CHƯƠNG 68 – TRỞ VỀ NHÀ Nói thật thì lúc Hứa Kiệt nói cha bệnh nên cậu muốn về nhà thăm ông, phản ứng đầu tiên của tôi chính là cầm lấy điện thoại, chuẩn bị đi mắng Âu Phong Minh, hỏi xem hắn chiếu cố cha tôi như thế nào mà thành ra thế. Bệnh ông mới khỏi được ba phần thôi mà giờ lại bị bệnh lên, không biết có phải do hắn không biết tiết chế gây ra hay không. Chỉ là vừa cầm lên điện thoại thì tôi đột nhiên nghĩ có chút kỳ quái, rõ ràng vừa nãy mình mới cùng cha ăn cơm xong, ông tinh thần sung mãn sao có thể là dáng vẻ bị bệnh. Vì vậy tôi nhìn Hứa Kiệt, kỳ quái hỏi: “Hứa Kiệt, em có phải nhầm rồi không? Cha đâu có bệnh gì đâu, có phải Âu Phong Minh lại xúi em nói dối không?” Hứa Kiệt nghe xong, trên khuôn mặt xinh đẹp hơi hiện lên tia sửng sốt, sau đó nhếch miệng cười nhạt, con ngươi có chút buồn bã, cậu nói: “Hàn Hiểu, em không nói ba chúng mình, em nói ba em mà.” Ba ba của cậu chẳng lẽ không phải ba tôi sao? Nghe xong cậu nói tôi nhìn cậu chằm chằm cực độ nghi hoặc, chẳng qua lúc bắt gặp nụ cười khổ trên khóe môi cậu, tôi nghĩ mình hiểu điều cậu muốn nói rồi. Vì vậy tôi thử thăm dò: “Hứa Kiệt, ý của em là ba ruột của em á? Là cái người đã đuổi em ra khỏi nhà ngày trước sao?” Hứa Kiệt cắn cắn môi, cuối cùng cố sức gật đầu, nói: “Vâng, chị hai mới vừa gọi điện thoại nói ba em ngã bệnh rồi, ông đang nằm viện, mẹ em rất sốt ruột, bọn họ đều đang chờ ở bệnh viện. Cho nên, em muốn về thăm nhà một chút.” Nhìn Hứa Kiệt ủ rũ nói lời này, trong lòng tôi thầm nghĩ đây không phải là một chuyện tốt sao? Đáng lẽ nên đốt pháo chúc mừng, ban đầu là do chính ông ta âm ngoan không chịu nhận con của mình, hiện tại bị bệnh, chỉ sợ là hối hận rồi đi. Chẳng qua những lời này tôi không nói ra vì bắt gặp vẻ uể oải buồn bã của Hứa Kiệt, chỉ là hỏi: “Vậy em muốn thế nào? Nếu không thì chuẩn bị ít tiền gửi về đi?” Hứa Kiệt vội vàng ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó lại cúi thấp xuống rồi nói: “Hàn Hiểu, vô luận nói như thế nào thì ông cũng là ba em, mấy năm nay em cũng từng oán ông hận ông, thế nhưng mãi mãi không thể bỏ đi hai chữ ba ba. Kỳ thực em cũng biết mỗi khi em gọi điện thoại về, ba cùng mẹ đều không nhận, nhưng có đôi khi em cũng nghe được tiếng thở của họ bên cạnh chị hai. Bọn họ không phải không muốn nhận mà là không dám nhận.” Nói tới chỗ này con mắt Hứa Kiệt hơi đỏ, tôi thì mặt không đổi sắc nhìn cậu nói: “Em đừng quên, ngày trước người đánh cho em giống như một cái đầu heo cũng là ông ta, kêu em cút khỏi nhà cũng là ông ta, hiện tại ông ta thấy em hữu ích rồi thì mới kêu em trở về, mà em lại chứ thế đi về sao?” Sắc mặt Hứa Kiệt nhìn tôi có chút khó coi, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu nói: “Em chỉ về xem một lát thôi, bằng không cả đời này cũng sẽ không an tâm.” Tôi nhíu mày nhìn cậu, trong lòng bừng bừng lửa giận, nhớ tới bộ dạng cậu ngày tôi ôm cậu rời khỏi Hứa gia, cậu cả người chật vật như thế, mùa đông rét buốt mà đến chăn bông cũng không có, còn thiếu chút nữa bị lạnh chết, chân thiếu chút nữa cũng đứt đoạn rồi. Hiện tại cậu lại nói với tôi cậu muốn về đó, chắc cậu quay phim nhiều quá nên đầu óc choáng váng, mai kia phải kêu Âu Phong Minh ít thay cậu nhận mấy vai diễn quá mệt mỏi. “Thực sự quyết định cùng nhất định phải trở về sao?” Tôi nhìn Hứa Kiệt lại hỏi lại một lần. Sắc mặt Hứa Kiệt nhìn tôi hơi trắng, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu nói: “Em đã mua vé máy bay rồi, dự định ngày mai sẽ về.” Tôi nghe xong trong lòng càng thêm bừng bừng lửa giận, đã lấy vé máy bay rồi thì còn nói với tôi làm gì nữa. Hiện tại cậu chỉ là thông báo với tôi một tiếng thôi, căn bản không hề muốn nghe ý kiến của tôi, cái suy nghĩ này khiến tôi cực kỳ bực bội, nhưng tôi cũng không muốn nói nhiều để tránh Hứa Kiệt khó chịu. Vì vậy cầm lấy áo khoác rồi nói: “Trong công ty còn có việc, anh qua đó đây.” “Hàn Hiểu.” Hứa Kiệt gọi tôi một tiếng, tôi không muốn nổi nóng với cậu nên đi thẳng ra ngoài. Lúc xuống lầu trong lòng đầy mờ mịt, sau đó lái xe tới công ty. Học trưởng thấy tôi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vui vẻ hi ha ném hết công việc sang cho tôi, còn mình thì gọi điện thoại cho bác sĩ để hai người đi hẹn hò. Tôi ở công ty bận rộn cả buổi chiều, tới gần lúc tan tầm thì công việc trong tay cũng vơi gần hết, thế nhưng tôi không muốn về nhà, hiện tại ngẫm lại việc này, trong lòng vẫn là khó chịu cực kỳ. Tôi không muốn Hứa Kiệt quay về cái nhà kia, tôi ghét cha mẹ cậu. Thế nhưng Hứa Kiệt không giống với tôi mà tôi cũng không muốn nổi nóng với cậu, đời này tôi chưa từng nổi nóng với cậu lần nào, trước đây không, bây giờ cũng không. Chỉ là trong lòng thực sự rất bực bội, lúc tan tầm, mọi người đều rời đi, tôi cũng rời đi. Sau đó đi tới quán bar mà tôi cùng học trưởng hay đi để uống rượu. Quán bar tên là Dạ Hỏa, loại rượu nổi tiếng nhất ở đây cũng tên là Dạ Hỏa. Cả chén rượu đều là màu đen, thế nhưng ở trên mặt rượu lại bay bay một màu hỏa diễm vàng quất, cực kỳ đẹp. Loại rượu này khi uống qua cổ họng thì rất thống khổ, thế nhưng sau khi nuốt xuống bụng thì lại cảm thấy mát lạnh, nói chung rất dễ chịu, thế nhưng sức ngấm của nó cũng lớn lắm. Lúc tôi đi vào thì quán đã mở rộng cửa, bartender thấy tôi thì hơi kinh ngạc, sau đó cũng không lên tiếng mà chế rượu cho tôi. Ở chỗ này, đi vào chính là khách, mà đi ra rồi thì dù là ai cũng chẳng là gì. Cho nên hoàn cảnh ở đây rất tốt, tôi cũng thích phong cách ấy, đôi khi sẽ cùng Hứa Kiệt tới đây. Ngồi ở trên ghế bar cao chờ rượu, tôi lần đầu tiên chăm chú đánh giá quán bar, chỉ có thể nói quán bar này trang trí rất có gu. “Chẳng phải ở đây hôm nào tầm giờ này cũng kín khách sao? Ngày hôm nay sao chẳng có mấy ai thế?” Sau khi nhìn bốn phía một chút, tôi tùy ý hỏi một câu. “Hôm nay mọi người chờ tới lúc nửa đêm cơ.” Bartender cười cười nói, tôi nhướng mày hỏi: “Thế sao? Lúc nửa đêm có trò gì đặc biệt lắm à?” Bartender gật đầu nói: “Đúng vậy, nửa đêm hôm nay có một ban nhạc không tồi tới đây biểu diễn.” Nói tới chỗ này, sắc mặt bartender hơi biến hóa rồi rũ mắt nhìn tôi nói: “Ngài Hàn, không biết ngài có thời gian rảnh ngồi nán lại nghe bạn nhạc kia biểu diễn một chút không?” Cậu ta nói xong khiến tôi hơi sửng sốt, sau đó thấy cái tay cầm ly thủy tinh của cậu ta siết chặt, khớp xương cũng tái nhợt. Quy củ ở quán bar này tôi cũng biết rất rõ, nếu nhân viên đưa ra loại yêu cầu này với khách thì chắc chắn sẽ bị sa thải thẳng thừng. Nếu là ngày trước thì tôi cũng không có tâm tình đi đáp ứng cái loại đề nghị này, thế nhưng đêm nay bởi vì Hứa Kiệt, tôi không muốn trở về đối mặt với cậu. Vì vậy gật đầu nói: “Được chứ, dù sao hôm nay tôi cũng có thời gian, nhưng tôi nói trước, tôi không hiểu âm nhạc, tôi chỉ là một thương nhân, chỉ xem xem có giá trị đáng để đầu tư hay không mà thôi.” Vừa nói xong, cậu bartender kia vội vàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt vui mừng nói: “Đa tạ ngài Hàn, tôi nghĩ bọn họ sẽ không để cho ngài thất vọng đâu.” Nói xong cậu ta có chút hưng phấn không biết làm sao, vốn là khuôn mặt rất bình thường nhưng giờ cũng coi như khá đẹp. Tôi lắc đầu, tiếp tục uống rượu. Nói thật thì khi chờ đợi thời gian luôn dài dằng dặc, hiện tại mới chỉ là thời gian tan tầm, đợi tới nửa đêm thì thật sự rất dài, bartender kia nhìn tôi nói: “Ngài Hàn có muốn một ly Dạ Hỏa không?” Nhìn bộ dạng cậu ta cẩn thận dè dặt, khiến tôi nghĩ tới Hứa Kiệt ngày xưa, nên độ khoan nhượng của tôi cũng nhiều hơn một phần. Vì vậy tôi nâng cằm nhìn cậu ta hỏi: “Cậu quen cái ban nhạc kia à?” Cậu ta gật đầu ngại ngùng cười cười nói: “Chúng tôi học chung trường.” “Các cậu quen biết?” “…Không quen.” Bartender khẽ cười nói: “Chúng tôi không quen, chúng tôi không phải người chung một thế giới.” Tôi à một tiếng không nói gì, nghĩ cũng phải, một người làm bartender một người ở ban nhạc, nhưng tôi cũng chỉ cười khẽ rồi nói: “Lúc mới đầu Hứa Kiệt cũng nói cậu ấy không cùng thế giới với tôi. Thế nhưng tôi thích thế giới của cậu ấy. Không ai có chung một thế giới với người khác, chỉ xem mình có nguyện ý dung nhập vào thế giới đó không mà thôi.” Bartender a một tiếng nhìn tôi, tôi cười cười không nói cái gì nữa, cùng cậu ta trò chuyện thiên nam địa bắc, tới lúc nói chuyện ăn ý thì thời gian cũng về khuya, mọi người ùn ùn kéo tới. Công việc của bartender kia cũng bắt đầu lu bù, có điều ngẫu nhiên cũng sẽ nói chuyện với tôi vài câu. Bộ dáng của cậu ta cứ như đang sợ tôi sẽ rời đi vậy, tôi mỉm cười lắc đầu, kiên nhẫn chờ tới lúc nửa đêm. Trong lúc ấy cũng có một vài người đi qua nói chuyện với tôi, tôi thuận miệng ứng phó vài tiếng, thẳng đến khi ban nhạc được mọi người mong chờ kia xuất hiện. Nói thật thì tôi không có cảm giác gì với giọng ca hay vân vân gì đó của ban nhạc kia, chỉ cảm thấy tiếng nhạc rất ồn. Sau đó tôi mới biết được đó là nhạc rock and roll. Có điều đứng ở góc độ của một người thương nhân, cái người hát chính lớn lên rất được, ở giới giải trí khẳng định có tiền đồ phát triển. Vì vậy sau khi bọn họ hát xong, tôi nhờ bartender dẫn đến hậu trường, sau đó cùng ban nhạc kia gặp mặt, bọn họ thấy tôi cũng rất kinh ngạc, báo chí ngày ngày đưa tin về tôi cùng Hứa Kiệt, họ nhận ra tôi cũng không lạ. Tôi cùng người hát chính kia nói chuyện, tôi liệt kê ra mấy điều khoản rất tốt, sau đó đưa cho cậu ta một tấm danh thiếp, dặn cậu ta nếu có hứng thú thì có thể gọi điện hoặc là đi tới Lạc Địa Song tìm tôi. Cậu hát chính kia cùng đám người trong ban nhạc nhìn lẫn nhau, có chút chần chờ, tôi nhìn cậu ta rồi nói: “Cơ hội là người khác thay các cậu tranh thủ, nếu như tự thấy mình không có thực lực thì cũng chẳng sao. Có điều như thế thật lãng phí một phen tâm ý của người ta.” Nói xong tôi xoay người rời đi. Ra khỏi Dạ Hỏa tôi ngáp một cái, sau đó lấy điện thoại ra, bên trong không có cuộc gọi nhỡ nào, Hứa Kiệt giận rồi sao? Cái suy nghĩ này khiến trong lòng tôi rất khó chịu, muốn gọi điện thoại cho Hứa Kiệt nhưng lại nghĩ chắc cậu đã ngủ rồi. Vì vậy suy nghĩ thật lâu cũng không gọi đi, ở trong gió mát đứng yên thật lâu, tôi trực tiếp lái xe về nhà. Lúc trở lại tôi nghĩ nên cẩn thận cùng cậu nói chuyện, tôi không muốn việc này chắn ngang giữa hai chúng tôi. Khi mở cửa bước vào nhà, ngọn đèn trong nhà vẫn sáng. Tôi không thấy Hứa Kiệt, nhưng thấy cha đang an tĩnh ngồi ở salon phòng khách xem báo. Tôi hơi ngẩn người, vội vàng đem áo khoác móc lên trên giá treo, sau đó đi tới ngồi xuống đối diện cha, tôi hỏi: “Ba, sao ba ở đây thế? Thân thể ba không phải chưa khỏe hẳn sao? Âu Phong Minh đâu? Anh ta không phải lúc nào cũng dính liền với ba sao? Sao giờ không thấy?” Cha thấy tôi thì mỉm cười, đem tờ báo đặt ở trên bàn, sau đó nói: “Phong Minh cùng Hứa Kiệt đi dạo xung quanh mua đồ rồi, ba đang đợi con đấy, con uống rượu à?” “Không phải rượu mạnh lắm đâu, chỉ là mấy ly rượu pha chế mà thôi.” Tôi tựa trên ghế salon, vừa lau trán vừa nói. “Người biết bơi cũng chết đuối, kẻ cưỡi ngựa giỏi cũng ngã ngựa.” Cha nhàn nhạt nói. Tôi cười khổ nói: “Ba, con đã biết, lần sau con tuyệt đối sẽ không uống rượu mà còn lái xe nữa.” Cha nghe xong lời của tôi cũng chỉ hơi nhăn lại đôi mày anh khí, sau đó nói: “Con cùng Hứa Kiệt cãi nhau à?” “…Không.” Tôi ngừng một chút rồi nói: “Chỉ là có chuyện bất đồng ý kiến thôi. Ba, ba đừng lo lắng, chúng con không có việc gì.” “Nếu thực sự không có việc gì, con sẽ phải đi mượn rượu giải sầu sao?” Cha thản nhiên nói: “Con đừng suy nghĩ nhiều, là ba cùng Âu Phong Minh tự tới đây, vốn muốn ăn một bữa cơm với các con nhưng không thấy con nên mới hỏi Hứa Kiệt. Tuy rằng không tính là việc gì lớn lao, nhưng có vài chuyện cha vẫn muốn nói cho con nghe.” Nói tới chỗ này biểu tình của cha có điểm nghiêm túc. Tôi nhìn ông vâng một tiếng, trong lòng hơi lo lắng. “Hàn Hiểu, cha biết tính cách con cường thế, nhưng Hứa Kiệt lại rất dễ yếu lòng. Hứa Kiệt nhất nhất nghe theo con, thế nhưng dù có nghe theo con tới thế nào thì cậu ấy cũng có suy nghĩ riêng của mình. Con không thể không suy xét tới suy nghĩ của cậu ấy, không nên tùy ý quyết định mọi việc như thế.” Cha nhìn tôi thản nhiên nói. Tôi nhíu nhíu mày nói: “Ba, con không có, con chỉ không muốn để cậu ấy liên quan tới đám người đó, lúc đầu đuổi bọn con ra khỏi nhà là họ, bây giờ hà tất cậu ấy phải trở về?” “Cho nên nói đây là suy nghĩ của chính con rồi.” Cha lắc đầu nói: “Con trước đây cũng đối xử với mẹ con như thế, bà bất nhân còn con bất nghĩa. Cho nên hiện tại, con cũng dùng suy nghĩ cùng cách ứng xử đó với người nhà Hứa Kiệt. Thế nhưng con đừng quên, Hứa Kiệt không giống con, hoàn cảnh sống không giống, lối suy nghĩ cũng không giống. Con ngẫm lại đi, nhà ấy chỉ có mình Hứa Kiệt là con trai, người ta thường nói con cái là của để dành, nuôi con để dưỡng già. Hiện tại ba cậu ấy bị bệnh, trong lòng cậu ấy cũng có chút hổ thẹn với chuyện ngày xưa, có thể không quay về thăm họ sao? Nói lời không tốt thì, vạn nhất nếu ba Hứa Kiệt có chuyện gì bất trắc thì chuyện này sẽ thành vướng mắc suốt đời cậu ấy, đời này sợ rằng cũng không thể vượt qua được. Về điểm tình cảm này thì cậu ấy không giống con, không lòng không dạ như con.” “Ba.” Tôi hô một tiếng rồi không nói gì thêm, trong lòng thở dài. Ngẫm lại ông nói cũng không sai, nếu như là bà ta bị bệnh, tôi nhất định sẽ làm bộ không biết gì cả, bà ta đối xử tệ với tôi, tôi không cần thiết phải bù lu bù loa mà lo lo lắng lắng. Trong lòng tôi cũng sẽ không có hổ thẹn với bà ta, hơn nữa bà ta cũng không cần hổ thẹn của tôi. Thế nhưng tôi cũng không thể đem mọi người thành chính tôi, dù sao tim Hứa Kiệt cũng mềm nhuyễn hơn tôi ba phần. “Hơn nữa, con không cần lo lắng ba mẹ cậu ấy sẽ động tay chân với các con. Cậu ấy bây giờ là người của công chúng, quan hệ giữa các con đã được công khai, chẳng lẽ họ còn có thế làm gì với các con sao?” Cha nói: “Cho dù có động tay chân với các con, nếu con có sứt mẻ gì, ba chắc chắn sau lần trở về này Hứa Kiệt sẽ mãi mãi không quay về đó nữa. Nhưng mà con nha, một lời không hợp, chính mình đi uống rượu giải sầu, cũng không nghĩ người bên cạnh đang lo lắng cỡ nào.” Tôi nghe xong cười gượng hai tiếng rồi nói: “Ba, con đã biết.” Cha nhìn tôi cười nói: “Nhớ kỹ, hiện tại Hứa Kiệt không còn là một cậu bé mới bước ra đời cần con che chở, con phải hiểu được có một ít vấn đề phải để cậu ấy tự đối mặt, đừng cứ mãi muốn bảo hộ, thỉnh thoảng cũng phải để cậu ấy kề vai sát cánh.” Tôi vội vàng gật đầu biểu thị nghe theo giáo huấn, cuối cùng cha lại hỏi tôi đi uống rượu ở đâu, làm cái gì. Tôi cùng cậu vẫn luôn phải ứng phó với đám ký giả sáng theo tối ám, miễn cho báo chí hồ ngôn loạn ngữ nói tôi cùng Hứa Kiệt chia tay, tuy rằng biết đó không phải thật nhưng trong lòng cũng khó chịu. Vì vậy tôi đem việc trong quán bar kể cho cha, cha gật đầu nói: “May là con còn biết đúng mực…” Tôi cười cười thầm nghĩ, con chỉ đi uống chút rượu thôi, đương nhiên biết đúng mực rồi. Đang lúc nói chuyện thì Hứa Kiệt cùng Âu Phong Minh trở về, Hứa Kiệt nhìn tôi thì hơi khựng lại, rụt rè đứng ở nơi đó không lên tiếng, Âu Phong Minh muốn nói cái gì đó lại bị cha kéo đi. Bọn họ đi rồi, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tôi cùng Hứa Kiệt hai mặt nhìn nhau, cũng đều không nói gì, sau một hồi tôi xoa xoa trán đi tới kéo cậu ôm vào trong ngực rồi nói: “Để em lo lắng cho anh rồi.” Hứa Kiệt thấp giọng dạ vâng, sau đó ôm thắt lưng của tôi, cậu nói: “Em còn tưởng rằng hôm nay anh không về nhà cơ.” “Nghĩ vớ vẩn cái gì thế.” Tôi vuốt vành tai cậu, khẽ nói: “Anh chỉ không muốn cãi nhau với em trong lúc này, bởi vì có lẽ anh sẽ nói ra mấy lời khó nghe cho nên mới đi ra ngoài uống chút rượu, giải sầu chút thôi mà. Còn em nữa, trong lòng nghĩ vớ nghĩ vẩn gì đâu cơ chứ.” “Hàn Hiểu.” Hứa Kiệt từ trong lòng tôi chậm rãi thối lui một bước, nhìn tôi rồi khẽ cúi người nói: “Em yêu anh, rất yêu, cho nên cho dù phát sinh chuyện gì, anh cũng không được rời khỏi em, anh đã đáp ứng em rồi mà, cho dù phát sinh chuyện gì cũng không rời khỏi em.” Nhìn bộ dạng này của cậu, tôi đột nhiên nghĩ có lẽ biểu hiện của mình lại khiến cậu rơi vào trạng thái không tự tin rồi. Vì vậy vội vàng đem người ôm vào ngực rồi nói: “Anh biết, em đừng nghĩ suy nhiều, anh biết sai rồi. Kỳ thực, cha nói rất đúng, anh là người hơi độc đoán, lần này anh nghe lời em, về thăm họ, anh với em sẽ về gặp mặt người nhà em, dù nói thế nào thì ông ấy cũng coi như là ba ba của anh rồi.” Hứa Kiệt nghe xong trầm mặc rồi nói: “Hàn Hiểu, anh không thích thì không cần đi đâu, em về một mình được rồi, em sẽ mau chóng trở lại mà.” “Vậy càng không tốt.” Tôi cắt đứt lời của cậu rồi nói: “Về nhà mẹ vợ mà con rể lại không về sao được? Như vậy không phải để người ta chê cười rồi sao? Anh với em cùng về, hơn nữa, nếu như đánh nhau rồi thì anh sẽ có thể giúp em không bị tổn hại gì.” Hứa Kiệt nghe xong lời tôi trịnh trọng nói liền phì cười ra tiếng, khuôn mặt thanh tú thật dễ nhìn, trong lòng tôi một trận lửa nóng, nháy mắt muốn đem cậu áp trên giường. Vì vậy tiến lên hôn hôn trán của cậu, sau đó nói: “Anh đi tắm.” Sắc mặt cậu hơi đỏ lên, nhìn tôi cười cười ý nói cậu hiểu rồi. Lúc tôi tắm rửa xong, hai người đương nhiên sẽ ở trên giường hung hăng mà vận động một phen. Hứa Kiệt vẫn ngây ngô như ngày mới quen, thân thể vẫn siết chặt như thế, tôi thích muốn chết. Sau đó, tôi cùng Hứa Kiệt chỉn chu lại quần áo, hồi hương một chuyến. Hứa Kiệt gọi điện cho chị gái hỏi tình huống, biết được bệnh của cha cậu đã sớm không còn gì đáng ngại, cũng đã xuất viện rồi. Hứa Kiệt cũng không nói tới chuyện chúng tôi muốn đi thăm bọn họ. Vì vậy khi tôi cùng Hứa Kiệt xuất hiện ở cửa nhà cậu đã đem bọn họ dọa đến nhảy dựng, biểu tình cứ như thấy chuyện khó tin nhất trên đời.. Cuối cùng vẫn là chị cậu cùng anh rể lấy lại tinh thần, vội vàng đem chúng tôi mời vào nhà. Nhà mới của họ rất đẹp, rất lớn và rộng rãi, bên trong dán vài tấm áp phích to đùng của Hứa Kiệt, thấy áp phích tôi đột nhiên nghĩ, có lẽ ba mẹ cậu sớm đã hối hận rồi. Thấy chúng tôi, ba mẹ cậu tựa hồ có chút ngượng nghịu, tay chân co quắp đứng ở nơi đó, người một nhà trầm mặc không nói lời nào, tôi ho nhẹ hai tiếng rồi nhìn hai người ấy gọi lên hai tiếng ba – mẹ, Hứa Kiệt kinh nghi nhìn tôi, ba mẹ cậu sửng sốt thật lâu, vội vàng đáp lại một tiếng. Tôi làm bộ không có thấy thần sắc của mọi người, rất trấn định ngồi một chỗ, bầu không khí đến đó mới có chuyển biến tốt đẹp. Sau đó, ở trên bàn cơm mới khiến mọi người thả lỏng đôi chút, ba cậu thậm chí kéo lấy tay Hứa Kiệt mà khóc vài tiếng rất nhỏ, tôi ở bên cạnh mà thở dài trong lòng. Cha mẹ Hứa Kiệt dù sao cũng không phải mẹ tôi, Hứa Kiệt cũng không phải tôi, cuối cùng tôi nghĩ như vậy. Cứ như vậy, Hứa Kiệt coi như cũng trút được nỗi lòng nặng gánh bấy lâu nay. HẾT