CHƯƠNG 57.CHỌN LỰA Trải qua chuyện Vương Nhã Đồng, Tần Lực Dương lần đầu tiên nhận rõ nguy cơ đe dọa, trước đây hắn quá mức tự tin tự đại, tiềm thức cho rằng Cố Thanh chỉ thuộc về mình, không ai có thể lay động địa vị của hắn, hiện tại xem ra, là hắn sơ sót: trong mắt nữ giới, Cố Thanh tuyệt đối là 1 chọn lựa đầy triển vọng, đáng để các cô giao phó cả đời. Nghĩ đến đây, Tần đại lão mới phát giác nguy cơ nghiêm trọng, nữ giới thì như lang như hổ, nam sắc lại thịnh hành, hắn không chỉ cần đề phòng đàn ông khác, còn phải ngăn cản gai độc của 1 đám phụ nữ. Cố Thanh tức giận đẩy bàn tay của người phía sau đang cố từ trong tạp dề mò vào quần mình, lạnh lùng nói: “Em đang làm cơm, đừng nháo.” Sức lực Cố Thanh thua xa hắn, hơn nữa trong tay đang cầm sạn và chảo, sợ cử động mạnh sẽ làm hắn bị phỏng, nên không dám dùng nhiều lực, đối với việc gần đây hắn khác thường, trong lòng cũng khó hiểu, nhưng không muốn phỏng đoán lung tung, chỉ chờ Tần Lực Dương tự mình mở miệng, giữa tình nhân nên chủ động thẳng thắn thành khẩn. Hai tay ôm chặt thắt lưng Cố Thanh, thon thả mềm mại, ôm vào rất thích, cái đầu đang dán vào người Cố Thanh nhịn không được cọ cọ, cái cổ rắn chắc nhưng rất tinh tế trắng nõn, sau đó ấn lên 1 dấu hôn màu hồng đậm, đây là ấn ký quyền sở hữu tình yêu. Cố Thanh bất đắc dĩ thở dài, mấy ngày nay, hắn luôn thích để lại đủ loại đấu vết tình ái trên người cậu, vì thế, ở trường đã bị bạn học chọc phá vài lần, may mà hiện tại là mùa đông, còn có thể dùng khăn quàng cổ che giấu. Đối với hành vi khó hiểu của hắn, Cố Thanh đã từng nói với Tần Lực Dương, nhưng mỗi lần hắn đều thề thốt gật đầu đồng ý, nhưng hôm sau rời giường, đứng trước gương, Cố Thanh vẫn có thể thấy được dấu hôn còn mới. Cứ thế lâu ngày, Cố Thanh cũng đành hùa theo hắn. Cố Thanh mơ hồ có thể phát hiện bất an trong lòng hắn, chỉ là vì sao bất an, Cố Thanh lại không biết. Mùa đông ban đêm luôn mau đến. Có lẽ khi còn bé dinh dưỡng không đủ, thân thể Cố Thanh rất sợ lạnh, vừa đến buổi tối, cậu liền cuộn người trong chăn, mặc dù phòng ngủ mở điều hòa, hai chân vẫn lạnh lẽo. Tần Lực Dương cũng biết tình trạng của Cố Thanh, vừa đến tối, liền ngừng làm việc, sớm lên giường, ngủ cùng cậu. Cảm thụ nhiệt độ bên cạnh, Cố Thanh hai tay hai chân liền tự động quấn tới, hai chân tiến vào giữa hai chân hắn, co người dựa vào lòng hắn. Hô hấp của hắn phả vào trán Cố Thanh, không có mùi thuốc lá, chỉ có mùi bạc hà nhàn nhạt. Ông chủ lớn như Tần Lực Dương, thường ngày xã giao đương nhiên không ít, hút thuốc uống rượu cũng là bình thường, sau đó do Cố Thanh cường ngạnh yêu cầu, dùng đến “tính” phúc uy hiếp, Tần Lực Dương đồng ý nếu không quá cần thiết, hắn tuyệt không dính đến thuốc lá và rượu. Đối với đàn ông đã nghiện thuốc lá và rượu, đặt quyết tâm kiêng rượu và thuốc lá vốn không dễ dàng, nhưng Tần Lực Dương đã làm được, vì thế, Cố Thanh rất thoả mãn lại cảm động. Để thưởng cho hắn, 3 ngày vào buổi tối, Cố Thanh chủ động phối hợp với hắn, sau đó, nếu không vì bận tâm sức khỏe, hắn phỏng chừng có thể duy trì liên tục một tuần, nhưng Cố Thanh lại không chịu nổi, lấy lòng cầu xin tha thứ, rồi mới được buông tha. “Gần đây anh làm sao vậy?” Tối nay, không thấy buồn ngủ, Cố Thanh liền hỏi nghi vấn trong lòng. “Cố Thanh, anh không muốn rời xa em, nếu như ngày nào đó em phải ra đi hoặc là bị người khác cướp đi, anh sẽ dùng hết mọi thủ đoạn, không tiếc trả giá bất cứ thứ gì đem em nhốt lại bên cạnh, cho dù em có hận anh.” Người trong lòng quá hoàn mỹ, Tần Lực Dương cảm thấy mình giống 1 thằng nhóc lần đầu biết yêu, một khi rơi vào, không còn gì ngoài nhiệt tình xung động, có chăng chỉ là kích động và kiên quyết, để bảo vệ hạnh phúc của mình, hắn có thể liều lĩnh. “Em sẽ không hận anh, vĩnh viễn cũng không.” Cố Thanh ôm chặt hắn, cậu dường như đã rõ bất an của hắn, “Lực Dương, anh không cần lo lắng về em, ngoại trừ khuôn mặt này, em không có điểm nào đáng để người khác vì em mà vắt óc tìm mưu kế. Trên thực tế, em càng sợ anh sẽ rời xa em, dù là tiền tài quyền thế, diện mạo và thân phận, anh đều xứng đáng tìm được bạn đời tốt nhất. Cùng sống với anh, là khoảng thời gian quý báo nhất của em, em lo anh bị người khác đoạt đi, đối với anh em cũng rất tin tưởng. Trước đây, em từng cho rằng mình sẽ có thể rộng lượng, chỉ cần anh tìm được một … nửa khác, em có thể thoải mái buông tay, không lưu luyến mà ra đi, nhưng hiện tại, em biết, em không bao giờ … có thể thẳng thắn và quyết tâm như vậy, lòng sẽ đau. Cho nên, Lực Dương, xin lỗi, nếu như anh có người khác, em nghĩ em sẽ không đơn giản mà thành toàn cho 2 người, em có thể sẽ trở nên độc ác, sẽ không từ thủ đoạn chia rẽ 2 người, sẽ… Ngô…” Một lúc sau, Tần Lực Dương mới buông Cố Thanh ra, cẩn thận xoa hai gò má cậu, “Cố Thanh, hứa với anh, cả đời cũng đừng buông tay!” “Ân.” … Trận tuyết đầu mùa rốt cuộc cũng rơi. Khung cảnh lá vàng đìu hiu của đại học Q đã thay bằng 1 màu trắng. Mũi bị đông lạnh, đỏ bừng lên, nhịn không được ngáp một cái, Cố Thanh kéo chặt cổ áo, dùng sức chà sát hai tay. Cố Thanh mới từ ký túc xá đi ra, giảng viên phụ đạo tìm cậu, là muốn hỏi cậu có ý vào đảng hay không. Về đảng, ngoại trừ việc đảng nắm quyền ra, Cố Thanh cũng không có nhận thức gì nhiều. Kiếp trước, cuộc sống rất áp lực, Cố Thanh đem toàn bộ tâm tư đều đặt vào kỹ năng nấu ăn, có thể nuôi sống mình, mua 1 căn nhà nhỏ sống qua ngày, sau đó báo đáp cô nhi viện “Ái gia” đã nuôi nấng mình, đó là toàn bộ tâm nguyện của cậu. Đối với chính trị, Cố Thanh tuyệt không quan tâm, cậu chung quy cũng chỉ là một người dân bình thường. Đời này, vào đại học Q, ở trường được giáo dục và cả bạn bè bên cạnh nên mưa dầm thấm đất, Cố Thanh nhiều ít cũng có chút hiểu biết, nhưng đối với với việc vào đảng, cậu cũng không quá hăng hái, cậu tự biết không có tư cách vào đảng, chưa nói đến việc yêu đảng, tuy rằng bên cạnh không ít bạn học đều chỉ vì là “đảng viên” sẽ mang lại nhiều ưu thế mà xin gia nhập, chứ không có nhiệt tình yêu đảng, nhưng Cố Thanh lại không thể trái tâm mà vào đảng, cậu là người ngoan cố quật cường. Với giảng viên phụ đạo, Cố Thanh thẳng thắn: “Em nghĩ, em tôn trọng bội phục đảng, nhưng em không yêu đảng, chí ít không phải quá mức yêu thương. Nhưng, em thật lòng yêu thương tổ quốc. Em cho rằng, thân phận đảng viên không thể giúp em tăng thêm bất cứ động lực đóng góp nào cho quốc gia, cũng tuyệt không trở thành vật cản nhiệt tình làm việc công ích của em.” Cố Thanh cho rằng, lời nói của mình sẽ bị giảng viên phê bình nghiêm khắc, giảng viên của cậu là người có công với cách mạng, lại là một người yêu đảng đúng mực, đối với sự tích anh dũng đó, Cố Thanh thật tâm bội phục. Ngoài dự liệu của Cố Thanh, giảng viên cũng không trách cứ cậu, chỉ ý vị thâm trường vỗ vỗ vai cậu, trong mắt mang theo tán thưởng, nói: “Tôi đã gặp qua nhiều người, chí nguyện vào đảng của bọn họ cũng không thuần túy, bởi vì sợ bị loại, họ chọn nói dối với tôi. Tôi cũng thấy đau lòng, cũng có thể thông cảm với bạn học của em, đây chính là tệ nạn thành tích, em nếu như hạ quyết tâm, thì cố gắng của em cũng bị bỏ qua. Với vấn đề vào đảng, chính là 1 bụi gai thật lớn. Cố Thanh, nếu như em có thể vào đảng, tôi sẽ rất vui, nhưng nếu em cuối cùng vẫn từ bỏ, tôi cũng tuyệt không thất vọng.” Nghe giảng viên nói, Cố Thanh xúc động rất lớn, Cố Thanh muốn thành thật với mình, cậu quyết định không lo lắng chuyện vào đảng nữa, cậu đã xác định sẽ không vào đảng, hoàn thành lý tưởng và mục đích sống có rất nhiều cách, nhưng nhất định phải trung với chính mình. Thời gian cực nhanh, việc học của Cố Thanh cũng đã vào năm 3, học kỳ sau, đã phải bắt đầu chọn lựa, hoặc lưu lại làm nghiên sứu sinh, hoặc là xuất ngoại du học, không thì tốt nghiệp liền đi làm. Đổi lại trước đây, Cố Thanh sẽ không chút do dự chọn đi làm, cùng lúc đó, điều kiện kinh tế không cho phép cậu phung phí 2 năm đi học nữa, về phương diện khác, cậu cũng không muốn mẹ thêm vất vã, việc kiếm tiền, chia sẻ áp lực của mẹ là trách nhiệm của cậu; nhưng hôm nay đã khác, tiệm cơm nhỏ cũng đi vào quỹ đạo, lợi nhuận không tệ, chí ít có thể cho mẹ cuộc sống tốt hơn. Có lẽ kiếp trước vẫn còn lưu lại sự tiếc nuối không thể đi học, Cố Thanh mới có 1 loại chấp nhất khó hiểu với việc học, không có gánh nặng gì, yên tâm thoải mái hưởng thụ 2 năm bình yên thanh thản trong trường, là rất may mắn, mị lực của sách đối với cậu là rất lớn. Trên thực tế, Cố Thanh sở dĩ chọn tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, còn vì giảng viên môn luật hình sự khuyên bảo, hắn dường như rất thích Cố Thanh, từ lần trước đề cử phát biểu luận văn, luôn muốn tìm Cố Thanh theo hắn tham dự nghiên cứu điều tra. Sau khi trường công bố, biết được thành tích của Cố Thanh, thầy Trương liền gọi điện thoại hỏi Cố Thanh lựa chọn thế nào, hắn biết Cố Thanh còn đang do dự, hắn mong có thể thuyết phục đối phương, hắn nói với Cố Thanh chương trình đại học chỉ là đại cương, muốn đào tạo sâu, hiểu rõ hơn về kiến thức chuyên ngành, thì phải nghiên cứu thêm. Thầy Trương nhìn ra được Cố Thanh thích mảng hình sự, hắn liền đề nghị Cố Thanh chọn chuyên ngành hình sự, sau này theo hắn tiếp tục đào tạo sâu. Nếu như nói, điều kiện gia đình đã xóa đi e ngại của Cố Thanh về việc học lên, thì lời giảng viên nói như thuốc trợ tim với Cố Thanh, cậu đã động tâm. Dù vậy, Cố Thanh vẫn muốn tôn trọng ý của mẹ, ban đêm gọi điện thoại về nhà, cậu cùng mẹ nói chuyện này. Mẹ Cố rất yêu thương con trai, tiền luôn thiếu, Cố Thanh cùng bà đã chịu không ít khổ, hôm nay có điều kiện học tiếp, bà đương nhiên sẽ không phản đối, trái lại, bà còn rất mừng rỡ, mẹ Cố chính là người điển hình về cầu tiến, bà nghĩ con trai hiện tại có tiền đồ, có thể được thầy giáo khen ngợi, tiếp thu sự giáo dục cao hơn, mặc kệ thế nào, đây đều là một việc vô cùng tốt, bà thậm chí đã muốn chúc mừng con, bảo cậu khi nào rãnh nhớ cùng Tần Lực Dương và Tần Gia Bảo về nhà một chuyến, bà muốn đích thân xuống bếp hảo hảo khao con trai. Cúp điện thoại, Cố Thanh cuối cùng cũng an tâm. Về việc học lên, Cố Thanh đã nói với Tần Lực Dương vào sáng sớm. Có thể để Cố Thanh ở nhà nghỉ ngơi hai năm, Tần Lực Dương liền giơ hai tay đồng ý, ngoại trừ ủng hộ quyết định của Cố Thanh, Tần Lực Dương cũng có tư tâm riêng, đại học Q không tệ, hoàn cảnh trong trường vẫn tốt hơn xã hội xấu xa phức tạp, Tần Lực Dương trong lòng mong muốn Cố Thanh có thể sống trong hoàn cảnh sạch sẽ, vẫn bảo vệ được sự đơn thuần, tích cực và lạc quan hắn quý trọng nhất,. Cuộc thi để được giữ lại làm nghiên cứu sinh sẽ bắt đầu sau khi khai giản năm tư 1 tuần, cho nên, 3 tháng nghỉ hè thì hết 2 tháng, Cố Thanh đã chuẩn bị thi cử, ôn tập tri thức, mặc dù thiếu tiếng Anh, nhưng thi chính trị, thi hình sự chuyên nghiệp và pháp lý cũng cần nhiều thời gian. Tần Lực Dương giúp Cố Thanh làm kế hoạch ôn tập, chỉ còn chờ nghỉ hè đến. Nhưng không ai ngờ tới, chuyện ngoài ý muốn lần thứ hai phủ xuống, tàn nhẫn đập vỡ kế hoạch của họ.