Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ
Chương 10 : Nhị sư huynh cùng sư phụ sau khi ba ba ba
Đợi đến khi Huyền Thiên cùng Bạch Sơ hai người phá tan được cấm chế xông vào, liền nhìn thấy Lãnh Vô Sương hôn mê trong lồng ngực Hàn Sở Nhượng.
Cả người trần trụi, trước ngực cùng trên đùi đều rải rác các vết xanh tím đầy tình sắc, vết bẩn đã khô lại ở trên giường rối tinh rối mù, trong không khí tất cả đều là mùi vị vui vẻ một hồi.
Trong này đã xảy ra chuyện gì, không cần nói ai cũng biết.
Hàn Sở Nhượng nghe thấy đỗng tĩnh, đem Lãnh Vô Sương càng ôm chặt trong ngực hơn, môi mỏng phủ xuống cùng Lãnh Vô Sương dính lại một chỗ, lè lưỡi khẽ hôn lên đôi môi của y, đợi đến khi Huyền Thiên cùng Bạch Sơ đi tới trước mặt liền cong môi nở nụ cười khiêu khích.
“Sư huynh cùng tiểu sư đệ đến thật sớm, ta còn chưa ở đủ với sư phụ đây.”
Huyền Thiên nắm chặt tay, trong mắt mơ hồ đỏ lên, trong con ngươi như xuất hiện vết nứt, cực lực chịu đựng.
Hàn Sở Nhượng nhìn, ý cười càng đậm, chuyển qua nhìn về phía Bạch Sơ: “Tiểu yêu quái ngươi trừng cái gì? Ngươi cũng không phải chưa từng làm, cùng lắm thì lần sau cùng nhau đến.”
Huyền Thiên không thể nhịn được nữa, nhào lên đánh một quyền lên mặt Hàn Sở Nhượng, Hàn Sở Nhượng sắc mặt khẽ biến, đem Lãnh Vô Sương từ trong lòng đặt lên giường, cũng không né tránh, mặc cho Huyền Thiên đánh tới, trên tay nhanh chóng phản kích, sắc mặt âm trầm đấu với Huyền Thiên.
Hai người dường như quên mất thân phận tu tiên của mình, lúc đánh chỉ sử dụng lực của người bình thường, kịch liệt tàn nhẫn, mãi đến khi hai bên trên mặt đều bị đối phương đánh cho thê thảm, tiểu sư đệ Bạch Sơ bên cạnh hoảng loạn ngăn cản ở giữa nửa ngày, trên người bị đấm đá cũng nhiều, Huyền Thiên cùng Hàn Sở Nhượng lúc này mới dừng lại, thở hồng hộc trừng đối phương.
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu, sư phụ y tự nguyện sao?”
Hàn Sở Nhượng vẫn cười, trên khóe môi bị bầm xanh, nhưng mặc kệ đau đớn cong môi lên.
“Tất nhiên không phải, Lãnh Vô Sương y không thích ta, sao có thể tự nguyện.”
Con ngươi Huyền Thiên càng đỏ hơn, lại muốn đánh Hàn Sở Nhượng nhưng nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên, Lãnh Vô Sương trên tháp từ từ mở mắt ra.
Trong mắt vẫn còn chút mờ mịt, đợi y từ từ tỉnh lại, lông mày hơi nhíu lên, khôi phục bộ dạng lạnh nhạt kia, tầm nhìn dừng nơi Hàn Sở Nhượng bị đánh sưng mặt mũi, tròng mắt đột nhiên nhíu lại, nhớ lại tất cả chuyện vừa phát sinh, lại thấy hai người khác trong phòng, thần sắc càng lạnh hơn, như tuyết ngàn năm không thay đổi quanh ngọn núi.
“Sư phụ!”
“Sư phụ!”
Lãnh Vô Sương nhắm mắt lại, khuôn mặt lộ ra sự uể oải.
“Hàn Sở Nhượng, ngươi tự mình xuống núi, từ nay về sau ngươi không còn là đệ tủ Linh Vân phái ta, ta Lãnh Vô Sương cũng không có tên đồ đệ này, ngươi muốn đi đâu ta cũng sẽ không tìm về, ngươi… Ngươi cũng đừng trở về nữa.”
Giọng nói y nhẹ nhàng như gió dễ bay đi, Hàn Sở Nhượng sợ mình nghe nhầm, đôi mắt trừng lớn đầy sự hoài nghi khó tin.
Huyền Thiên cùng Bạch Sơ bên cạnh cũng khó tin như vậy, Lãnh Vô Sương không muốn để ý tới, nhặt lên đạo bào khoác lên thân thể lõa lồ của mình.
Nơi kia bị thao quá có chút không khỏe, lúc đi cái đùi cũng không khép lại được mà run rẩy.
Y cố nén khó chịu đi vào trong phòng, nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu nói với Hàn Sở Nhượng: “Cho ngươi một canh giờ, thu dọn đồ đạc xuống núi, ngươi vừa hận ta vừa oán ta, ta cũng không nguyện gặp lại ngươi, cứ thế đi, ngươi cũng thỏa mãn, ta cũng vui mừng.”
Nói xong câu này, bóng lưng thon gầy kia biến mất trong phòng.
Trong phòng Huyền Thiên cùng Bạch Sơ hai mắt nhìn nhau, Hàn Sở Nhượng cúi xuống nhìn hoa văn trên bàn tay, đột nhiên cười lên.
“Khá lắm ngươi cũng thỏa mãn ta cũng vui mừng, Lãnh Vô Sương a Lãnh Vô Sương, ngươi quả nhiên người cũng như tên, tâm địa cũng lạnh như thế, được được được, ta đi là được, không ở lại đây phá Linh Vân phái của ngươi.”
Nói xong, hắn nhặt y phục mặc vào, cũng không thèm nhìn tới Huyền Thiên cùng Bạch Sơ, trực tiếp đi ra ngoài.
Bên ngoài tối đen cả trời, đang là nửa đêm, tuyết trên Linh Vân giữa không trung như tôn lên ánh trăng tròn, Hàn Sở Nhượng càng nhìn càng thêm chán ghét, không về phòng mình, gọi ngự kiếm ra không quay đầu bay xuống núi.
Dù sao cũng là sư huynh đệ sống chung gần trăm năm, Bạch Sơ mềm lòng, nhìn bóng lưng quả quyết của Hàn Sở Nhượng, lo lắng nói: “Sư huynh, Nhị sư huynh hắn có thể đi đâu?”
“Ta không biết, hắn tự làm tự chịu, quản làm gì.” Suy nghĩ một chút, lại nói: “Thôi, ngươi biến về nguyên hình ở cùng hắn, ta đi thăm sư phụ một chút.”
Bạch Sơ ủy khuất liếc mắt nhìn Huyền Thiên, hắn lại không hề bị lay động trực tiếp bước vào trong phòng, Bạch Sơ không còn cách nào trong miệng niệm thần chú, bạch quang trên người chợt lóe, thiếu niên cao to biến thành một con cẩu, lè lưỡi nhìn vào trong phòng, ngửi mùi hương từ chăn mỏng của Lãnh Vô Sương rơi trên mặt đấy, lúc này mới thỏa mãn theo Hàn Sở Nhượng xuống núi.
“Sư phụ.”
“Đừng có phiền ta.”
“Sư phụ có ở chỗ nào không thoải mái không?”
Lãnh Vô Sương nhắm hai mắt lại, không muốn chú ý tới nữa.
Huyền Thiên thở dài một tiếng, từ từ tới gần Lãnh Vô Sương, đưa cánh tay tính đụng vào y thăm dù, thấy y không kháng cự trong lòng sinh ra chút mừng rỡ, nhẹ nhàng ôm y vào trong ngực, nói nhỏ: “Sư phụ có chuyện gì không vui sao, có thể cùng đồ nhi nói một chút, không cần giấu trong lòng, ta sẽ không nói ra ngoài, có được không?”
Lãnh Vô Sương không giãy dụa nhưng cũng không trả lời, nhìn người đang ngủ trong lòng mình, hơi thở thổi lên sợi tóc buông xuống vai của Huyền Thiên, hắn nhìn, trong lòng có chút thỏa mãn.
Vào giờ phút này, sư phụ mới rốt cuộc thuộc về mình hắn, nếu sau này cũng vậy, Huyền Thiên hắn trăm ngàn năm cũng không cần thăng thiên, cuối cùng hóa thành hạt cát vàng cũng cam lòng.
Đang suy nghĩ, Lãnh Vô Sương đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói vẫn nhẹ như thế, nhưng Huyền Thiên đang ôm y trong ngực vẫn nghe rõ ràng.
“Tiểu Thiên, ngươi nói, A Sở nó vì sao chán ghét ta như vậy.”
Huyền Thiên yên lặng, càng đem Lãnh Vô Sương ôm chặt hơn, đôi mắt phủ xuống hôn lên trán của y.
“Ta không biết, tuy nhiên ta cảm thấy sư phụ không làm gì sai cả.”
“Thật chứ?” Lãnh Vô Sương mở mắt, tròng mắt đen như mực mờ mịt nhìn hắn.
Trong lòng Huyền Thiên nhũn ra, khó nén nổi tình cảm, giữ cằm của y hôn thẳng từ trán xuống, đi đến nơi đỏ bừng mềm mại kia, dùng ngón tay thô ráp xoa xoa, trong mắt lóe tinh quang.
Không biết là do độc rắn phát tán hay sao, Lãnh Vô Sương bị Huyền Thiên xoa như vậy, nhất thời cảm thấy trống rỗng, hơi thở mong manh, đôi môi khẽ nhếch, như mời gọi Huyền Thiên tiến vào.
“Độc phát?” Huyền Thiên cười khẽ.
Lãnh Vô Sương không đáp, chỉ là khó nhịn mà phát ra giọng mũi như mèo kêu, đầu cũng khẽ cọ ngực Huyền Thiên.
Trong mắt ý cười càng sâu, Huyền Thiên tiếp tũ xoa bờ môi của y, trêu chọc nói: “Sư phụ không nói, ta làm sao giúp sư phụ giải độc?”
Lãnh Vô Sương đột nhiên sinh khí, lạnh lùng liếc hắn một cái, đưa tay muốn đẩy Huyền Thiên ra, hai chân đột nhiên bị tách ra, bị Huyền Thiên bế lên trên đỉnh đầu còn có thể nghe tiếng cười trầm thấp dễ nghe, hai gò má Lãnh Vô Sương không nhịn được đỏ lên một chút, ôm cổ Huyền Thiên nhắm chặt mắt lại.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
5 chương
37 chương