Trọng sinh chi cường thế trở về

Chương 74 : tình địch quyết đấu! hạ thanh quan tâm

Không khí đằng đằng sát khí sắp sửa xảy ra chém giết giữa hai người lại bị một đạo thanh âm mê mang phá rớt "Các ngươi còn không đi ăn cơm sao?" Thẩm Hạo mê mang hỏi, biểu tình xuẩn manh đồng thời làm mọi người không còn gì để nói, ngươi nha, chính là cố ý phá hư phải không? Không khí khẩn trương như vậy ngươi đều không cảm giác được sao? Thần kinh có bao nhiêu trì độn như vậy a! Thẩm Hạo vẻ mặt mê mang nhìn mọi người hỏi "Các ngươi làm sao vậy? có việc gì sao?" Mọi người đồng loạt lắc đầu, không có việc gì, đều ổn! "Thiên Tịch, Lăng Thần, Tinh Dạ, chúng ta đi ăn cơm đi!" Không hiểu biểu tình trên mặt mọi người là gì, Thẩm Hạo một tay xoa xoa bụng đói nó. Ni mã, ngươi chính là một kẻ chết vì ăn! Mọi người khóe miệng run rẩy nói. Hạ Thiên Tịch vô ngữ cười nhìn Thẩm Hạo, thần kinh thô như vậy không phải cũng khá tốt sao? "Đi thôi!" Hạ Thiên Tịch chủ động dắt tay Lăng Thần nói "Chúng ta đi trước ăn cơm đi." Đối với một màn Lăng Thần vừa làm, trải qua mấy ngày ở chung ngắn ngủi, Hạ Thiên Tịch không thể không nói y đối với những việc Lăng Thần làm mấy ngày nay cũng thực cảm động, nhưng điều này không biểu hiện y sẽ không bị cảm động. Đối với việc Hạ Thiên Tịch chủ động duỗi tay ra, tâm tình Lăng Thần trong nháy mắt chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt âm u trong nháy mắt lóng lánh vô cùng, khiến cho mọi người nhìn một màn này trợn trừng mắt kinh ngạc, vừa rồi là bọn họ bị hoa mắt đi! Đúng không đúng không! Rõ ràng một phút trước còn sắc mặt đen xì, giờ phút này ánh mắt liền tươi sáng, có cần chuyển biến nhanh chóng như vậy hay không? Ngươi nha, ngươi cho rằng người là máy bay xuyên thời gian a! Quả thực, sức mạnh tình yêu quá vĩ đại! Mọi người nhịn không được cảm thán một câu. Lăng Thần dùng sức nắm lấy bàn tay y, thực dùng sức, nhưng cũng không nắm đến đau tay Hạ Thiên Tịch, hắn chỉ muốn dụng lực chứng minh Tịch Tịch là của hắn, chỉ có thể là của một mình hắn. Lăng Thần tâm tình tốt dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay nộn nộn của Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch quay đầu liếc hắn một cái, Lăng Thần lập tức giương lên khóe môi tươi cười, quả thực là trung khuyển không thể hơn được nữa, quả thực làm mù mắt chó hợp kim titan của mọi người! "Tịch Tịch, loại chim khổng tước hoa tâm như hắn ngươi về sau nhìn cũng không thể nhìn một cái, bằng không sẽ vũ nhục hai mắt của mình." Khi hai người đi qua Lancet, Lăng Thần vẻ mặt nghiêm túc nói với Hạ Thiên Tịch, ngữ khí quả thực vừa chân thành vừa tha thiết. Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng, Lăng Thần độc miệng y xem như đã kiến thức qua, khi hai người lần đầu gặp mặt y liền chứng kiến Lăng Thần miệng lưỡi lợi hại. Cư nhiên nói Lancet là khổng tước hoa tâm! Hạ Thiên Tịch thật là muốn cười. "Ngươi nói ai là không tước hoa tâm?" Lancet thanh âm lạnh lùng truyền đến, một đôi mắt tựa hồ muốn phun lửa cau mày nhìn Lăng Thần. Lăng Thần quay đầu nhướng mày nhìn Lancet, hừ lạnh một tiếng, một khuôn mặt lạnh lẽo không biểu tình, thanh âm trầm thấp rõ ràng mang theo mị lực mê hoặc nhân tâm, nói ra lại làm cho người hận đến nghiến răng nghiến lợi! "Nhanh như vậy liền thừa nhận? Ta còn tưởng ngươi nghe không hiểu tiếng người chứ?" Trắng trợn khiêu khích! "Ngươi--tìm chết!" sắc mặt Lancet nháy mắt lạnh xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lăng Thần. Lăng Thần nhướng mày, phượng mâu hẹp dài híp lại, đồng tử bạc sắc không chút nào che dấu ý tứ khiêu khích. Lancet là một vị vương tử điện hạ tôn quý, trước nay đều là được người nịnh hót truy phủng, hiện tại bị người khác khiêu khích, làm tôn nghiêm của hắn trực tiếp chịu vũ nhục, Lancet mày nhăn lại, thân hình chợt lóe, nhanh chóng hướng Lăng Thần công kích. Lăng Thần cũng không chút nào yếu thế đánh trả lại. Hai người quyền cước gia tăng, trên quảng trường người tới ta lên. Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng, vô ngữ nhìn hai người, thật là, y cảm thấy hai người thật là ấu trĩ. "Thế nào anh bạn nhỏ? Có hai người vì ngươi mà đánh nhau, thật sự thực hạnh phúc đi!" Cadien vẻ mặt biến thái đứng bên cạnh Hạ Thiên Tịch thao thao hỏi. Huấn luyện viên, ngươi thân là huấn luyện viên chẳng lẽ dù nhìn thấy các học viên ẩu đả vẫn cứ mặc kệ sao?" Hạ Thiên Tịch thật muốn bổ đầu Cadien ra nhìn xem bên trong có phải có bã đậu hay không? Trơ mắt nhìn học viên của mình đánh nhau, không những mặc kệ còn có thời gian rảnh đi chế nhạo người khác! Ngươi còn có chút tự giác của một huấn luyện viên hay không? "Chậc chậc, nói bậy gì đó? Ta làm sao không phát hiện đánh nhau? Ta chỉ nhìn thấy hai tiểu bằng hữu đang luận bàn thể thuật để tranh dành tình cảm mà thôi." Cadien một tay vuốt cằm cười đến thập phần biến thái. Hạ Thiên Tịch trắng mắt liếc Cadien một cái, nhìn hai người đang phát hỏa giữa sân, nhíu mày nhìn hình ảnh chẳng phân biệt ngươi ta, xoay người rời đi, y mới không cần đi lên làm pháo hôi đâu! "Chậc chậc, thật không có lương tâm nha, tiểu tình nhân của ngươi sẽ bị thương nha!" Cadien kêu lên theo bóng dáng của Hạ Thiên Tịch, khiến cho ánh mắt của người xung quanh càng trực tiếp nhìn theo Hạ Thiên Tịch. Khóe miệng Hạ Thiên Tịch run rẩy càng nhanh bước chân hơn, y hiện tại phi thường hối hận đã lựa chọn tên huấn luyện viên biến thái này. "Được rồi, đừng đánh nữa, đánh nữa bị thương cũng không có ai đau lòng đâu." Cadien cười cười ngăn cản hai người. Thuật đấu của hai người đều không kém, nhưng so sánh ra thì Lacet vẫn kém Lăng Thần ba phần, dù sao Lăng Thần từ nhỏ đã sinh ra ở quân nhân thế gia, chịu nền giáo dục khác với Lancet. Lancet là vương tử điện hạ đế quốc, hắn mạnh nhất cũng không phải thể thuật. Nếu không phải Cadien đúng lúc gọi tới hai người, lại đánh tiếp, Lancet khẳng định sẽ thua dưới tay Lăng Thần, vì không để vị vương tử điện hạ này bị thương, mặt mũi toàn vô, Cadien mới mở miệng ngăn cản. Kỳ thật, Cadien làm như vậy cũng là có mục đích, Lancet là vương tử đế quốc, tuy rằng thân phận tôn quý không được chú trọng ở trường quân đội số 1, nhưng với tính cách ngang ngược kiêu ngạo của hắn, căn bản sẽ không chịu phục tùng quản giáo, hắn cố ý khiến Lăng Thần ra tay giáo huấn Lancet một chút coi như là một đòn ra oai phủ đầu Lancet. Sau khi hai người ngừng tay, Lăng Thần mắt lạnh liếc nhìn Lancet một cái xoay người nhanh chóng hướng nhà ăn đi tới. "Lancet, không có việc gì chứ!" Cadien thân thiết đi lên trước hỏi thăm. Lancet ngạo khí ánh mắt lạnh lùng nhìn Cadien một cái, xoay người rời đi, đối với cách làm của Cadien sau khi hắn dừng lại liền nghĩ ra. Cadien sờ sờ cái mũi bất đắc dĩ trợn trắng mắt, sao lại đem vị vương tử tôn quý ngạo khí này đặt trúng đội ngũ của hắn chứ? Thật là khó chịu! ............ Tích tích tích! Quang não trên tay lóe sáng. Hạ Thiên Tịch nhìn xuống, cư nhiên là dãy số của phụ thân, nhớ tới bản thân ở chỗ này ngây người hơn một tháng, thế mà chưa gọi điện cho phụ thân lần nào, Hạ Thiên Tịch ảo não vỗ vỗ đầu mình, y thật là, sao có thể quên nói chuyện với phụ thân chứ? Lập tức nhận cuộc gọi, mở ra nắp quang não, mặt kính chiết xạ hình ảnh lập thể của Hạ Thanh hiện lên, anh vẫn một thân quân trang màu trắng quy quy củ củ ngồi trong văn phòng, sắc mặt nghiêm túc, khi nhìn thấy Hạ Thiên Tịch, khuôn mặt nghiêm túc kia mới xuất hiện biểu tình ôn nhu. "Phụ thân." Hạ Thiên Tịch ngượng ngùng dùng tay gãi gãi đầu nói "Xin lỗi, con quên báo bình an với phụ thân." "Không sao." Trên mặt Hạ Thanh là một mạt ôn nhu phi thường khó có, ánh mắt cũng không giống trước kia nghiêm túc, đánh giá nhi tử một lượt nói "Thế nào? Ở trường quân đội số 1 có thích ứng không?" "Ân ân." Hạ Thiên Tịch ngượng ngùng gật đầu, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh dùng thanh âm kiên định nói "Phụ thân, hiện tại con đã thông qua khảo hạch trường quân đội số 1, chỉ cần huấn luyện thêm ba tháng là con có thể trở thành học viên chính thức của trường quân đội số 1." "Ân, phụ thân vì có một người con như vậy mà kiêu ngạo." Nét mặt nghiêm túc của Hạ Thanh rốt cục xuất hiện một mạt ý cười, biểu tình nghiêm túc cũng thả lòng "Tiểu Tịch, phụ thân chỉ hy vọng con có thể vui vẻ là được, không cần phải mệt mỏi, không kiên trì được cũng không cần miễn cưỡng có biết không?" "Ân, phụ thân, con biết rồi." Hạ Thiên Tịch nỗ lực gật đầu. Trước kia y không hiểu chuyện, hơn nữa tính cách phụ thân cũng là loại trầm mặc ít lời, từ sau khi y trọng sinh, biết phụ thân yêu thương mình như vậy, Hạ Thiên Tịch liền thể y nhất định sẽ không để phụ thân vì đứa con này mà mất mặt, y nhất định phải để phụ thân vì có đứa con này mà cảm thấy kiêu ngạo. Đúng vậy, kiêu ngạo! Đây là tín nhiệm kiên định không đổi của Hạ Thiên Tịch từ sau khi trọng sinh. Y không có mẫu thân, nghe nói mẫu thân là cô nhi do chính phủ thu dưỡng, sau khi sinh y xong liền rong huyết khó sinh mà chết, y cũng chưa từng thấy qua mẫu thân của mình, trong nhà ngay cả một tấm ảnh chụp của mẫu thân cũng không có, phụ thân nói ông đã không nhớ rõ hình dáng mẫu thân, cho nên Hạ Thiên Tịch từ trước đến nay đều không có tưởng niệm qua mẫu thân. Nhưng dung nhan của y lại di truyền của mẫu thân y đến bảy phần, tinh xảo tuyệt luân, không gì sánh kịp. Hạ Thanh nhìn nhi tử, thần sắc kiên định không đổi kia làm anh không thể không nhíu một chút mi, nếu có khả năng, anh tình nguyện để con trai làm một người vô ưu vô lo như trước kia, khoái hoạt vui vẻ, mà không phải giống như vẻ mặt muốn đứng ở trên đỉnh nhân sinh của con trai. Có điều, nếu có thể làm con anh, nó vốn dĩ nên ưu tú như vậy đi! Hạ Thanh thu lại chút cảm xúc thâm trầm trong mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tịch chần chờ hỏi "Tiểu Tịch, ân...con gặp qua Lancets sao?" Rõ ràng, trong ánh mắt của Hạ Thanh vẫn có lo lắng, anh không hi vọng Hạ Thiên Tịch lại cùng Lancet có bất luận liên lụy gì. "Đúng vậy phụ thân, chúng ta đã gặp qua." "Tiểu Tịch..." "Phụ thân." Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi soái khí cười, ánh mắt kiên định nhìn Hạ Thanh nói "Con hiên tại đối Lancet đã không còn cảm tình, xin phụ thân yên tâm, con về sau tuyệt đối sẽ không lại làm ra bất luận một việc ngốc nghếch nào nữa." Đúng vậy, hôm nay gặp Lance, trong lòng y đã thực bình tĩnh, nhìn thấy Lancet, trong lòng y cũng không còn nổi sóng, hơn nữa, trải qua một lần chết vội vàng, càng sẽ quý trọng sinh mệnh không dễ dàng có lại được này, hiện tại Hạ Thiên Tịch có thể thực khẳng định, mặc kệ về sau chịu thương tổn lớn như thế nào, y đều sẽ hảo hảo quý trọng sinh mệnh của chính mình. ..........