Lương Khuê vừa chạy xuống, lúc này còn không ngừng thở hổn hển, mồ hôi đầy mặt và đầu cổ, hung dữ trừng mắt nhìn Từ Vệ. Bộ dạng thoạt nhìn rất dọa người. Từ Vệ bị đẩy ra hơi lảo đảo, chờ đứng vững lại không khỏi tức giận. Hắn không quen Lương Khuê, nhưng mặt Lương Khuê quá bắt mắt, liếc mắt nhìn liền biết đây là Lương Khuê : “ Mắc mớ gì tới mày? Lương Khuê mày muốn làm gì? ”. Lương Khuê nhe răng cười:“Tao là sợ có người thua không chịu nổi nên làm việc ngu đần thôi.” Từ Vệ tránh khỏi Lương Khuê, sắc mặt tái nhợt một mảnh. Hắn không phải thua không chịu nổi, nhưng trận đấu hôm nay hắn thật sự cảm thấy thua không chịu nổi. Hắn cư nhiên bị đánh bại, mà không chỉ hắn bại, học sinh thể dục cũng bại _ bại bởi Tô Nham. Từ Vệ mê mang, phát mộng, đến lúc tỉnh lại mới tiếp nhận sự thật. Tất cả còn lại trong lòng đều là không cam lòng và phẫn nộ. Họ sớm tối mỗi ngày huấn luyện cực nhọc khó khăn, bọn họ ra sức như thế, tại sao lại bại bởi Tô Nham! Hắn không biết mình giữ chặt Tô Nham muốn làm gì. Muốn một đáp án tại sao mình thất bại, nhưng lại cảm thấy rất ngu _ Tô Nham có thể cho đáp án gì. Chạy bộ mà, nhiều con mắt theo dõi như vậy thì không làm giả được. Tô Nham tại sao lại thắng, bởi vì y chạy nhanh, vượt qua vạch đích sớm hơn hắn, đơn giản thế thôi. Điều này so với bị Tô Nham đánh một trận càng làm người ta căm giận mà bất đắc dĩ. Từ Vệ cười khổ, lúc trước đi theo Vạn Hưng quấy rối Tô Nham căn bản không nghĩ tới sẽ có chuyện hôm nay. Tô Nham hoàn toàn cố ý làm bọn họ nhục nhã, y kiềm chế lửa giận không động thủ mà lựa chọn phương thức có thể đả kích họ nhất. Tô Nham bị mấy học học sinh che chở phía sau, sợ Từ Vệ cao lớn làm ra chuyện kích động gì đó. Lương Khuê thấy Từ Vệ không có ý ra tay thì bĩu môi buông hắn ra, kéo áo thể dục lên dùng sức lau mồ hôi trên mặt. Buổi trưa chạy hai trận năm nghìn mét, mệt đến ngất ngư, cháng váng hoa mắt chân như nhũn ra. Rồi lại nhìn Tô Nham cầm giải quán quân mà trạng thái vẫn có vẻ khá tốt, Lương Khuê trong lòng vừa giận lại vừa bội phục. Tô Nham bình thường thành tích văn hóa tốt, ít vận động, thực không đoán ra y có thể lực và sức chịu đựng tốt như vậy. Lương Khuê ọc hết nửa bình nước, để thả lỏng cơ thể mệt mỏi sau khi chạy cự li dài. Lúc này mới vượt qua Từ Vệ đang ngẩn ra đi về hướng Tô Nham, vỗ vỗ bả vai Tô Nham nói:“Chúc mừng cậu, quán quân.” Tô Nham hơi kéo khóe miệng, vừa muốn đáp lời, kết quả há miệng, ọc xuống…… “Ngao!” Lương Khuê sợ tới mức gầm rú, luống cuống tay chân nhảy tới nhảy lui:“No No No! Kéo cậu ta ra!” “Tô Nham!” “A làm sao bây giờ, Tô Nham nôn kìa!” “Mau gọi Thầy Mã!” Một đám học sinh rối loạn bao trùm vây quanh Tô Nham giương nanh múa vuốt. Kẻ này muốn dìu y kẻ kia muốn đưa khăn tay, Tô Nham bị vây chật như nêm cối đầu óc choáng váng, thân thể càng khó chịu hơn. Ngực khó chịu không thôi, dạ dày không ngừng quay cuồng, cơm ăn hôm qua đều hận không thể nôn hết ra ngoài. Từ Vệ bị kinh sợ ngẩn người, dễ dàng kéo vài học sinh ra rồi lớn tiếng nói: “ Mấy người đừng vây quanh y, để y hít thở không khí trong lành. Nôn sạch thì tốt rồi. Đi ra đi ra, đám lớp 10 đần độn này.” Người liên can bị chửi chẳng thèm phát giận, đều ngoan ngoãn thối lui để Tô Nham thở. Từ Vệ chung quy là kinh nghiệm phong phú, kết quả vận động quá sức hắn đều có phương pháp điều trị. Vẫy lui người dư thừa, Từ Vệ một tay để lên lưng Tô Nham vỗ nhè nhẹ, một bên trấn an Tô Nham: “ Không có việc gì, cậu nôn sạch sẽ thì tốt rồi. Chỉ là vận động quá sức, liều dữ quá, nhất thời thích ứng không nổi.” Hắn nhíu mày liếc đống dơ bẩn Tô Nham nôn ra lại bổ sung nói:“Cậu trước khi chạy cự li dài ăn quá nhiều, huống chi là mì ăn liền.” “……” Tô Nham ngồi chồm hổm không nói chuyện, nôn sạch mọi thứ trong dạ dày, dùng nước khoáng súc miệng, thở gấp. Ngực dễ chịu hơn rất nhiều nhưng thân thể như có chút nhũn ra. Lương Khuê vươn tay giữ chặt Tô Nham, kiên quyết túm đến nơi sạch sẽ ngồi xuống : “ Nhịn không được thì phải nói chứ, nhìn cậu cả một biểu hiện khó chịu cũng không hiện ra, mọi người còn tưởng cậu rất dư lực.” Tô Nham không lên tiếng, liếc nhìn Lương Khuê đi chân trần. Vừa rồi y không cẩn thận nôn lên chân Lương Khuê, Lương Khuê trực tiếp cởi giầy, dứt khoát chân trần chạy khắp nơi. “Cậu ném giầy?” Tô Nham hỏi hắn. “…… Ừ, nhưng tôi không có ý gì đâu nghen. Tôi lười, giầy dơ không thích giặt, trực tiếp ném cho tiện.” Tô Nham không cho là đúng,“Tôi có thể đền cho cậu một đôi.” Lương Khuê không vui nói:“Tôi cũng không trách cậu, chưa nói muốn cậu đền giầy. Hôm nay cậu là đại anh hùng, nói chuyện vui vẻ một chút chết hả?” Tô Nham cười cười, không nói tiếp. Sau đó nhìn qua Từ Vệ không có dự định bỏ đi, nhất thời càng không biết nói gì. Từ Vệ xấu hổ nhìn Tô Nham, nên nói gì đây? Tô Nham vẫn mở miệng trước:“Vừa rồi cám ơn anh.” “Không cần…… Tuy bại bởi cậu rất không cam tâm, nhưng vẫn chúc mừng cậu giành được quán quân. Chuyện trước kia là chúng tôi không đúng, nhưng tôi vẫn muốn hỏi _ cậu tham gia chạy cự li dài có phải chỉ là vì đánh bại tôi?” “Đúng, đáng lẽ tôi làm hậu cần.” Tô Nham ăn ngay nói thật. “……” biểu lộ của Từ Vệ càng phức tạp hơn, cái gì cũng không nói nữa, xoay người đi. Lương Khuê cười ha hả ôm bả vai Tô Nham, kích động vỗ đầu gối khen lớn : “ Tô Nham hay quá! Nhìn cậu miệng tiện, nói tức chết người. Nhìn Từ Vệ bị cậu đả kích thành dạng gì một cái, không chừng từ nay về sau sẽ teo héo luôn. Cậu thật sự quá xấu xa, thắng thì thắng còn dùng lời nói ác độc kích thích người ta, nhưng mà, tôi thích! Ha ha ha ha ha!” “…… Nghe nói cậu chạy được hạng ba từ dưới đếm lên phải không?” Tô Nham nhẹ nhàng kéo tay Lương Khuê ra, khe khẽ hỏi hắn. Tiếng cười líu lo của Lương Khuê im bặt, ngượng ngùng sờ sờ mũi. Hắn đứng lên vỗ vỗ cái mông, nghiêm túc mà cải chính:“Cái gì mà hạng ba từ dưới đếm lên, là thứ năm mươi tám toàn trường! Toàn trường! Là hạng thứ năm mươi tám trong mấy ngàn người nghe rõ chưa hử!” “Hạng năm mươi tám, có thể giúp tôi tìm cuộn giấy vệ sinh hông?” “…… Làm gì?” “Đi WC chứ gì.” “Nôn xong cậu còn đi đại tiện!” Lương Khuê căm giận phàn nàn, trở thành một hồi chân trần mà chạy đi. Chờ Lương Khuê chạy về, Thầy Mã đang ngồi bên người Tô Nham nói chuyện phiếm. Hiện tại trận đấu toàn trường chấm dứt, kế tiếp chính là trao giải. Tô Nham nhất định phải lên, thời khắc vinh quang biết chừng nào! Thầy Mã chỉ sợ thân thể Tô Nham không thoải mái không thể lên đài, vậy thì tiếc nuối biết bao. May mà Tô Nham đã không còn trở ngại. “Tô Nham em chạy đứng đầu trường toàn lớp chúng ta đều thật vui mừng, thậm chí các lớp khác đều phấn chấn vì em chạy thắng học sinh thể dục. Nhưng Tô Nham lần sau em phải nhớ đừng quá liều mạng, em vẫn phải lấy học tập làm trọng. Có thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ điều gì.” Thầy Mã trịnh trọng dặn dò Tô Nham, Tô Nham ngoan ngoãn gật đầu. Đối với Thầy Mã mà nói, bọn họ là một tập thể lớp bình thường, vinh quang về mặt thể dục căn bản không cần. Nếu có là dệt hoa trên gấm, còn không có cũng chẳng sao hết. Nhưng học sinh đều còn rất trẻ, đúng là độ tuổi tuổi trẻ khí thịnh không dễ dàng chịu thua, Tô Nham ở mặt thể dục, bình thường không có biểu hiện thế nào. Lần này thật làm cho người ta bất ngờ, lại nghĩ tới đến đụng chạm giữa Tô Nham và học sinh thể dục, Thầy Mã đương nhiên hiểu rõ đây là Tô Nham hành động theo tình cảm, sợ rằng chỉ vì xả giận. Nhưng Tô Nham lại liều mạng quá mức, bằng không sao lại nôn ra. Nếu vì chức quán quân này mà bệnh nặng vài ngày, cái kia mới gọi được một mất mười, Thầy Mã thà không cần chức quán quân. Về mặc khác Thầy Mã lại rất vui mừng rất cảm khái, nói Tô Nham còn trẻ xúc động. Cậu lựa chọn phương thức như vậy đả kích học sinh thể dục ức hiếp cậu, có vẻ đặc biệt chững chạc. Tối thiểu cậu không lấy bạo chế bạo, mà chọn phương thức quang minh chính đại. Điều này không thể nghi ngờ tốt hơn chuyện đánh nhau nhiều. Cho dù Thầy Mã không nói, Tô Nham cũng tuyệt đối không có lần sau. Sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên y chủ động liều mạng như thế. Thiếu chút nữa thở cả phổi ra ngoài, mùi vị kia thiệt thống khổ khó chịu. Y thật sự vì không gian mà tố chất thân thể đề cao rất nhiều, nhưng chung quy y cũng không phải học sinh thể dục, không có trường kỳ huấn luyện tích lũy, đột nhiên đánh vào làm y không thích ứng được. Liều mạng một hơi giành được quán quân, trời biết vài chục giây cuối cùng kia, y tai ù, mắt hoa, cả người dường như mất đi ngũ giác. Quanh mình yên tĩnh một mảnh, chỉ dựa vào chấp niệm mà di chuyển hai chân, tiếng động rõ ràng nhất trong đầu, là tiếng tim đập thình thịch của bản thân. Thẳng đến bị học sinh tổ hậu cần nâng lên, Tô Nham khôi phục cảm giác, mới biết đã chạy xong . Kết quả, ói ra. “Từ nay về sau em sẽ lượng sức mà làm.” Thầy Mã thoả mãn rời đi. Sau đó là nghi thức trao giải, Tô Nham lấy được quán quân đứng đầu, làm 10/2 đoạt được giấy khen vinh quang. Thưởng cho cá nhân là một ít đồ dùng học tập, không có tiền thưởng. Đại hội thể dục thể thao chạy cự li dài mùa xuân kết thúc mỹ mãn. Tô Nham thu dọn cặp xong, cầm chìa khóa xe đi đến nhà xe, Lâm Cường sớm chờ ở đó. Thấy y đến liền vội nói: “ Tô Nham, tớ về trước một chuyến, sau khi ăn tối tớ sẽ đến nhà cậu ở. Ngày mai ngày mốt nghỉ hai ngày, chúng ta đi ra ngoài chơi thế nào?” “Đến nhà tớ?” Tô Nham nhìn Lâm Cường. “Ừ, nhà cậu tự do, ha ha, cậu cũng không thể cự tuyệt.” Lâm Cường vui cười. Đi nhà Tô Nham chơi là một chuyện, nhưng hôm nay thân thể Tô Nham không thoải mái, trong nhà không có ai, buổi tối nếu bị gì cũng không ai giúp đỡ. Lâm Cường lúc này mới muốn ở một ngày với Tô Nham. Tô Nham gật gật đầu, không cự tuyệt ý tốt của Lâm Cường. Kỳ thật Tô Nham đã không có chuyện gì, ăn cơm tối tại nhà Dì Từ vẫn hai chén lớn như cũ, không khác biệt so với ngày thường. Về nhà thu dọn phòng ngủ đã lâu không ở một phen, thay giường chiếu mới, xem tin tức ti vi thì Lâm Cường liền đến. Trên bàn trà chuẩn bị tốt đồ ăn vặt và hoa quả, Lâm Cường vừa vào nhà liền mừng rỡ vui vẻ kêu la:“Tô Nham Tô Nham! Tớ muốn suốt đêm!” “Tùy cậu, ngày mai có đi chơi không?” “Đi! Ha ha, cha tớ cho tớ một ngàn, để tớ mua cái điện thoại không hơn tám trăm. Tô Nham ngày mai cậu giúp tớ chọn với.” Tô Nham ừ một tiếng, cố ý đem máy tính cho Lâm Cường chơi. Y thì ngồi trên ghế sa lon lật sách, không khỏi dặn dò:“Ngày mai đã muốn ra ngoài chơi, vậy đừng chơi quá muộn.” “Dạ dạ dạ, một người chơi không chút tinh thần nào, Tô Nham, không bằng chúng ta đi quán net đi?” Tô Nham nghĩ nghĩ, gật đầu đáp lại: “Đi, 9 giờ rưỡi đi ra cửa quán net. Cậu chơi trước một người, tớ làm xong bài tập toán đã.” Mặc dù là ngày nghỉ sau đại hội thể dục thể thao nhưng các giáo viên một chút cũng không khách khí, các môn đều có một đống bài tập, thứ hai phải nộp lên hết. Học sinh khác còn có thể lười nhác nhưng riêng Tô Nham thì không được. Hình như đại đa số các giáo viên rất thích nói như vầy: Lớp trưởng, bài tập của em cho thầy xem trước một chút. Lớp trưởng, đáp án bài này em giải ra chưa? Làm lớp trưởng rất phiền, nhưng Tô Nham cũng không phàn nàn. Thầy cô giáo ra yêu cầu gì đều tận lực hoàn thành. Chút phiền cũng có, nhưng không đến mức không thể chịu được. Lâm Cường chơi game khí thế ngất trời, thỉnh thoảng gào khóc thảm thiết dậm chân đấm tường. Tô Nham đeo mắt kính, tập trung tinh thần làm bài. Một đống bài tập toán làm xong hết thì vừa vặn đến chín giờ. Tô Nham cất kỹ mọi thứ giả bộ đi vào phòng tắm, kỳ thật là vào không gian tắm, thay quần áo sạch sẽ thoải mái đi ra thúc giục Lâm Cường:“Tắt máy, chúng ta đi quán net. Cậu muốn tắm trước rồi đi không? Tớ tìm quán internet điều kiện tốt, trong đêm nếu mệt có thể nghỉ ngơi một chút.” “Không tắm, sáng sớm về tắm luôn thể.” Hai người đi trên đường cái ban đêm ồn ào. Quán net gần đó có hai ba cái, nhưng Tô Nham không muốn vào mà đón taxi mang theo Lâm Cường tìm một tiệm điều kiện tốt. Mướn một phòng, trong phòng có sofa có thể nghỉ ngơi, không khí cũng tốt, đương nhiên giá cả rất cao. Hai người chiếm một bàn máy tính, rong ruổi trong thế giới game. Lâm Cường bình thường học tập nghiêm túc, hiếm khi được chơi lại vô cùng điên cuồng, như si như dại cả mắt cũng không thèm chớp. Nhưng dù hắn là một người mới nhiệt tình yêu thích trò chơi cỡ nào, nhưng kỹ thuật tay mơ không cách nào thay đổi. Tô Nham mang theo gã tay mơ này chạy ngược chạy xuôi, nôn ba lít máu. Đảo mắt đến 12h, Tô Nham vứt bàn phím qua bên, mềm nhũn duỗi duỗi cái lưng mỏi nhừ, nói:“Tớ đi ra ngoài mua chút đồ ăn khuya.” Lâm Cường ừ một tiếng, đầu cũng không ngẩng. Tô Nham đứng ở cửa ra vào quán net hít thở không khí, nhìn quanh một phen thấy đối diện đường cái không ít quán ăn vặt, liền mua hai chén canh rong biển đi về quán net. Tô Nham vừa vào, chợt nghe có người hô lớn:“cs!cs![1] Đến người anh em chúng ta cùng cs, tao sát đừng nhìn mảnh Tiểu Hoàng, tăng tốc đi!” “Kỹ thuật của cậu xí quách quá, không có khiêu chiến không có ý nghĩa. Tôi đói bụng, đi ra ngoài nhét đầy bụng rồi nói sau.” Muốn mua đồ ăn khuya chính là Lương Khuê, Lương Khuê quay người lại trông thấy Tô Nham thì không khỏi sững sờ:“Ôi, lớp trưởng đại nhân cậu không phải tới bắt tôi đấy chứ ?” Tô Nham nhướng mày, mang đồ ăn khuya đi đến phòng thuê. Lương Khuê hấp tấp theo sau:“Thơm quá, có phần tôi không?” “Tự mình đi ra ngoài mua.” Tô Nham đá văng cửa, Lâm Cường vui vẻ nói:“Lương Khuê sao cậu lại tới đây?” “Tớ sớm đã đến, đang chơi game. Hai người các cậu thật sướng, cư nhiên bao cả phòng. Chơi trò gì thế?” Lương Khuê tiến đến bên người Lâm Cường. Kỳ thật hiện tại mọi người chơi Võng Du cơ bản đều là [ truyền kỳ ], chỉ có điều Lương Khuê và Tô Nham là dân mạng lão luyện, kỹ thuật thành thạo, không giống Lâm Cường, hoàn toàn là tay mơ. “Chơi không? Tôi nhường bàn cho cậu.” Tô Nham vừa ăn xong liền bĩu môi. “Vậy cậu chơi gì?” “Tôi ăn rồi ngủ, mệt quá.” “Ok, cậu dậy tớ nhường lại. Lâm Cường tay mơ, để anh đây dạy chú cái gì gọi là pk, cái gì gọi là cao thủ. Dùng con mắt trừng kẻ địch như chú là vô dụng thôi.” “Mà chú dùng đầu đập màn hình máy tính cũng vô dụng.” Lương Khuê liếc xéo bổ sung một câu. “……” Lâm Cường ngồi thẳng dậy, giải thích:“Tớ không đập mà, chỉ do thân thể kích động, không tự chủ được kề sát màn hình……” “Không cần giải thích, anh đây hiểu mà.” “……” Tô Nham tỉnh lại sau giấc ngủ đã là 3 giờ sáng, thấy Lâm Cường còn đang ra sức chém giết. Tô Nham mơ mơ màng màng nhìn lướt qua, Lương Khuê đã nằm sấp trên một chiếc ghế sa lon khác ngủ, còn có tiếng ngáy không cách nào làm ngơ. Tô Nham đang muốn tiếp tục ngủ, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Không phải điện thoại của y, là của Lương Khuê . Tô Nham một cước đá về phía Lương Khuê, Lương Khuê trầm thấp hừ một tiếng, tiếp tục ngủ. Tô Nham bực bội hô:“Lâm Cường, nghe.” “Cậu nghe đi, chỗ này tớ đang bận mà.” “……” Tô Nham trừng hắn, cầm điện thoại của Lương Khuê không thèm nhìn liền nghe. Tiếng khóc the thé của con gái truyền tới từ bên kia điện thoại, đáng sợ tới mức làm Tô Nham buồn ngủ cũng bừng tỉnh.