Hà Tân Dương vô thức cọ lòng bàn tay Trình Châu Hoàn, nói quanh co như đứa trẻ phạm lỗi: "Xin lỗi anh Trình, em làm hỏng máy tính rồi." [Liên tục có bạn đọc phát hiện những chương trước văn phòng luật sư tên là Trường Thanh, bởi chữ Thanh phát âm giống tên mối tình đầu của ông chủ Trình, thắc mắc là tại sao sau này mối tình đầu của ông chủ Trình lại tên là Vinh Hàn. Đây là một cái bug, lúc ban đầu tôi định đặt tên Vinh Hàn là Vinh Kiếm Khanh*, đến lúc gần cho Vinh Hàn lên sàn thì tôi lại không thích tên này nữa. Với cả tôi đi tra thử thì thấy rất nhiều người tên Kiếm Khanh, vì vậy đổi hẳn là Vinh Hàn luôn. * Vinh Kiếm Khanh: Róng Jiàn Qīng Trường Thanh: Cháng Qīng Những chương trước tạm thời chưa sửa, viết xong tôi sẽ sửa lại. Ngoài ra nếu phát hiện chỗ nào có quốc hoan nghênh mọi người chỉ ra.] "Không quan trọng." Trình Châu Hoàn ôn hòa nhìn Hà Tân Dương: "Hiện giờ virus không đáng sợ như em tưởng đâu, định dạng lại ổ cứng một chút là được, phần cứng cũng sẽ không bị hao tổn gì. Đừng nghe lời Nghiêm Khiếu nói bừa." Ánh mắt Hà Tân Dương hơi cay cay, chớp chớp mắt vẫn lo lắng như cũ: "Sau khi định dạng lại ổ cứng thì mấy thứ quan trọng trong đó sẽ mất, lúc chiều anh cũng nói là trong máy có văn kiện quan trọng..." "Sẽ không đâu." Trình Châu Hoàn dịu dàng ngắt lời cậu: "Chúng ta tìm thợ chuyên nghiệp đến xem, trước khi định dạng lại ổ cứng thì chuyển hết văn kiện đi là được." "Hôm nay em tìm người rồi, là "Kỹ thuật số Hai Béo" ở ngay ngoài tiểu khu." Hà Tân Dương ngồi dậy, đầu vẫn cúi thấp: "Nói chưa chắc đã có thể giữ lại được văn kiện." Trình Châu Hoàn đặt gối đầu chặn sau lưng Hà Tân Dương, xoa đầu cậu trấn an: "Không tìm Hai Béo, để tôi hỏi thăm bạn bè trong giới IT xem, máy tính dính virus với bọn họ là chuyện rất bình thường, tùy tiện cũng có thể chuẩn bị tốt, sẽ không làm tổn hại đến phần cứng hay văn kiện. Đừng lo lắng, giao hết cho tôi." Hà Tân Dương cắn môi dưới, nhìn chằm chằm kim truyền dịch trên tay nửa ngày mới dùng thanh âm cực thấp nói: "Anh Trình, lúc chiều em đã nói dối anh." Trình Châu Hoàn gật đầu, không ngăn cản cậu nói tiếp. "Không phải em bấm quảng cáo linh tinh làm máy tính dính virus." "Là...!là em cố ý tải một bộ phim...!phim đen...!Vì vậy nên máy tính mới bị trúng virus." Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã nhỏ như muỗi kêu, thấp đến gần như không nghe thấy. Vành tai Hà Tân Dương đỏ bừng, cúi đầu rất thấp, cằm gần như đã dính vào áo bệnh nhân trước ngực, cả người trông có vẻ gầy yếu cực kì. Năm ngón tay của cậu nắm chặt thành nắm đấm, trên cánh tay tái nhợt hiện ra vài đường gân xanh. Trình Châu Hoàn vội cầm lấy tay đang truyền dịch của Hà Tân Dương, tách mở ngón tay ra, bàn tay hai người dính chặt chẽ với nhau: "Đừng nắm chặt, chút nữa còn phải truyền dịch tiếp." Hà Tân Dương cảm thấy ngoài ý muốn ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc. Lúc nghe anh Trình nói "Văn kiện sẽ không bị tổn hại", cậu vừa vui vẻ lại vừa sợ hãi. Vui vẻ là văn kiện quan trọng của anh Trình không sao cả, còn sợ hãi là video cậu tải về vẫn còn trên máy. Biết là không giấu diếm được nữa, so với việc giả bộ sau này bị phát hiện, không bằng bây giờ thẳng thắn. Châm chước từ ngữ hồi lâu, chọn lựa giữa các loại từ ngữ khó coi để nói, khi nói ra chữ "phim đen" Hà Tân Dương đã lấy ra toàn bộ dũng khí. Dũng khí như thác nước, từ cơ thể chảy hết ra ngoài rồi biến mất sạch sẽ. Nhưng mà phản ứng của anh Trình...! Anh Trình căn bản không có phản ứng gì cả, thậm chí chẳng hề để ý lời cậu nói mà là nhẹ nhàng tách ngón tay cậu ra, dịu dàng nắm lấy. Dũng khí tưởng chừng như chẳng còn chút nào giống như một dòng nước ấm uất ức chảy lại vào cơ thể, lan khắp tứ chi. Anh Trình không để ý sao? Trái tim đập thình thịch của Hà Tân Dương như một sợi lông chim bị người nắm lấy, nhưng áy náy vẫn không thể phai đi như trước. Bởi vì cậu rõ ràng, lời khó mở miệng nhất vẫn đang kìm nén trong cổ họng, thế nào cũng không nói thành lời: Đó là phim đen về hai người đàn ông. Trình Châu Hoàn xoa nhẹ mu bàn tay Hà Tân Dương, lại trấn an cậu: "Máy tính kia của tôi cũng không phải bị dính virus lần đầu, đừng tự trách mình nữa, không sao đâu. Thật ra chuyện này là do tôi sơ suất, lần trước reset lại máy đúng là có cài phần mềm bảo mật, nhưng tôi ngại vận hành nên xóa rồi, nếu không thì lần này máy tính cũng sẽ không bị dính virus lần nữa. Dương Dương, không phải lỗi của em, ngủ sớm một chút đi. Máy tính cứ kệ đó đã, bình thường tôi sẽ dùng sổ ghi chép, chờ em khỏe rồi sẽ tìm người cài lại hệ thống, đến lúc đó phiền em ở nhà trông chừng. Khoảng thời gian này tôi bận họp rồi bận đi công tác, có thể là không ở nhà thường xuyên để trông chừng được." Ý của Trình Châu Hoàn rất rõ ràng, dù Hà Tân Dương bị sốt đến mơ hồ cũng nghe hiểu được anh Trình không muốn cậu chịu đả kích. Trình Châu Hoàn đợi Hà Tân Dương truyền xong một bình dịch mới đứng dậy rời đi. Nhiệt độ cơ thể của Hà Tân Dương giảm bớt rồi nhưng nhưng cảm xúc xao động làm máu trong cơ thể như nóng hơn, nửa ngày sau cũng không bình tĩnh lại được. Anh Trình càng dịu dàng săn sóc càng làm nổi bật sự đáng khinh của cậu. Hà Tân Dương cuộn tròn trong chăn, rầu rĩ thở dài, nghĩ đến lời thích không nói nên lời kia của mình đáy lòng lại cảm thấy chua xót. Thích một người, hoặc là chôn giấu trong lòng cả đời, hoặc là đợi đến khi trưởng thành dũng cảm tỏ tình. Hà Tân Dương tự cảm thấy mình không phải là người có thể giấu cả đời. Thích anh Trình, hiện giờ không xứng nhưng sẽ có một ngày bản thân tích lũy đủ tiền để tỏ tình. Nhưng sau khi tỏ tình thì sao? Cuộc sống không phải tác phẩm văn học, sẽ không giống như chuyện xưa chỉ dừng lại ở phần cao trào mặc cho người đọc suy đoán. Cuộc sống từng giây từng phút vẫn sẽ trôi qua. Nếu tỏ tình thất bại, anh Trình không nhận chấp nhận cậu, có lẽ cậu sẽ kiên trì, có lẽ cậu sẽ bỏ cuộc. Nhưng nếu thành công, cậu xác định bản thân sẽ muốn càng nhiều hơn, vì dụ như nắm tay, ôm, hôn môi,...!làm tình. "Thích" giống như một sợi dây leo đầy gai, giống như một con đường tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc, cuối con đường nhất định sẽ có chiếm hữu, làm tình. Bả vai Hà Tân Dương hơi run run, sau lưng đã ra một tầng mồ hôi mỏng. Đầu óc cậu càng ngày càng tỉnh táo, đủ loại cảm xúc phức tạp trong cơ thể hội tụ thành khát vọng càng ngày càng mãnh liệt. Anh Trình sẽ nghĩ thế nào? Anh Trình có thể chấp nhận tình yêu giữa đàn ông với đàn ông hay không? Anh trình có chấp nhận nơi đó bị...! Hà Tân Dương không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, tay phải dùng sức đè lại lồng ngực muốn bình ổn lại hô hấp dồn dập. Đêm vừa dài lại vừa sâu, lúc bị cơn buồn ngủ đánh úp lại, Hà Tân Dương không ý thức được mình vừa chôn một hạt giống vào cơ thể. Sau khi Trình Châu Hoàn về nhà vẫn chưa xem xét máy tính. Cho dù Hà Tân Dương không nói anh cũng biết máy tính bị dính virus nhất định là do AV. Thanh niên mười tám mười chín tuổi xem AV là bình thường. Trong lòng Dương Dương không được tự nhiên, nhưng anh là người từng trải, cảm thấy điều này không có gì đáng trách. Về phần Dương Dương rốt cuộc xem tác phẩm của vị nữ minh tinh nào thì Trình Châu Hoàn càng lười suy nghĩ. Mới vừa rồi ở bệnh viện lấy lý do cài lại hệ thống máy tính để né tránh, thứ nhất là vì bận tâm cảm nhận của Dương Dương, thứ hai là quả thật anh không có hứng thú. Chính miệng Dương Dương từng nói không thích đàn ông, tất nhiên Trình Châu Hoàn không nghĩ tới video trong máy tính là GV, lúc đi ngủ trong lòng vẫn còn buồn rầu, nghĩ tới Dương Dương lén lút xem AV lại cảm thấy nhiệm vụ bẻ cong thẳng nam của mình cực kỳ gian khổ. Truyền dịch thêm một ngày nữa cuối cùng Hà Tân Dương cũng hạ sốt. Mặc dù bị cảm vẫn chưa khỏi hẳn nhưng cũng không có trở ngại gì. Sau khi về nhà Trình Châu Hoàn gọi điện thoại cho một người bạn làm bên IT, sau khi chào hỏi xong thì người nọ nói ngày mai sẽ tới nhà giải quyết giúp. Hà Tân Dương vẫn cảm thấy rất có lỗi, vừa giặt quần áo thay ra trong hai ngày nằm viện vừa nghe Trình Châu Hoàn nói người bạn tên Dương Phi kia giỏi như thế nào. "Trước kia lão Dương ở Mỹ làm về bảo mật internet, trước năm mới sẽ về nước, chuyên nghiên cứu về virus máy tính, giúp chúng ta diệt virus cài lại hệ thống chỉ đơn giản như ăn một bữa sáng, chắc chắn có thể sửa được." "Mười hai giờ trưa mai cậu ta sẽ đến. Tôi có hẹn với khách đàm phán rồi. Dương Dương, em ở nhà chờ cậu ta nhé, cũng coi như nghỉ ốm luôn." Hà Tân Dương gật đầu, Trình Châu Hoàn lại nói: "Có điều nếu ngày mai em cảm thấy khỏe rồi thì buổi chiều đi làm cũng được, lão Dương sửa máy tính chỉ mất nửa tiếng thôi." "Nửa tiếng?" Hà Tân Dương hơi giật mình: "Nhanh vậy ạ?" "Cậu ta cũng bận, vừa mới hùn vốn gây dựng sự nghiệp với người khác, có thể dành ra thời gian nghỉ trưa đi một chuyến đã là rất tốt rồi, nửa giờ hẳn là không thành vấn đề." Hà Tân Dương không có kiến thức gì về nghề nghiệp IT, cũng không biết những người này lập nghiệp như thế nào. Nhưng cậu thích nói chuyện với anh Trình, anh trình nói cái gì cậu cũng sẽ cố gắng suy nghĩ rồi đáp lại. Vì vậy Hà Tân Dương hỏi: "Hùn vốn gây dựng sự nghiệp? Là làm cái gì vậy ạ?" "Bảo mật thông tin của ngân hàng." Trình Châu Hoàn và Dương Phi không tính là bạn bè thân thiết, giao tình chỉ đến từ công việc, thường xuyên lui tới lợi dụng nhân mạch giúp đỡ lẫn nhau. Anh biết một tháng gần đây Dương Phi đang lôi kéo người hùn vốn gây dựng sự nghiệp, nhưng không rõ ràng đối tác là ai, chỉ nghe nói là một người từ nước ngoài về, gia cảnh giàu có, tuổi tác không nhiều, còn chưa về nước đã đầu tư một khoản lớn. Hà Tân Dương phơi quần áo xong muốn tới thư phòng đọc sách, nhưng vừa thấy máy tính lại cảm thấy xấu hổ không muốn bước tới. Trình Châu Hoàn ở phòng khách gọi: "Dương Dương còn khó chịu không?" Hà Tân Dương quay đầu lại nói: "Không khó chịu nữa, thỉnh thoảng ho khụ hai tiếng thôi chứ không có vấn đề gì ạ." "Vậy có thể ra ngoài không?" "Dạ?" "Trời lạnh rồi, tôi muốn mua mấy bộ quần áo ấm, em góp ý giúp tôi nhé?" Hai mắt Hà Tân Dương sáng lên, lập tức nói: "Vâng!" Mới rồi còn muốn tranh thủ thời gian học bài, anh Trình vừa nhắc đến ra ngoài, bài vở gì đó đã bị Hà Tân Dương ném sạch ra sau đầu. Tựa như bạn nhỏ học sinh giỏi của trường chuyên cả ngày vùi đầu vào làm bài ôn thi Olympic Toán học Quốc tế được bạn nữ mình thầm thích đã lâu ngỏ lời "Đi mua kem với tớ đi" sẽ lập tức bỏ sách vở đó tình nguyện cúp tiết làm một học sinh hư hỏng. Lúc ra ngoài, Trình Châu Hoàn tìm một cái khăn quàng cổ có vẻ rất ấm áp quấn hai vòng quanh cổ Hà Tân Dương, sau đó lại gỡ mũ len trên đầu mình xuống đội lên cho Hà Tân Dương, xác định là cậu sẽ không bị cảm lạnh mới vừa lòng đẩy cửa ra ngoài. Lúc được khăn cổ và mũ trùm kín mít Hà Tân Dương vẫn cúi đầu không dám nhìn Trình Châu Hoàn, cũng không dám nói cái gì, sợ ánh mắt và giọng điệu sẽ làm lộ trái tim đang đập loạn vì vui mừng của mình. May là trên người cậu cũng mặc áo lông rất dày, nhất định anh Trình sẽ không phát hiện trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực mình. Thầm mến một người vô cùng thân thuộc, thời thời khắc khắc đều làm rung động lòng người. Trình Châu Hoàn nghiêm túc muốn mua quần áo, mang Hà Tân Dương ra ngoài một nửa vì giải sầu, một nửa là để cậu chọn giúp quần áo. Nhưng mắt thẩm mỹ của Dương Dương quả thực là không còn gì để nói, mấy bộ đồ nam cậu thích toàn theo phong cách học đường trẻ trung, còn dùng vẻ mặt chân thành làm người muốn từ chối cũng không nói ra miệng được. Trình Châu Hoàn thử một chiếc áo khoác thân dài kiểu dáng học sinh, nhân viên bán hàng khoa trương khen ngợi: "Hợp lắm ạ, anh mới tốt nghiệp đại học nên mua đồng phục đi làm ạ?" Dương Dương nghe được cảm thấy rất ngại ngùng. Đi dạo cả buổi chiều, Trình Châu Hoàn tự lực cánh sinh, mặc một chiếc áo khoác thân dài kiểu dáng phổ thông, tự cho là rất đẹp trai chờ Dương Dương đánh giá. Ai ngờ Hà Tân Dương nghẹn nửa ngày mới nói: "Đắt quá..." Quần áo thật sự đắt, đắt đến mức quà tặng kèm theo cũng có thể mua được một chiếc áo lông bình thường. Trình Châu Hoàn cầm lên một chiếc áo lông màu cà phê có một con gấu trước ngực: "Đẹp không?" Hà Tân Dương phát ra từ nội tâm: "Đẹp lắm." Trình Châu Hoàn vừa cười gu thẩm mỹ của Dương Dương, vừa dùng phiếu quà tặng đổi. Lúc nhận lấy túi đựng đồ Hà Tân Dương mới bất tri bất giác phát hiện chiếc áo lông màu cà phê này là cho mình. Buổi tối về nhà, hai người đều thay bộ đồ mới đứng trước gương. Một người phong độ nhẹ nhàng, một người trẻ trung phơi phới. Hôm sau, Trình Châu Hoàn đi làm đúng giờ, Hà Tân Dương làm đề cả buổi sáng, mãi cho đến khi tiếng đập cửa truyền đến.. Ngoài cửa là một thanh niên để tóc húi cua, cao hơn anh Trình một chút, khoảng tầm hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt đẹp trai như mấy nam diễn viên trẻ đang nổi tiếng hiện nay, đẹp mà lại không nữ tính, đôi mắt rất sâu, hai hàng lông mày cũng cực kỳ anh khí. Nhìn thế nào cũng không giống "lão Dương" trong lời anh Trình. Thanh niên cười cười với Hà Tân Dương, lời nói ra miệng là tiếng địa phương tiêu chuẩn: "Đây là nhà của anh Trình phải không?" "Đúng, đúng vậy, anh là?" "Đồng nghiệp của lão Dương." Thanh niên vỗ vỗ túi đồ mang bên người: "Không phải cậu ta bảo đến xem máy tính sao, vừa rồi đột nhiên bận việc không tới được, công ty có mỗi tôi rảnh rỗi nên đi thay cậu ta. Lão Dương nói đến thì gọi một câu "anh Trình" là được. Cậu...!Hình như cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi nhỉ?" Hà Tân Dương nghiêng người để hắn vào, sau đó lấy dép lê ra: "Mời vào mời vào, anh Trình không có nhà, tôi là...!em là em trai anh ấy. Em họ Hà, tên là Hà Tân Dương." "Thảo nào." Thanh niên cười hỏi: "Có giày đi ngoài không? Tôi lười cởi giày." "Có ạ." Hà Tân Dương rút ra một đôi giày bao ngoài, đợi đối phương xỏ xong mới hỏi: "Xin hỏi, anh xưng hô thế nào?" "Hề Lục." Thanh niên đứng thẳng người: "Hề trong khe suối, Lục trong lục địa, gọi là anh Lục là được rồi. Anh Hề khó nghe." Hà Tân Dương dẫn Hề Lục vào thư phòng, nơm nớp lo sợ nhìn máy tính được khởi động. Trên màn hình hiện lên chi chít dãy số mã code, Hề Lục quay đầu lại hỏi: "Có muốn giữ lại văn kiện không?". ngôn tình sủng "Muốn!" Hà Tân Dương hơi căng thẳng: "Có thể giữ lại toàn bộ không? Cả trên màn hình nền?" "Tất nhiên." Mười lăm phút sau hệ thống được cài lại, máy tính tự động, màn hình không còn màu đen như trước nữa. Hề Lục xoay người rút cáp dữ liệu ra. Hà Tân Dương cầm lấy chuột, muốn dùng tốc độ nhanh nhất xóa "phim đen" kia đi, chợt phát hiện icon nho nhỏ kia đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Trên cổ cậu ra một tầng mồ hôi lạnh. Hề Lục sửa xong thấy Hà Tân Dương nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên hỏi: "Tìm cái gì vậy? Tôi tìm giúp cậu." Hà Tân Dương nào dám để người khác tìm giúp, theo bản năng thu lại biểu tình, ánh mắt cũng thêm vài phần cảnh giác..