Trọng Sinh Chi Cưu Triền
Chương 50
CHƯƠNG 50 – CÁI GỌI LÀ DỤ THỤ.
Bữa cơm tối đêm nay cha tôi chỉ tùy ý ăn vài miếng rồi đi nghỉ, chờ ông ngủ rồi, Hứa Kiệt vội vã lại gần, lấy tay xoa lên má tôi, trên mặt cậu tràn đầy yêu thương, sau đó lại giúp tôi chườm đá.
“Ở trước mặt người cô đơn thể hiện ân ái, là sẽ bị sét đánh chết đấy.” Âu Phong Minh ngồi ở một bên phòng khách vừa nói vừa uống bia, bất quá trong con ngươi cũng hàm chứa ý cười, nói thật thì biểu tình như vậy có điểm hơi khủng bố rồi.
“Anh Phong Minh, anh không sao chứ.” Hứa Kiệt nhìn hắn rồi nói: “Biểu tình hiện tại của anh cực kỳ quỷ dị đấy.”
Âu Phong Minh hướng cậu cười hắc hắc không lên tiếng, tôi ở bên cạnh nhìn mà lắc đầu, thầm nghĩ yêu cầu của Âu Phong Minh quả nhiên quá thấp, tôi chỉ đồng ý mà hắn đã thế rồi, nếu là cha đồng ý chắc hắn điên luôn quá.
Nghĩ tới một khả năng như vậy tôi bỗng ớn lạnh, đứng dậy lôi kéo Hứa Kiệt: “Cùng người điên nói chuyện thì có gì vui, chúng tôi đi nghỉ thôi, để anh ta ngủ salon là được rồi.”
Hứa Kiệt nhìn tôi cười ôn nhu mà ừ một tiếng, Âu Phong Minh nhìn chúng tôi hừ lạnh một tiếng, tôi mới lười quan tâm hắn, cùng Hứa Kiệt vào phòng nghỉ ngơi.
Đi vào phòng, tôi duỗi người sau đó đem Hứa Kiệt ôm chặt, cậu cũng ôm lại tôi.
Không khí lặng im mà ấm áp.
“Hàn Hiểu, bác trai bác ấy…” Hứa Kiệt ở bên tai tôi do dự lên tiếng, nhưng không nói ra hết.
“Ông đã biết rồi.” Tôi miễn cưỡng nói.
Hứa Kiệt thân thể cứng đờ, sau đó bỗng nhiên từ trong lòng tôi vùng ra, biểu tình nếu nói là kinh ngạc thì chẳng thà nói là kinh khủng.
Tôi buồn cười nhìn cậu hỏi: “Em làm sao vậy?”
Hứa Kiệt nhìn tôi, con mắt hơi khẽ động, miệng há ra rồi nhưng không phát ra tiếng, biết cậu lo lắng nên tôi xích lên trước ôm cậu vào lòng: “Ông nói em là một đứa trẻ tốt, kêu anh phải chăm sóc và đối xử với em thật tốt.”
“…Thực sự?” Hứa Kiệt trên mặt hỗn hợp đủ loại tâm tình, cuối cùng hóa thành cẩn thận dò hỏi.
“Anh đã lừa gạt em bao giờ chưa?” Tôi vuốt tóc cậu rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.” Hứa Kiệt nhìn tôi, nhìn hồi lâu, cuối cùng lộ ra nụ cười xinh đẹp, gật đầu.
Xuất phát từ sự vui vẻ vì gia trưởng chấp nhận, tôi vốn định cùng Hứa Kiệt ôn tồn ôn tồn, ai biết còn chưa hôn lên môi cậu cậu đã đẩy tôi ra rồi nghiêm khắc nói: “Tuy rằng bác Hàn đã đồng ý rồi, thế nhưng… thế nhưng chúng ta phải biết khắc chế một chút. Ngày mai em còn có hoạt động, cho nên… cho nên không thể làm.” Nhìn cậu khẩn trương hề hề cùng vẻ mặt phòng bị, tôi nhịn không được đỡ trán, chậm rãi dẹp loạn dục hỏa trong lòng, tôi có thể lý giải tâm tình của cậu, cho nên sẽ không ép buộc cậu.
“Được rồi, ngủ đi.” Tôi tiến lên kéo lấy tay cậu thấp giọng vui đùa nói: “Yên tâm, anh sẽ không miễn cưỡng em đâu.”
Hứa Kiệt nhìn tôi, hơi đỏ khóe mắt, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ là an tĩnh nghiêng đầu chôn ở ngực tôi nỉ non một câu gì đó. Tôi không nghe rõ, thế nhưng với người hiểu cậu như tôi, tôi tất nhiên biết cậu muốn nói gì. Vì vậy thấp giọng cười nói: “Anh hiểu rõ tâm tình của em mà, cho nên đừng nói xin lỗi anh.”
Hứa Kiệt ừ một tiếng. Vuốt ve lưng của cậu, tôi lại nói: “Còn nữa, từ mai không được gọi bác Hàn bác Hàn nữa, gọi là ba đi.”
Hứa Kiệt từ trong lòng tôi ngẩng đầu, tàn bạo liếc mắt trừng tôi, đẩy tôi ra xoay người đi, nhưng lỗ tai đỏ ửng của cậu cũng đã bán đứng cậu rồi. Khóe miệng tôi nhếch lên nụ cười nhạt.
Trên giường ôm cậu, trong tâm bình tĩnh an hòa…
Màn đêm buông xuống rồi mà Hứa Kiệt thật lâu chưa ngủ, tôi nghĩ rằng là do sự tồn tại của cha quá mạnh mẽ, cuối cùng tôi ôm cậu thấp giọng nói: “Em mau ngủ đi, cẩn thận ngày mai vành mắt thâm quầng sẽ ảnh hưởng tới hình tượng đó.”
“…Hiện tại kỹ thuật hoá trang tốt như vậy, vành mắt thâm quầng thì có là gì đâu.” Hứa Kiệt trầm mặc rồi nói.
Tôi cũng không lên tiếng.
“Cái câu đùa này… Anh rất lạnh đi.” Hứa Kiệt xoay thân qua đem đầu tựa ở trên vai tôi, sau đó nhìn tôi nhỏ giọng nói.
Suy nghĩ một chút tôi gật đầu ăn ngay nói thật: “Là có chút lạnh…” Hứa Kiệt liếc mắt nhìn tôi, nghiêng đầu chôn ở ngực tôi không nói chuyện nữa.
Tôi nhẹ nhàng cười cười nói: “Nhưng mà, anh thích.”
Cậu ở trong lòng tôi giật giật thân thể, tuy rằng không nói gì, nhưng từ da thịt tiếp xúc tôi cũng biết cậu đã thả lỏng.
Cuối cùng không biết cậu ngủ trong lòng tôi từ khi nào, chờ cậu ngủ, tôi ngáp một cái, đem đèn bàn tắt đi, cuối cùng cũng ngủ say.
Nửa đêm, nghe được có tiếng vang nhỏ, Hứa Kiệt nói thầm một câu, tôi tỉnh lại ngồi dậy, lắng nghe thì lại chẳng thấy gì. Tôi có chút không yên lòng đi xuống giường nhìn xung quanh, hình như không có trộm, cuối cùng trở về phòng ôm Hứa Kiệt tiếp tục ngủ…
Sáng hôm sau khi tôi dậy, Hứa Kiệt đã rời giường rồi, ở nhà thường là cậu dậy sớm hơn tôi, sau đó làm cơm xong xuôi chờ tôi xuống ăn.
Sau khi rửa mặt đánh răng xong tôi đi ra khỏi cửa, bỗng nhiên thấy cha ngồi ở trong phòng khách, hai vai buông xuôi, tay đỡ đầu, cả người tràn ngập một cỗ chán chường quỷ dị.
“Ba, ba làm sao vậy?” Tôi vội vàng đi qua ngồi cạnh ông rồi thấp giọng hỏi, cha ngẩng đầu nhìn tôi cười cười: “Không có việc gì.”
Ngoài miệng tuy nói không có việc gì, nhưng biểu tình trên mặt cũng không phải như vậy, tôi cau mày, cuối cùng suy nghĩ hẳn giờ sẽ không có đáp án ngay đâu, liền nói: “Ba, ba ngủ ở đây có chỗ nào khó chịu không? Không quen giường à?”
Cha nghe xong nhìn tôi lắc đầu cười nói: “Con đang nghĩ lung tung cái gì đấy, không phải vấn đề này, là tối hôm qua ba nghỉ ngơi không tốt thôi…” Cha hàm hàm hồ hồ mà nói, trên mặt mang theo một tia đỏ ửng bất thường. Nhìn biểu tình này của ông, tôi đầu tiên là sửng sốt, trong lòng chấn động, vội vàng đứng lên nhìn xung quanh, không thấy Âu Phong Minh đâu, cuối cùng nhìn chằm chằm cửa phòng khách, tay hung hăng nắm chặt lại, trong đầu nhớ tới tươi cười Mona Lisa của Âu Phong Minh hôm qua, chết tiệt, hắn không phải đã… Nghĩ đến loại khả năng kia, tôi muốn lập tức bóp chết hắn.
“Hàn Hiểu, con làm cái gì vậy?” Cha đứng lên kéo cánh tay tôi, hỏi.
“Con đi đánh anh ta.” Tôi thấp giọng nói.
“Không phải, Hàn Hiểu.” Cha lôi kéo tôi ngồi xuống, hàm hàm hồ hồ nói: “Nói đến cũng là lỗi của ba, nói chung con không nên nhúng tay vào.”
Nhìn cha thành bộ dáng này, tôi trừng mắt nhìn rồi lại chớp nha chớp, mặt cha hơi đỏ lên, trong con ngươi mang theo tia xấu hổ, chậm rãi quay đầu thản nhiên nói: “Hứa Kiệt ở bên trong làm cơm đấy.”
Tôi bình tĩnh lại nỗi lòng, cuối cùng lấy tay chống cằm nhìn cha một bộ co quắp, thấp giọng cười nói: “Con biết mà, con cũng không giúp đỡ đâu.”
Cha quay đầu lại nhìn tôi, mặt hồng như cũ, hai tay chống ở salon… Nếu như không phải ông tính tình trầm tĩnh, tôi thậm chí nghĩ tới ông sẽ làm ra chuyện chạy trối chết rồi…
Nghĩ đến khả năng như vậy, tôi cười to ra tiếng, cha nhìn tôi không nói gì, thần sắc có chút bừng tỉnh… Vô luận tối hôm qua Âu Phong Minh đã làm gì, hoặc là làm sao đắc thủ, nhưng đối cha mà nói tóm lại là quá kích thích rồi.
“Ba, đừng nên nghĩ nhiều như vậy, chuyện đều đã như thế rồi, ba…” Tôi còn chưa nói xong, trong khách phòng vang lên một tiếng động, sắc mặt cha hơi đổi rồi lập tức đứng dậy chạy về phía đó, tôi nhướng nhướng mày đứng dậy đi theo.
Vừa mở cửa phòng, cha còn chưa đi vào trong thì tôi đã thấy Âu Phong Minh nằm úp sấp ở dưới đất, hắn mặc đồ ngủ dài tay, trên giường cũng rất ngăn nắp sạch sẽ, chỉ là bên trong phòng tràn ngập mùi XX. (XX = *** há)
Âu Phong Minh từ trên mặt đất ngẩng đầu, vừa thấy cha hai mắt sáng rực, cuối cùng hắn mím môi khàn tiếng nói: “Tín, em đau thắt lưng.”
“A.” Cha trừng mắt không nói lại cũng không có động, Âu Phong Minh mím môi, cuối cùng chống giường đứng dậy, tư thế này thực sự vô cùng gian nan. Phỏng chừng cha cũng nhìn không được nữa rồi, ông vội vàng đi lên đem người ôm trở về trên giường, Âu Phong Minh thuận thế ôm lấy cổ cha, nhìn tôi cười khiêu khích, ứ ngân trên cổ đều lộ ra cả rồi.
Tôi phẫn nộ nhìn về phía hắn, nhưng trong lòng cũng không khỏi không bội phục tâm tư nhạy cảm của hắn, tôi nghĩ vô luận như thế nào, cha khẳng định sẽ lưu hắn lại bên người.
“Hàn Hiểu, đi lấy ít thuốc trị thương đi, tôi… đau nhức.” Âu Phong Minh ôm chặt lấy cha rồi nhìn tôi nói, nhìn sắc mặt anh ta tái nhợt, tôi nghĩ không đau mới là lạ…
“Hàn Hiểu, con.. đi lấy ít thuốc đi…” Lúc này cha cũng quay đầu nói với tôi, ông lại khôi phục trầm tĩnh ngày xưa rồi, bộ dáng ôn hòa, chỉ là thân thể còn có chút cứng ngắc mà thôi.
Tôi nhún vai dạ một tiếng, xoay người nhìn thấy Hứa Kiệt đứng ở cửa phòng bếp bưng khay đồ ăn định chạy vào xem, biểu tình rất là kinh ngạc…
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
27 chương
20 chương
33 chương
20 chương
44 chương
81 chương
32 chương
111 chương