Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí
Chương 28
Thành Moya, thành lớn nhất trong số ba đại chủ thành của Nhân tộc, trong một đêm biến thành một mảnh phế tích. Toàn bộ đại lục Jalands lâm vào khiếp sợ.
Bất đồng với việc thánh thụ Tinh Linh tộc bị chặt, lần này cả một toà thành trứ danh đều hoá thành tro tàn, mà còn không có chút dấu hiệu nào, cũng vô pháp tìm ra chân tướng.
Bởi vì tất cả những người có liên quan đều tiêu thất cùng với nó.
Đây như một hồi thiên tai, thần linh trừng phạt, khiến con người không thể phản kháng, chỉ có thể ngồi chờ diệt vong.
Tác Phi đã chết rồi sao?
Không, cậu còn sống, cũng là nhân chứng duy nhất còn sống.
Tại thời điểm cuối cùng, cậu thoát khỏi xiềng xích, nhưng cũng không có ngốc đến mức quay đầu bỏ chạy. Ngược lại, cậu dùng tốc độ nhanh nhất đời mình lấy ra một đống da lông trong túi không gian, sau đó gấp gáp đem thân thể của mình một tầng lại một tầng gắt gao bao bọc.
Đương nhiên cậu không quên còn có thú nhỏ. Trên thực tế, độ mẫn cảm của động vật rất cao. Nó có thể sắc bén cảm nhận nguy hiểm sắp tới lên ngoan ngoãn chui vào lòng Tác Phi. Hai người ôm nhau quấn thành bánh chưng, cố gắng cuộn mình nhỏ nhất có thể, tận lực tận dụng hết tất cả khả năng của da lông mãnh thú.
Dù vậy, đợi sau khi xung quanh an tĩnh, lông của Hàn Băng Viêm Thú với Thập Sắc Cự Văn Thú mà Tác Phi tân tân khổ khổ bắt được, cùng với mãnh thú cấp năm chết thảm kia, toàn bộ đều đã hỏng.
Lực phòng ngự của da lông nghịch thiên như thế, mà cậu còn quấn chừng mười lớp, cuối cùng bị oanh tạc đến chỉ còn một lớp trong cùng, toàn bộ lớp ngoài đều bị đốt rụi. Nhìn bộ dáng này liền biết được lực công kích khủng bố bao nhiêu.
Về phần Arian cùng người tóc lam không hề phòng bị kia, Tác Phi tỏ vẻ, đại khái đã chết tới tro cốt không còn đi. Tuy rằng chết kiểu này thì tiện nghi bọn họ quá, nhưng dù gì cũng đã chết rồi, cũng không thể lôi họ sống dậy rồi giết thêm lần nữa…
Hơn nữa, trước mắt cậu cũng không có tâm tình nghĩ về mấy chuyện đó. Chuyện lớn như vậy nhất định sẽ oanh động toàn bộ Jalands. Đến lúc đó, chủng tộc khác sẽ phái quân đội tới, nếu phát hiện trên phế tích vẫn còn người sống nhất định sẽ có chuyện lớn.
Cho nên, việc cấp bách nhất là phải nhanh chóng chạy trốn.
Cậu từ trong một đống đổ nát loạn thất bát tao* đi ra. May mắn trên người bọc dày như vậy, dù có chút đau đớn nhưng không trọng thương gì. Thú con có chút ủ rũ, có lẽ là bị doạ sợ, nhưng thân thể cũng không có vết thương lớn.
*lộn xộn, ngả nghiêng, bừa bãi
Tác Phi nhìn quanh bốn phía, mắt sắc phát hiện một thiếu niên Ma tộc đang nằm trong mảnh hỗn độn.
Cậu nhanh chóng chạy tới. Y phục trên người Samuel đã rách nát không chịu được. Hắn nằm trên mảnh phế tích, an tĩnh như đã ngừng hô hấp. Trong lòng Tác Phi lộp bộp một tiếng, đưa tay lên mũi hắn, khi cảm nhận được hô hấp mỏng manh mới an lòng.
Chắc hẳn là kiệt sức. Ngẫm lại cũng đúng. Sức công kích có thể so sánh với đạn hạt nhân thế này, không kiệt sức mới là lạ.
Tình cảnh trước mắt không hiểu sao có chút quen thuộc, tựa hồ giống như lần đầu tiên cậu cùng Samuel gặp nhau trong rừng cây Noor. Bất quá, lúc đó cậu sợ Ma tộc trước mắt muốn chết; nhưng hiện tại, cho dù biết rõ Samuel vừa huỷ diệt toàn bộ thành Moya, cậu cũng không có chút cảm giác sợ hãi.
Hít sâu một hơi, Tác Phi cẩn thận kiểm tra thân thể Samuel. Tứ chi của hắn có một vết thương sâu chừng 10cm, hẳn là do Arian gây ra.
Tác Phi nhẹ nhàng tiến tới, cẩn thận hôn lên vết thương, như nguyện nhìn thấy vết thương bắt đầu khép miệng.
Samuel mất máu quá nhiều, sức lực lại tiêu hao lượng lớn, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng thanh tỉnh. Tác Phi chỉ có thể nhặt Tu La nhận lên giắt bên hông, sau đó ra sức nâng Samuel dậy.
Cậu sớm có tính toán. Phòng ngủ của Arian tất nhiên có truyền tống trận, nếu không người tóc xanh kia cũng không có khả năng xuất hiện đột ngột như vậy, mà bây giờ bọn họ chỉ có thể dùng truyền tống trận kia rời đi.
Vượt qua nhiều vật cản, cậu tìm được truyền tống trận đang tản ra quang mang mỏng manh.
Tác Phi nhanh chóng bước tới, bỗng nhiên lại ý thức được một vấn đề: Cái thứ này dùng như thế nào? Đứng vào là đi được? Không lựa chọn điểm đến có được không?
Trong lúc chơi game, nếu cậu muốn dùng truyền tống trận, rê chuột tới sẽ có gợi ý lựa chọn đi đâu, nhưng hiện giờ thì làm thế nào?
Không có chuột máy tính thì làm sao chọn được a?
Chẳng lẽ lại muốn cậu dùng tay chọn? Hay là dùng ý niệm? Trong đầu nghĩ gì thì đứng vào sẽ tới đó?
Không biết a~!
Cân nhắc nửa ngày, trước mắt cậu chỉ có một vị thiếu niên đang hôn mê cùng một con thú nhỏ không có biện pháp câu thông. Dù sao không thể chờ chết, xem ra chỉ có thể hy vọng vào vận khí.
Sau đó, quả nhiên không cần lựa chọn gì hết! Ý niệm cái gì, không đợi cậu suy nghĩ, đã bị mê muội truyền tống bà nó rồi…
Tác Phi không biết rằng truyền tống trận này là cố định, dưới tình huống bình thường chỉ có thể tới được một địa điểm được thiết lập sẵn. Nhưng dưới sóng xung kích mãnh liệt của Samuel, truyền tống trận tỏ vẻ, nó cũng bị thương.
Một cái truyền tống trận không đáng tin như vậy, người có hiểu biết một chút sẽ không ngốc tới mức bước vào, vận khí kém sẽ bị nghiền nát xương đó.
Mà cho dù vận khí tốt thì cũng không thể xác định sẽ bị đưa tới địa phương nào, thậm chí có thể vĩnh viễn bị nhốt trong không gian ma pháp…
Sau khi Tác Phi và Samuel rời đi, cái truyền tống trận bạc nhược tội nghiệp ‘vèo’ một tiếng liền tiêu thất.
Một nam tử áo đen đột ngột xuất hiện tại phế tích thành Moya. Thân hình gã cao lớn, nhưng cả người đều bị y phục màu đen bao bọc, trừ bỏ cổ áo có da lông đen bóng, còn lại từ trên xuống dưới không có chút màu sắc.
Dù nơi đây bị tàn phá vô cùng hỗn độn nhưng gã lại nhàn nhã, thong thả như đang đi dạo trong hoa viên xinh đẹp. Tuy nhìn không thấy mặt gã, nhưng khí thế toàn thân làm người khác không thể xem nhẹ.
Đến nơi truyền tống trận đã biến mất, gã tạm dừng một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đứng ở chỗ nguyên bản là phòng ngủ của Arian, gã nhìn quanh một chút, sau đó xác định hướng Bắc rồi hướng đến. Nơi đó nghiễm nhiên là chỗ phát sinh mọi chuyện, là căn nguyên của bi kịch.
Từ đầu đến cuối gã cũng không có động tác gì đặc biệt, cho đến khi hắn dừng bước.
Gã yên lặng niệm một câu chú ngữ cổ xưa mà xa lạ, âm thanh không dễ nghe lại không cao không thấp, ổn trọng lại bình thản, tựa hồ có thể trấn an nhân tâm.
Chú ngữ chấm dứt, một màn khiến người khác khiếp sợ xảy ra.
Những mảnh vụn của phòng ốc bắt đầu tan rã phân giải, chỉ chốc lát liền biến mất không thấy, mà tình cảnh bên dưới cũng dần hiển lộ.
Là một khối thân thể bị tàn phá, một tay một chân đã đứt rụng, ngực có một miệng vết thương thật lớn, duy chỉ có mái tóc xanh phiêu dật vẫn như trước chói loá mắt, cùng với đôi mắt không chịu khép lại, trống rỗng vô thần.
Hắc y nhân cười cười, lầm bầm lầu bầu nói: “Lần này bị thương thực nặng.”
Không có người đáp lại gã. Thi thể kia rõ ràng đã dừng hô hấp, vậy mà gã lại dùng từ ‘bị thương’.
Ngay sau đó, tay gã từ trong hắc bào vươn ra, từng ngón tay dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Gã đặt tay lên thi thể, nhắm mắt lại, niệm một đoạn chú ngữ rất dài. Tiếp theo, sắc đen nồng đậm chậm rãi tụ tập trong lòng bàn tay gã, sau đó rơi xuống dung nhập vào thi thể.
Tiếp theo, điều thần kì xảy ra.
Cánh tay cùng cẳng chân đã đứt nhanh chóng được nối lại, trong màn sương mù đen, thân thể đã bị tạc phá thần kì hồi phục như cũ.
Một lát sau, người tóc xanh ngồi dậy, nhìn thấy hắc y nhân liền lập tức quỳ gối hành lễ: “Chủ nhân.”
Hắc y nhân đặt tay lên đỉnh đầu người tóc xanh, thấp giọng nói: “Hans, nói cho ta biết tất cả mọi chuyện.”
“Vâng.”
Người tóc xanh được gọi là Hans dùng ngữ khí bình tĩnh không chút gợn sóng thuật lại sự tình đã phát sinh, từ khi hắn xuất hiện đến khi bi kịch xảy ra, nói thật tỉ mỉ rõ ràng, trật tự phân minh.
Sau khi nghe xong, hắc y nhân trầm tư một chút mới cười nói: “Thực tốt. Ngươi làm rất xuất sắc.”
Hans như trước cúi thấp đầu, một câu dư thừa cũng không nói.
Hắc y nhân hài lòng nhìn hắn một cái, tiếp theo như nhớ ra cái gì, hỏi hắn: “Arian ở đâu? Tìm hắn ra.”
“Vâng, chủ nhân.”
Vừa dứt lời, Hans đã duy chuyển, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không nhìn rõ, chỉ trong chốc lát đã ‘tìm’ được Arian trong đống phế tích.
Arian sức mạnh không bằng Hans, cho nên thân thể tổn thương tới trình độ kinh người, mái tóc vàng tán loạn, hơn nữa vết thương trí mệnh trước ngực rất đáng sợ. Không hề nghi ngờ, y đã chết.
“Chủ nhân, thực xin lỗi, Hans không bảo vệ tốt hắn.”
Hắc y nhân cười cười nói: “Không có gì. Hắn nếu gọi ngươi tới chính là đã đồng ý gia nhập chúng ta. Bất kể là hình dạng gì cũng không sao. Mang về đi, làm con rối Nhân tộc.”
“Vâng, chủ nhân.”
Hai người như vậy rời đi.
Lại qua một canh giờ, phế tích thành Moya nghênh đón nhóm khách nhân thứ hai.
Một đội quân Cự Ma chỉnh tề bỗng dưng xuất hiện tại mảnh đất trống trải hỗn độn, mang khí thế che lấp trời đất. Người cầm đầu Cự Ma cao lớn cường tráng, lộ ra đôi răng nanh, hai mắt như chuông đồng, vẻ mặt hung ác. Đúng là vua Cự Ma – Barnor.
Mà lúc này, gã nhìn phủ đệ Arian biến thành bộ dáng này, cặp mắt lớn màu nâu lại xuất hiện thần sắc khủng hoảng.
Gã cơ hồ là gầm nhẹ, hạ lệnh: “Lục soát! Chỉ cần có người còn sống, toàn bộ mang lại đây!”
Các Cự Ma lớn tiếng đáp ứng, sau đó tản ra bốn phía đi tìm.
Barnor chính mình cũng lục tìm, thân hình to lớn cẩn thận lật những mảnh vỡ nhỏ, sợ nếu dùng sức sẽ tổn thương đến người nằm bên dưới.
Arian… Arian… Trong lòng gã không ngừng gọi tên này, tựa hồ như vậy có thể khiến tâm trạng điên cuồng của gã bình tĩnh trở lại. Y không có việc gì, y nhất định… nhất định còn sống.
Trắng đêm lục tìm, tiến hành sau ba ngày ba đêm, ngọn lửa hy vọng trong lòng cũng bị dập tắt.
Cự Ma vương vẫn luôn không ngủ, giờ khắc này hai mắt đã đỏ quạch.
Gã đem tờ giấy cầm trong tay nghiền nát thành phấn, trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “… Ta nhất định sẽ khiến cho bọn chúng trả giá đại giới!”
Hắc y nhân nhìn qua người tóc xanh, hết sức nhàn nhã hỏi: “Đưa cho hắn rồi?”
Hans thấp giọng nói: “Vâng. Barnor nhận định Arian đã chết, mà hung thủ là Samuel Lionel cùng Stefan Evans.”
“Rất tốt.”
Tác Phi bị truyền tống trận đẩy ra ngoài, bất ngờ rơi tự do giữa không trung, tốc độ càng ngày càng nhanh. Cậu rớt xuống mặt đất, nhưng lại có cảm giác thật mềm mại, quả là kì tích.
Nhưng giây tiếp theo cậu liền ý thức được điều không bình thường, nhanh chóng đứng lên.
Đm, cậu rõ ràng là dìu Samuel trên lưng, sau giờ lại rơi xuống lên người hắn vậy nè!
Samuel giờ đã suy yếu thành như vậy, lỡ bị cậu đè cho tắt thở thì sao aaa.
Tác Phi bối rối muốn kiểm tra hắn một phen, nhưng ngay sau đó, ‘phịch’ một tiếng, con thú nhỏ mập như heo từ trên trời giáng xuống, chính xác nện một phát lên người Samuel…
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
42 chương
19 chương
51 chương