhân cùng Cự Ma thì có thể phá tan giới hạn về thẩm mĩ. Nhưng Ma tộc là cực đoan nhất. Xinh đẹp có thể đẹp tới mù mắt, xấu xí có thể xấu tới ma chê quỷ hờn. Thời nguyên thuỷ, vốn bộ dạng của Ma tộc thuần huyết phi thường kinh động lòng người, thậm chí có thể so sánh với Tinh Linh tộc cùng Thiên tộc. Nhưng Ma tộc cũng không coi trọng huyết thống mà chỉ tôn sùng sức mạnh, vì để đạt đến đỉnh cao sức mạnh bọn họ thậm chí có thể cùng Thú nhân giao hợp sáng tạo nên bộ tộc Cự Ma, từ đó có thể thấy được ham muốn lực lượng của họ điên cuồng tới mức độ nào… Tác Phi nhìn Ma tộc đang cách cậu càng ngày càng gần. Thấy Ma tộc có khuôn mặt có thể đem ra so sánh với tiểu bảo bối Manzi của cậu, cậu nhất thời chịu không nổi muốn quỳ lạy. Mái tóc dài đen như mực, đồng tử màu tím huyền ảo, còn có dung nhan nghịch thiên này, mẹ nó đúng là một Ma tộc nguyên thuỷ. Tại Jalands có một câu vô cùng chí lí: đừng đo chiều cao với Người Lùn, đừng giảng tam quan với Ma tộc. Mà loại Ma tộc nguyên thuỷ này là nhân tài kiệt xuất trong Ma tộc, tam quan nhất định là càng thêm vỡ vụn theo gió bay xa. Lần này Tác Phi thật không biết là có sống được hay không nữa. Cậu thực tình bắt đầu nghiên cứu làm sao để có thể chết lưu loát một chút… Ngay trong lúc Tác Phi bị doạ đến hồn phi phách tán, Ma tộc kia đã đến gần ngay trước mắt. Hắn nhìn Tinh Linh trước mặt, khoé miệng khẽ cong lên, đôi mắt tím nhiễm đầy tà khí. Hắn nắm lấy cằm Tác Phi, cuối người hôn xuống.