Nhờ quá trình thẩm vấn Tô Chính Lễ, Thạch Nham phát hiện họ đã bứt dây động rừng. Ban đầu chỉ nhằm vào Quách gia, coi bọn chúng là trùm buôn thuốc phiện lớn nhất Bắc Kinh, nhưng lúc điều tra chồng cũ của Liễu Như, Thạch Lỗi bất ngờ tra ra vài điểm đáng ngờ trong mấy vụ làm ăn của An Chí Hằng, thông qua mối quan hệ giữa An Chí Hằng và Quách Lịch Sâm mà lần tới Tô gia. Tổ tiên nhà họ Tô là Tào Bang, nhờ hải vận mà bỏ túi được món lời khổng lồ, giấu được số vàng lớn vào những năm cuối triều đại đuôi sam(triều Thanh). Mấy chục năm trôi nổi trong loạn lạc, sau dựng nước Tô gia lại về Bắc Kinh, số vàng kia trở thành vốn liếng làm giàu của họ. *Tào Bang (hay còn gọi là Thanh Bang): một tổ chức phản động thời nhà Thanh Hơn trăm năm trôi qua, chẳng ai đi truy cứu xuất xứ của số vàng ấy nữa, chung quy đương sự đã rời xa nhân thế. Song, liên hệ tới địa vị thủy vận của Tô gia năm xưa cùng lượng thuốc phiện tràn lan những năm cuối triều đại, có lẽ kể từ thời điểm đó, Tô gia đã bắt đầu thực hiện trò buôn bán hại người này. Mà sau khi dựng nước, trong nhà phất lên, mạng lưới giao thiệp được xây đắp lại, cộng thêm tuyến vận chuyển đường biển bí mật, bọn họ có thể tiếp tục loại mua bán này một cách thuận lợi. Thế nên, sau khi phân tích, bộ công an cảm thấy Tô gia vô cùng có khả năng là bàn tay tội ác đứng sau lưng Quách gia, nhưng khi Tô Chính Lễ bị bắt, họ phát giác dây mơ rễ má dính dáng tới những vụ làm ăn của Tô gia thực sự rất phức tạp, trên sổ sách có quá nhiều thế lực. Từ lúc bị tóm, ngoại trừ hai lần tự sát bất thành, Tô Chính Lễ còn bị ám sát ba lần có hơn! Hơn nữa, sau khi giải đáp những việc cảnh sát đã biết và tương lai có thể tra ra, ông ta liền bất chấp tất cả mà ngậm chặt miệng. Tự sát bất thành thì tuyệt thực, dịch dinh dưỡng có thể duy trì mạng sống nhưng không cứu được tinh thần ngày càng suy sụp của ông ta. Đến phút chót, làm cách nào cũng chẳng moi được cái gì từ ông ta nữa. Bởi Tô Chính Lễ đổ mọi sự tình của Tô gia lên đầu mình, cuối cùng chỉ đành hành quyết một mình ông ta. Muốn nhổ tận gốc lũ sâu mọt quốc gia, nhưng có quá nhiều chứng cứ không tra được, đường bị chặn ngay chỗ Tô Chính Lễ. Thậm chí còn một lượng ma túy trị giá mấy chục triệu dollar chảy vào Bắc Kinh rốt cuộc bị giấu ở đâu, Tô Chính Lễ cũng nhất quyết không chịu khai. Đằng sau Tô gia liên lụy khá nhiều người, nếu An Thừa Trạch thực sự muốn đối phó bọn họ, hắn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng Thạch Lỗi không thể cho Thạch Nghị biết việc này, thực ra lần trước khi hắn vác một thân thương tích trở về, cấp trên liền ra lệnh hắn nghỉ ngơi. Lão già ngót nghét năm mươi còn cả ngày liều mạng trên tiền tuyến, tính giành hết cơ hội của lũ thanh niên bây giờ à? Mau biến về ôm vợ đi. Do vậy, Thạch Nghị cũng chẳng biết nhiều lắm, hắn chỉ biết là rất nguy hiểm, phải nhắc An Thừa Trạch cách xa nhà họ An, còn họ cứ sống cuộc đời an ổn của mình thôi. Dè đâu An Thừa Trạch lại nói một câu trúng đích, thẳng thắn đề cập đến mục tiêu nhiệm vụ lần trước của hắn.Thạch Lỗi được huấn luyện chuyên nghiệp, bị An Thừa Trạch hỏi thế mà biểu tình vẫn điềm tĩnh, chỉ bình thản lên tiếng: “Ba biết một vài chuyện nên lo cho an nguy của con, không liên quan tới nhiệm vụ.” Che giấu khá lắm, hiềm nỗi An Thừa Trạch đâu phải người thường. Chỉ cần quan sát biến hóa của con ngươi là có thể xác định hết thảy. “Ba, ba chẳng cần giải thích hay giấu giếm, con sẽ không ép ba trả lời cái gì đâu.” An Thừa Trạch nói, “Con chỉ muốn xác định một chút, có thật Tô gia nhúng tay vào một số sự kiện, rốt cuộc Tô Ngọc Đình có phải kẻ hại con ngày ấy hay không. Hiện tại con chắc chắn Tô gia nắm thế lực không nhỏ trong tay, hơn nữa còn ở trong tối, để bảo hộ con trai mình, Tô Ngọc Đình tuyệt đối có năng lực im hơi lặng tiếng diệt trừ một người mà không chừa lại chút dấu vết nào.” Thạch Lỗi đờ người, Tiểu Trạch đến cùng thông minh tới mức nào! “Con cũng tiếc mạng lắm,” An Thừa Trạch nói, “con sẽ không xâm nhập hang hổ, cũng sẽ bảo vệ chính mình thật tốt. Mục đích của con đâu phải Tô gia, chỉ muốn chiếm Hồng Thế, khiến An Chí Hằng với Tô Ngọc Đình hai bàn tay trắng mà thôi, hẳn việc này chả quan hệ gì đâu nhỉ.” “Con cũng biết Tô Ngọc Đình thân làm mẹ muốn che chở con trai nên chẳng từ bất cứ việc gì, trong tay bà ta còn có thế lực Tô gia, làm vậy hết sức nguy hiểm!” Thạch Lỗi chỉ thấy An Thừa Trạch đang làm loạn. “Vậy khiến bà ta hết cách xuống tay là được.” An Thừa Trạch đã tính trước mọi việc, “Cứ bảo với bà ta, phàm là con hoặc người bên cạnh con bị một chút thương tổn nào, cảnh sát đều tra lên đầu An Chí Hằng, vậy được rồi chứ gì? Huống hồ Tô Chính Lễ vừa bị phán quyết, ba cũng nói sau lưng Tô gia có rất nhiều thế lực, nói cách khác, hẳn cả nhà họ đều nằm trong phạm vi giám thị của cảnh sát, chưa tới thời điểm vạn bất đắc dĩ, Tô Ngọc Đình sẽ không động thủ cũng chả dám động thủ. Ngay cả đưa An Chí Hằng xuất cảnh mà bà ta còn bó tay, không phải sao?” Thạch Lỗi: “…” Tiểu Trạch đã suy nghĩ thấu đáo tới trình độ này, hắn ở đây cũng vô nghĩa. “Tiểu Trạch,” Thạch Lỗi cất lời thấm thía, “nhiều năm qua nhìn con với thằng nhóc kia cùng nhau lớn lên, ba thật lòng xem con như con trai. Trong chuyện này, giá như ba cũng tham gia vào thì có thể ủng hộ con một chút, chung quy chỉ cần theo dõi chặt chẽ, xuất hiện gió thổi cỏ lay cũng có thể nhắc nhở con, nhưng bây giờ ba thực sự rất lo lắng.” “Ba,” An Thừa Trạch cũng nghiêm túc nói, “con biết an toàn là trên hết, nhưng tại sao ba biết rõ có nguy hiểm mà vẫn muốn lên chiến trường? Bởi trong mắt ba có sự tình quan trọng hơn an toàn, con cũng thế. Đời người luôn có việc nhất quyết phải làm, bằng không có sống cũng như không, sống tạm bợ cho qua ngày, sống hoài sống phí.” Hiện giờ hắn đã hoàn toàn khẳng định, năm đó khi hắn bị Tô Ngọc Đình tính kế, Thạch Nghị đã 28 29 rất có thành tích tại quân đội cũng đang chú ý vụ án này. Như Thạch Lỗi đã nói, hơi có gió thổi cỏ lay anh đều nhận thấy được, sẽ nhắc nhở hắn trước hoặc bảo vệ hắn, cuối cùng đánh đổi một đôi chân. Hắn có thể không so đo những việc An Chí Hằng gây ra cho mình kiếp trước, song Tô Ngọc Đình dám làm tổn thương Thạch Nghị, hắn không nhẫn nhịn nổi! Cục đá nhỏ thẳng tắp như ngọn giáo, ấy mà phải sống nửa đời tàn phế, vừa nghĩ đến nửa đời sau của Thạch Nghị kiếp trước, An Thừa Trạch chỉ muốn trở lại đoạt lấy tiền trong Thạch Lỗi mà đập từng xấp vào mặt mình. Tô Ngọc Đình, đời trước cho bà ta sống tạm đến tận lúc chết già, đời này tuyệt đối không bỏ qua! Trong lòng An Thừa Trạch bùng lên một ngọn lửa, ai cũng không dập tắt được. Thạch Lỗi biết mình chẳng thể khuyên An Thừa Trạch, cuối cùng đành thở dài, thực sự hết cách thì đi xin anh cả, nhờ anh ấy bám sát động tĩnh của Tô Ngọc Đình, bảo vệ tốt Tiểu Trạch. ….. Ngày hôm sau, An Thừa Trạch đến Hoành Xương làm việc. Trước kia Hoành Xương do An Chí Hằng phụ trách, lúc tới công ty, hắn thấy An Chí Hằng đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc nhìn hắn đầy khiêu khích. An Thừa Trạch nhướn mày, bình tĩnh bước vào, cầm đồ vật trên bàn An Chí Hằng lên ngắm, là một chiếc thuyền pha lê. “Đẹp thật, đổi vận rồi à?” An Thừa Trạch hỏi. An Chí Hằng đứng lên, hung tợn nhìn hắn: “Đừng tưởng đuổi được tao ra khỏi Hoành Xương là có thể đặt chân vào An gia, mày nghĩ một thằng nhóc cấp ba có thể thu phục được người trong Hoành Xương chắc? Đến lúc đó chớ dùng chút vốn liếng trong Như Ký kia mà bồi thường, khóc lóc xin mẹ mày dốc cạn túi chùi đít cho mày, sau đó bảo ông nội đuổi mày khỏi An gia!” Lời hắn cũng chả phải đe dọa suông, An Chí Hằng lớn hơn An Thừa Trạch sáu tuổi, hiện đã tốt nghiệp đại học được hai năm. Hoành Xương thành lập từ khi hắn học năm ba, đồng thời cũng bắt đầu thực tập trong này từ khi ấy. Bốn năm sau dựa vào chính sức mình mà từng bước lên chức tổng giám đốc, đám lão làng của Hoành Xương quan hệ rất tốt với hắn, rồi tự dưng An gia lại cho nhảy dù một An Thừa Trạch tới đây, chưa chắc có thể chống đỡ được. Tuy nhiên, An Thừa Trạch chả coi lời hắn ra gì, cũng không để ý cái gã đứng trước mặt mình, chỉ tiếp tục thưởng thức chiếc thuyền: “Đổi vận ấy mà, có hai loại. Một là từ hỏng biến tốt, hai là từ tốt thành thối nát, mày thuộc loại nào?” Dứt lời, An Thừa Trạch cầm chiếc thuyền pha lê đi vài bước, mở cửa kính ra quăng xuống, văn phòng tổng giám đốc Hoành Xương ở tầng ba mươi lận! “Mày!” An Chí Hằng chưa nói xong đã bị An Thừa Trạch bóp chặt cổ đè lên tường, hắn đâu ngờ thành quả huấn luyện xuất sắc trên hồ sơ của An thừa Trạch lại là thật! Có thể chế trụ hắn trong nháy mắt, còn khiến hắn vô phương phản kháng, cổ họng bị bóp chặt, ngay cả âm thanh cũng khó phát ra. “Nếu tao là mày, hôm nay sẽ không xuất hiện ở đây mà ngoan ngoãn thu dọn phòng làm việc, tìm một trợ lý giỏi giang bàn giao công tác cho tao. Muốn ra oai phủ đầu á, không phải như này đâu. Biết tao sẽ làm gì không? Bảo toàn bộ cấp cao trong công ty nghe lời tao, nỗ lực làm việc, tỏ ra không chút lưu luyến nào với mày. Tiếp đó, đăng kí lại một công ty bất động sản bên ngoài, lợi dụng tin tức mà nhóm cấp cao tuồn ra, tiết lộ hồ sơ đấu thầu của tao, cướp mối làm ăn của tao, cứ thế, chưa đầy nửa năm tao sẽ an phận xéo đi.” An Thừa Trạch nhếch môi, cười vô cùng nham hiểm, “Đáng tiếc, mày đâu phải tao. Mày từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, quen thói độc tài, sao chịu được uất ức như vậy. Còn nữa, mấy biện pháp vừa rồi chỉ dùng được với mày, còn vô dụng với tao.” Nện một quyền thật mạnh vào bụng An Chí Hằng, khiến hắn đau đến gập thắt lưng. An Thừa Trạch bấy giờ mới buông tay ra, xoay người, cầm đồng hồ giá mấy vạn của An Chí Hằng ném thẳng ra cửa sổ. “Cho mày mười phút dọn dẹp đồ đạc rồi cút ra!” An Thừa Trạch nói, “Bằng không, đừng trách tao ném từng thứ từng thứ của mày xuống lầu.” An Chí Hằng trượt xuống đất, mãnh liệt ho khan một trận, đoạn cố gắng bò lên, xám xịt dọn đồ của mình vào một thùng rồi bưng đi. An Thừa Trạch nhìn bóng lưng của hắn mà bật cười, thấy cổ con mình bầm tím, Tô Ngọc Đình chịu nổi sao? Chịu không nổi cũng phải chịu, Tô Chính Lễ bị xử, Tô gia đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, bứt dây là động rừng ngay. Hiện Tô Ngọc Đình phải nhẫn vì toàn gia, khắp nơi đang nhìn chằm chằm bà ta, sơ sẩy một chuyện nhỏ cũng có thể liên lụy cả nhà, cảnh sát đang thiếu cớ bắt người nhà họ Tô đây. An Chí Hằng đi rồi, An Thừa Trạch tìm trợ lý hỏi thăm chuyện tình công ty, rồi nhìn danh sách nhân viên, khoanh vòng mấy người quen thân với An Chí Hằng, những người thề chết trung thành với hắn ở kiếp trước, tính về sau chậm rãi chỉnh đốn. Ván cờ chính thức mở màn.