Trương Vĩ từ nhỏ đã sống sung sướng, ăn khắp đại giang nam bắc, trong nước nước ngoài nơi nơi đều từng đi qua, nhưng hắn không ngờ rằng trong khu chợ bán rau ầm ĩ kia lại có thứ rau dưa mê người như vậy. Lần đầu tiên hắn kinh doanh nhà hàng, xuất ra một trăm hai mươi phần trăm nghiêm túc, muốn làm có quy mô, muốn biểu lộ năng lực của mình. Cho nên hắn không sợ mệt mỏi tý nào, tự mình đi chợ nông mậu điều tra các loại rau dưa trái cây, cân nhắc nhà hàng của mình làm cách nào để bày ra điểm mạnh, làm cách nào để lưu lại thực khách. Mua rau là cửa ải mấu chốt, có những quán ăn ăn xén ăn bớt từ việc mua rau cải, quản chế không nghiêm một chút thậm chí xuất hiện chuyện mua rau thối, cá ngất ngư sắp chết. Bình thường nhà hàng đều tận lực thuê người quen để mua rau _ tốt nhất là người thân, như vậy mới có thể xem xét tốt chuyện nhập hàng. Mà đương nhiên chính mình ra ngựa thì không còn gì tốt hơn. Rau của Tô Nham là hắn mua được trong lúc vô tình, hàng rau này cách nhà trọ hắn đang nán lại không xa. Cách vách có đôi vợ chồng trẻ cùng một cậu con trai bị bệnh kén ăn. Từ miệng bọn họ biết được hàng rau tuyệt thế này, khoa trương muốn chết luôn, cái gì ăn rồi có thể mỹ dung, cả tật xấu kén ăn của thằng con cũng chữa hết. Trương Vĩ hoàn toàn không tin bèn ôm tâm tính nhàm chán đi chợ rau, cơ hồ liếc mắt một cái liền tìm thấy đóa hoa tuyệt thế kia, bởi vì đó là gian hàng nhiều khách nhất. Trương Vĩ tự hỏi, thầm nghĩ chẳng lẽ rau dưa hàng này thực sự có công năng thần kỳ như thế. Ôm suy nghĩ muốn thí nghiệm tùy ý mua mấy thứ về nhà nấu cơm, trong lòng biết rõ tài nấu nướng của mình _ bình thường không có gì lạ. Nhưng hôm nay lại vì rau dưa tốt, món ăn ra nồi hình như nhiều hơn vài hương vị ngọt ngào, đặc biệt kinh diễm, hắn hoài nghi trù nghệ của mình chẳng lẽ được nâng cao trong nháy mắt. Kiên trì ăn rau của quầy này một tuần, Trương Vĩ cũng tin rau quầy này quả thật có công hiệu mỹ dung. Da trên mặt hắn trở nên bóng loáng, hơn nữa cả chứng táo bón cũng được chữa khỏi. ( beta : quảng cáo làm mình cũng muốn thử :v dạo này ngủ ít, lại hay bia bọt ăn uống với các sếp mặt đen hẳn đi, trông kinh vãi =3= ) Nếu đặt mua rau dưa của quầy này, nhất định có thể hấp dẫn rất nhiều khách hàng _ Trương Vĩ tin tưởng vững chắc. “Ngài Trương xin chào, tôi là Tô Nham. Thật ngại để anh đợi lâu.” Một thân tây trang thẳng thớm, một thanh niên nhã nhặn anh tuấn bước vào phòng khiến hai mắt Trương Vĩ tỏa sáng. Hóa ra người bán rau này là thành phần tri thức. “Ông chủ Tô không có muộn, mời ngồi.” ấn tượng đầu tiên của Trương Vĩ đối với Tô Nham rất tốt. Hắn vốn cho rằng sẽ là một con buôn thiếu văn hóa không phân rõ phải trái nhưng không ngờ ông chủ Tô trẻ tuổi nhã nhặn như vậy, nhìn rất có văn hóa. Trương Vĩ tự mình rót chén trà nóng cho Tô Nham. Tô Nham mấp môi, cười nói:“Hương vị đậm đà, thuần mà không đạm, đậm mà không chát, nham trà tốt nhất ở Vũ Di sơn, không hổ là nhất phẩm cư.” Trương Vĩ vui mừng nói:“Ồ hóa ra ông chủ Tô là cao thủ trong ngành trà, tôi không hiểu trà, chỉ đi theo gia phụ học sơ.” “Đâu nào, tôi chỉ biết trà Vũ Di sơn mà thôi, ha ha.” Tô Nham cười nói, trong không gian nuôi trồng các loại danh trà Vũ Di sơn, cho dù không hiểu giờ cũng đã hiểu. Trương Vĩ vẫy phục vụ mang thức ăn lên, thức ăn liên tục được mang lên. Trương Vĩ chỉ vào một đĩa nấm hương bông cải xanh nói:“Tôi nếm qua rất nhiều món ăn của các cửa hàng, hương vị của Nhất phẩm cư coi như là nơi làm tôi thỏa mãn nhất thành phố C. Nhưng đĩa nấm hương bông cải xanh này, nếu dùng nấm hương bông cải xanh của hàng nhà anh thì hương vị có thể tăng lên vài phần. Ông chủ Tô, tuổi trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy, thật muốn biết anh có bí phương gì ?” Tô Nham cười tươi: “ Loại món ăn đó có cái gì độc môn bí phương, tìm giống tốt, dùng nước sạch, nắm đúng thời cơ, đây là bí phương tốt nhất.” “Anh nói không sai _ rau mà, không rời đất đai không xa nguồn nước và tiết trời, ông chủ Tô có thể nắm bắt tất cả, thật sự là cao nhân. Anh có độc môn bí mật gì tôi cũng không hỏi nhiều, chúng ta đến nói chuyện làm ăn. Menu của quán đã định xong, tôi y theo menu đặt hàng những loại rau dưa này với anh, anh muốn tôi mỗi ngày phái người tới lấy cũng được, hay anh phái người đưa hàng đến cũng ok.” Tô Nham tiếp nhận tờ danh sách Trương Vĩ đưa. Trên đó liệt kê hơn mười loại rau dưa, quán ăn khác nhau menu cũng khác nhau, nhu cầu rau dưa cũng thay đổi. Tô Nham thấy những rau dưa trên đó y đều có , gật gật đầu:“Anh cho thời gian cụ thể, từ nay mỗi ngày tôi đưa hàng cho anh. Về giá tiền tôi cũng chẳng có ý nâng lên, giá từng mùa của chợ nông mậu bán thế nào tôi bán cho anh giá đó. Bảng báo giá tôi sẽ đưa lên định kỳ, một tháng kết sổ sách một lần.” Trương Vĩ mừng rỡ:“ Ông chủ Tô thật là người sảng khoái, không ngại thì từ nay chúng ta kết giao bằng hữu?” “Đó là vinh hạnh của tôi, Trương đại thiếu gia.” Tô Nham trêu ghẹo nói. Trương Vĩ cười khổ:“Cũng đừng gọi tôi như thế, rất khó nghe .” “Ha ha, bao nhiêu người hâm mộ anh, có thể làm thiếu gia cũng là người có phúc khí.” Trương Vĩ giảo hoạt cười:“Lúc nãy không biết thằng nhỏ nào không hiểu chuyện nhận thân bậy bạ, cư nhiên kêu tôi là ba ba. Tôi cả vợ cũng không có, lại chạy ra môt đứa con trai già khẳng.” “Phụt…… Trương thiếu gia thực xin lỗi, kỳ thật lúc ấy tôi vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng trong mộng, anh nên tin.” Tô Nham thành khẩn nói dối. “Tôi không so đo với anh, uống rượu uống rượu. Ngày mai tôi sẽ nghĩ kỹ hợp đồng rồi tìm anh.” Tô Nham khẽ nhíu mày:“Trưa mai tôi chờ ở quán ăn của anh.” “Được.” Bàn bạc với Trương Vĩ rất thuận lợi, kỳ thật tuổi hai người cũng xấp xỉ cho nên chủ đề có thể nói dĩ nhiên khá nhiều. Trừ chuyện làm ăn ra, cái gì cũng có thể tán dóc chút chút, trò chuyện trò chuyện, cuối cùng chuyển thành bằng hữu hứng thú hợp nhau thật sự. Thẳng đến gần mười giờ, hai người mới rời khỏi Nhất phẩm cư. “Tôi lái xe tới, đưa anh về luôn thể.” Trương Vĩ vẫy cẫy chìa khóa ra nói với Tô Nham, Tô Nham lắc đầu:“ Đừng, anh uống không ít rượu, tôi cũng chẳng dám ngồi xe anh.” “Ai ai, thật không nể mặt.” Trương Vĩ ồn ào. Tô Nham cười đưa rổ hoa quả qua:“Giỏ hoa quả này anh lấy về nếm thử, có cảm tưởng gì lần sau nói cho tôi biết.” Tô Nham cười thần bí, không đợi Trương Vĩ hỏi nhiều, xoay người đón một chiếc taxi biến mất trong bóng đêm. Trương Vĩ mang theo hoa quả nói thầm: “ Tặng tôi hoa quả? ” Lắc lắc cái đầu đã phát nhiệt, Trương Vĩ loạng cha loạng choạng đi đến bãi đỗ xe. Tô Nham về nhà lên mạng lướt qua thông tin, tra tìm rất nhiều hạt giống rau dưa trái cây. Chủng loại rau củ trồng trong không gian cũng không đủ lắm, có vài giống mua không được ở thành phố C nên Tô Nham đặt một ít hạt giống rất lạ trên mạng, rất nhiều loại nghe cũng chưa từng nghe qua. Đêm đã khuya, Tô Nham tiến vào không gian đi ngủ. Ngao Tây Tạng Tiểu Chiến thần mỗi lần thấy Tô Nham đi vào, sẽ đi đến bên người Tô Nham trước. Tô Nham ngủ nó lập tức canh giữ một bên, Tô Nham đi nó mới chịu đi chơi. Bây giờ Tiểu Chiến thần đã có thể gọi là đại chiến thần, uy phong lẫm lẫm mạnh mẽ như sư tử, mỗi ngày đều phát triển khỏe mạnh. Tô Nham rất vui mừng, lại phát sầu vì chuyện tìm vợ cho Chiến Thần. Ký kết hợp đồng với Trương Vĩ rất thuận lợi, thứ bảy vẫn đi học nhưng bốn giờ rưỡi chiều là có thể tan học. Hơn nữa thứ bảy không có lớp học buổi tối, là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi hiếm hoi của các học sinh. Mỗi buổi chiều thứ bảy, các thiếu niên thiếu nữ xao động bất an cứ như đánh huyết kê[1]. Tiếng chuông tan học vừa vang lên, học sinh lao khỏi phòng học như ong vỡ tổ. Các nữ sinh hẹn nhau đi dạo phố mua sắm, các nam sinh đi chơi bóng, đi quán internet, dị thường náo nhiệt. Mà hôm nay đúng lúc là 28 tháng 10 âm lịch, Tô Nham giữa trưa sai người đưa một cái lẵng hoa chúc mừng quán Tử Đằng Hoa khai trương, Trương Vĩ gọi đến mời y đi uống rượu, Tô Nham tìm lý do cự tuyệt. Phòng học chỉ còn lại Tô Nham và Lâm Cường. Lâm Cường đầy mặt hồng quang cười ha hả nói:“Ai nha, tớ còn tưởng cậu nói giỡn, không ngờ cậu thật sự mời tớ đi ăn KFC? Vậy thì ngượng chết được, Tô Nham cậu quá khách khí.” miệng nói như vậy nhưng Lâm Cường lại thèm chảy cả nước bọt. Hiện tại lưu hành một câu nói, ăn KFC đều là người có tiền. Học sinh cao trung không phải không có tiền mua một cái Hamburger nhưng tiền mua một cái Hamburger có thể ăn hai bữa cơm canh, hơn nữa có thể ăn rất no rất no bụng, một cái Hamburger không thể sánh bằng. Hơn nữa KFC gần nhất cách cao trung Lê Hoa tương đối xa, muốn đi ăn còn phải đón xe buýt, các học sinh làm sao có thời giờ. Tô Nham thu dọn cặp sách, vỗ vỗ túi tiền trong túi quần: “ Nói mời cậu ăn không phải lừa cậu, chúng ta đi thôi. ” “Ha ha ha, tất cả mọi người nói cậu lạnh lạnh lùng lùng không ở chung nổi, thì ra cậu rất tốt.” Tô Nham buồn cười: “ Tớ đang mua chuộc đấy, cậu nhìn không ra sao? Những bạn học khác cũng không phải lớp trưởng, không có gì đáng nói.” “Ha ha, cậu cứ mua chuộc tớ hối lộ tớ đi! Từ nay về sau tớ bảo kê cho cậu.” Lâm Cường vỗ ngực khoa trương nói, Tô Nham mỉm cười. Hai người lên xe buýt, Lâm Cường cứ như hôm nay mới quen biết Tô Nham, bỗng chốc biến thành kẻ ba hoa, đặc biệt nói nhiều. Từ tin quốc tế nói đến tin trong nước, từ tin thể thao nói đến tin giải trí. Từ trường học bà tám đến cả giáo viên nào đó, cuối cùng còn nói đến Tô Nham. “Tô Nham, ba mẹ cậu làm nghề gì vậy?” Lâm Cường dùng ngữ khí có phần hâm mộ hỏi, mắt quét nhìn quần áo của Tô Nham _ một thân Nike, giầy thể thao trên chân đặc biệt soái. Nghĩ thầm điều kiện trong nhà Tô Nham khẳng định rất tốt. Tô Nham không đếm xỉa tới nói:“Không biết, tớ ở một mình.” “Ba mẹ cậu công tác ở nước ngoài?” “Đi tái hôn hết rồi, không có liên lạc.” Lâm Cường thiếu chút nữa sặc, cũng không dám hỏi nhiều nữa. Hai đại nam hài cùng đi KFC có phần bắt mắt, đặc biệt là Tô Nham, cơ hồ trong nháy mắt khiến không ít nữ sinh chú ý. Tô Nham rút ví ra hỏi Lâm Cường:“Cậu muốn ăn gì cứ tự mình chọn”, một bên bỏ tiền một bên chen vào xếp hàng. Hôm nay là thứ bảy, trong KFC chật kín người. Lâm Cường liếc nhìn mấy tờ tiền trong ví Tô Nham, không cần lo ăn nhiều quá Tô Nham trả không nổi. Lâm Cường cười ha ha, không khách khí chọn rất nhiều, kêu ba cái Hamburger. Khi hai người cầm món ăn ngồi xuống, Lâm Cường cảm thấy mỹ mãn nói:“Tớ muốn ăn no lại mang về nhà, buổi tối không cần ăn cơm luôn.” Tô Nham lắc đầu, KFC ăn nhiều rất ngấy, y nhiều lắm chỉ ăn một cái Hamburger liền ngán. Tô Nham chậm rãi gặm khoai tây chiên, cầm điện thoại nói chuyện phiếm với người ta. Lâm Cường không lời nói thừa, biến thành con rắn háu ăn, cầm Hamburger từng ngụm từng ngụm nhét vào, ăn say sưa ngon lành. Lâm Cường phồng má khó khăn nuốt, chợt thấy hai người quen thuộc đẩy cửa mà đi. Phía trước là Lương Khuê, đằng sau là Trần Oản Oản, tổ hợp này đáng sợ đến mức làm Lâm Cường bị nghẹn, lập tức hai mắt trắng dã, ho đến trời long đất lở, tay phải liều mạng đấm ngực. Tô Nham đã giật mình, đi qua vỗ một cái vào lưng hắn, Lâm Cường lập tức thông thuận, đoạt lấy lon coca cola uống ừng ực. Tô Nham thở dài:“Ăn gì cũng đừng hạm như vậy, nếu xuất hiện tin tức học sinh cấp 3 mười lăm tuổi bị Hamburger làm sặc chết tươi, học sinh cấp 3 cả nước đều bị ê mặt đấy.” Lâm Cường thở dốc, lòng còn sợ hãi nói:“Tớ là bị hù dọa mà, Tô Nham cậu xem đó là ai.” Tô Nham quay đầu lại, nhìn thấy Lương Khuê và Trần Oản Oản. Lâm Cường nhỏ giọng nói:“Trần Oản Oản cư nhiên lại hẹn hò với Lương Khuê, tớ còn tưởng người như cô ấy không có dự định tìm bạn trai. Trước kia nhìn thấy nam sinh tới gần cứ như nhìn thấy nước mũi, cao ngạo quá trời. Lương Khuê nhìn cứ như hoa hoa công tử không đáng tin chút nào.”(hoa hoa công tử = playboy) Tô Nham thu hồi tầm mắt gặm khoai tây, không phản ứng đến Lâm Cường. Lương Khuê mua xong, dịu dàng mang theo Trần Oản Oản tìm chỗ trống. Kết quả chuyển một vòng không thấy bàn nào trống, đột nhiên thấy Tô Nham và Lâm Cường, bàn Tô Nham vừa vặn còn lại hai vị trí không người. “Chào, hai cậu cũng tới ăn KFC à, thật là khéo nghen.” Lâm Cường tiếp lời đầu tiên. Lương Khuê bưng chén đĩa tới, tính ngồi vào chỗ này. Trần Oản Oản nhíu mày, chần chờ một chút, thấy chung quanh thật sự không còn vị trí đành miễn cưỡng đuổi theo. “Không thể tưởng được hai người quan hệ tốt như vậy.” Lương Khuê liếc xéo Tô Nham, nói với Lâm Cường. Lâm Cường cười nói:“Tô Nham ở chung rất tốt, chỉ là không thích nói chuyện thôi.” Lương Khuê lườm một cái, săn sóc giúp Trần Oản Oản mở sốt cà chua, đưa giấy ăn qua. “Cám ơn.” Trần Oản Oản rất có tố dưỡng, động tác nhã nhặn ưu nhã, ngón tay thon dài bốc khoai tây lên yểu điệu ăn, nho nhã làm Lâm Cường xốn cả con mắt. Lương Khuê lại rất hưởng thụ, mỹ nữ ăn cái gì cũng đầy phong tình, hắn thích thế . “Trần Oản Oản cậu cũng phải cẩn thận, quen bạn trai âm thầm chút, ngàn vạn lần đừng để chủ nhiệm phát hiện.” Lâm Cường hảo tâm nhắc nhở. Hắn là lớp trưởng, mà Trần Oản Oản là lớp phó, hai người đều là người chủ nhiệm chọn. Chủ nhiệm nếu biết Trần Oản Oản yêu sớm, nhất định sẽ rất thất vọng. Động tác cắn khoai tây của Trần Oản Oản dừng lại, thần sắc lạnh lùng, thanh âm không hề phập phồng nói:“Đừng nói bậy bạ, tôi và Lương Khuê chỉ là bạn, cái gì yêu sớm chứ, hoàn toàn không có. Chỉ có điều thiếu cậu ấy một nhân tình, mời cậu ta đi ăn KFC thôi.” Nói xong, Trần Oản Oản dùng khóe mắt chú ý phản ứng của Lương Khuê. Lương Khuê nghe xong có phần mất hứng, hắn làm cũng đủ rõ ràng, sao đến miệng Trần Oản Oản liền thay đổi. Hơn nữa thỉnh ăn KFC chỉ là ngụy trang thôi, hắn làm sao có thể để mỹ nữ mời khách, xuất tiền chính là hắn mà. Lâm Cường sững sờ, chợt nói:“Nguyên lai là như vậy, nói như vậy cũng giống như tớ và Tô Nham rồi, ha ha, Tô Nham thiếu tớ một cái nhân tình, cho nên tớ bắt cậu ấy đãi ăn KFC.” Lời Lâm Cường nói làm sắc mặt Trần Oản Oản càng khó xem, cô hơi cắn răng còn Lương Khuê buồn phiền im lặng. Cô yêu Lương Khuê, Lương Khuê rõ ràng cũng yêu cô, vì sao Lương Khuê không nói trắng ra. Anh ấy không chủ động nói rõ, cô một nữ sinh sao có thể không biết xấu hổ nói ra chứ. Tô Nham im lặng hồi lâu cười khẽ cắt đứt Lâm Cường:“ Lớp trưởng cậu đừng đoán mò. Lớp phó thông minh xinh đẹp, bao nhiêu nam sinh theo đuổi cô, cậu xem Lương Khuê tên này ngu ngốc thiếu chất xám, biết cười ngây ngô biết bao ăn là vô dụng. Theo đuổi nữ sinh nha, nam sinh phải chủ động thổ lộ, cậu không nói sao nữ sinh người ta không biết xấu hổ thừa nhận quan hệ được. Không phải mỗi nam sinh đều có vận may gặp được nữ sinh chủ động thổ lộ.” Lâm Cường bừng tỉnh, vỗ giò nói: “ Thì ra là thế. Nói nửa ngày thì ra Tô Nham cậu đang khen bản thân đấy à? Vạn Phương người ta chủ động tìm cậu tỏ tình, cậu sao một chút chủ động cũng chẳng có.” Tô Nham buông tay:“Cô ấy có quyền thổ lộ, tớ có quyền cự tuyệt, tớ không có hứng thú với chuyện yêu sớm.” Hai người tán gẫu xung quanh chủ đề tỏ tình, Lương Khuê bên kia nghe xong lời của Tô Nham lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói cả buổi là thiếu một cửa định đoạt. Lương Khuê không khỏi nhìn về phía Trần Oản Oản, hắn lớn lên đẹp trai thành tích tốt gia cảnh lại cao, cấp 2 liền yêu sớm nhiều lần. Nhưng hắn đúng là chưa từng thổ lộ qua. Yêu mến nữ sinh nào liền trực tiếp hẹn đi ăn cơm xem phim thì thành. Đều cùng nhau song nhập hoa tiền nguyệt hạ[2] rồi, còn chưa coi là xác định quan hệ? Lương Khuê cân nhắc một phen bèn hiểu sự khác biệt này là do các cô gái miền nam rất uyển chuyển kín đáo, rụt rè thẹn thùng, hơn nữa dị thường chăm chỉ. Anh mà không nói rõ, đừng nghĩ người ta thừa nhận là bạn gái của anh. Lương Khuê buông lỏng cười cười, tâm tình chuyển tốt, ân cần hiến tặng sự săn sóc dịu dàng cho Trần Oản Oản, hơn nữa nhỏ giọng nói:“Buổi tối chúng ta cùng đi xem phim được chứ?” Trần Oản Oản trầm mặc gật đầu, sắc mặt hơi đỏ lên. Lương Khuê từ bên mặt thấy rõ ràng lập tức mở cờ trong bụng. Bộ dạng Trần Oản Oản thẹn thùng thật đáng yêu quá, chỉ cần buổi tối cùng đi xem phim, sau đó dâng tặng hoa hồng, nói một câu làm bạn gái của anh đi _ chuyện chỉ đơn giản thế thôi!