Tỷ lệ người đối lập như thế này rốt cuộc vẫn có chút quá sức, để hơn ba trăm người bao vây năm ngàn người, thoạt nhìn giống như một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Nếu những người này không phải dị năng giả thì đây vốn là chuyện người ngốc nói mê, mà dù là dị năng giả thì cũng không phải là vạn năng, huống chi những binh lính này đều là tinh nhuệ, rất nhanh liền tổ chức được phản kích hữu hiệu. Dị năng giả bị súng bắn trúng cũng sẽ bị thương, thậm chí là chết, may mắn tới đây đều là dị năng giả trên cấp hai, uy hiếp của súng mới không lớn đến vậy. “Cẩn thận!” Một binh sĩ Nhật Bản nửa quỳ trên mặt đất, súng cầm trong tay trông rất giống súng máy, nhưng bề ngoài vẫn có chút khác biệt, sắc mặt Ngô Du lập tức thay đổi, “Súng lựu đạn, mau xử lý hắn!” Không đợi hắn nói xong, Thẩm Trì đưa Nỏ Xuyên Tâm qua, trực tiếp đem ngực hắn nổ thành một cái động, nhưng người này vừa ngã xuống, binh sĩ Nhật Bản bên cạnh hắn lại lặng lẽ khiêng lên, lại một phát Nỏ Xuyên Tâm! Úy Ninh cách đó không xa hơi kinh ngạc, gã hiểu rất rõ về Thẩm Trì, cơ hồ biết hết toàn bộ năng lực của anh, nhưng kỹ năng hiện tại mà Thẩm Trì đang dùng gã lại chưa từng nhìn thấy, nó trông cũng không giống kỹ năng trò chơi, mà lại giống như dị năng của riêng Thẩm Trì, thật sự rất kỳ quái. Thứ khiến gã kỳ quái hơn còn ở phía sau, chỉ thấy Thẩm Trì như một cơn gió lốc, thêm một cái Niếp Vân Trục Nguyệt, đã ném ra một thanh ám khí, đúng vậy, là ám khí thật. Bộ dáng nổ tung này làm gã có chút quen thuộc, hình như là cái gì mà Thiên Nữ Tán Hoa. Chỉ là không thể nào!! Kỹ năng này vốn không như vậy, lại càng không thể sử dụng khi Thẩm Trì đang ở dưới trạng thái Kinh Vũ quyết. Nhìn thấy binh lính ngã xuống, đôi mắt Uý Ninh hơi trầm xuống. Xem ra đời này đã xảy ra những sự tình mà gã không biết. Năng lực của Thẩm Trì thay đổi, chẳng lẽ đời này hắn không chỉ mang theo kỹ năng trò chơi ư? Không biết vì sao, trên người Thẩm Trì có những thay đổi mà gã không biết, điều này làm gã trong lòng có chút phẫn nộ! “Bên kia!” Ngô Du hô to một tiếng, chỉ thấy trên bầu trời bỗng truyền đến một tiếng kêu lớn, một con sơn ưng cực lớn đáp xuống, trực tiếp cào nát đầu binh sĩ Nhật Bản kia. Ngô Du còn chưa kịp thở ra một hơi đã thấy một đội binh lính Nhật Bản lén lút lại gần, mỗi tên mang theo một cái súng chống tăng (RPG). Súng chống tăng RPG là một loại vũ khí hạng nặng có thể đối phó được với xe tăng, dùng ở khoảng cách gần có thể huỷ diệt xe tăng, xe thiết giáp và các công sự. Sắc mặt cậu nhất thời trở nên khó coi, binh lính huấn luyện nghiêm chỉnh cùng với trang bị hoàn mỹ như thế tiến vào địa phận Trung Quốc, còn mang theo nhiều vũ khí hạng nặng nguy hiểm như vậy, tâm tư đã có thể thấy rõ! Lúc này không cần cậu phân phó, tất cả thành viên tiểu đội đột kích bên này bắt đầu bắn tỉa một số binh sĩ Nhật Bản, Ngô Du cũng bắt đầu nổ súng, có vẻ như năng lực của cậu khá giống Quách Ngưng. Quách Ngưng bây giờ vẫn chưa xuất hiện, ả ta vẫn luôn là chủ lực của Lôi Đình. Nếu chưa xuất hiện tức là sau khi mắt ả bị hủy, ả ta đã bị huynh đệ Uý thị bỏ rơi. Đều là dị năng giả theo hướng thị giác, nhưng thậm chí còn tốt hơn Quách Ngưng, Ngô Du vốn là quân nhân, sau khi đạt được dị năng này, dùng súng giống như được thần giúp, bởi vì tầm nhìn quá mức sắc bén mà ngay cả đạn của đối phương cũng có thể tránh được. Ngô Du hít một hơi thật sâu, nói “Phải có người phá huỷ kho vũ khí của bọn chúng.” “Em đi.” Kỷ Gia bỗng nhiên đứng dậy, “Em không cần đến quá gần, chỉ cần để cho rối gỗ đến gần rồi tự bạo” Minh Nguyệt nhìn cô bé, “Anh đưa em đi.” “Tốt lắm!” Ngô Du nửa điểm không do dự, đem hai quả lựu đạn giao cho Kỷ Gia, “Anh sẽ phái một ít người che cho em, Hồng Hồ, anh dẫn người đi bảo hộ cô bé này đến gần kho vũ khí của đối phương, phá huỷ kho dự trữ vũ khí hạng nặng của chúng.” “Dạ!” Thẩm Trì nhìn Kỷ Gia và Minh Nguyệt, “Phải cẩn thận.” “Chú Thẩm cứ yên tâm.” Kỷ gia cười nhẹ, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện vài vệt đen, lại càng thêm rạng rỡ, đứa bé chỉ biết khóc bây giờ đã ngày càng trưởng thành, trở thành cô gái dáng người thướt tha, Thẩm Trì không khỏi có chút cảm khái, đứa nhỏ này, nháy mắt đã lớn đến vậy… 347 người đấu với 5000 người, đây chính là trận chiến một đấu với hơn mười. Nếu dị năng giả đánh với mười mấy người thường, thì là chuyện dễ đoán, còn đổi lại đấu với mười mấy quân nhân trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh thì lại là một việc tương đối nguy hiểm. Do vậy mà trận chiến này mới gian nan như vậy. Trong một doanh địa cách đó không xa, Kỷ Oánh nghe được phó đội Watashi Ichiro đang nhìn về phía doanh địa dưới chân núi xa xa, “Chuyện gì vậy?” “Một chi quân đội mấy ngàn người Trung Quốc tập kích nơi đóng quân.” Khác với Miura Tsubasa và Abe Kana còn khá trẻ tuổi, Watashi Ichiro cũng đã đứng tuổi, nhìn ngoài đã gần năm mươi tuổi. Hắn không cao, diện mạo cũng bình thường, nhưng không thể nghi ngờ hắn mới là một người Nhật Bản am hiểu đánh giặc nhất. Hắn chính là một lão tướng kinh nghiệm phong phú, tuy Miura Tsubasa là đội trưởng, nhưng trên thực tế lại nghe theo sự chỉ huy của hắn. “Mấy ngàn người?” Hắn hơi dừng một chút, “Xem ra bọn hắn không phát hiện ra lực lượng trên núi của chúng ta, Maruyama, cậu đi kiểm đủ người, chuẩn bị trợ giúp.” “Dạ!” Một khi xác định được có thể diệt hết số này, bọn hắn sẽ lập tức vồ đến, cố gắng không cho một nhân chứng nào sống sót chạy đi. Nhưng đợi thêm đợi một khắc đồng hồ, chỉ nghe dưới chân núi lửa đạn nổi lên, không bao lâu ánh lửa nổi lên bốn phía, sau đó, một luồng tín hiệu màu đỏ bay lên không trung! Sắc mặt Watashi Ichiro trở nên có chút khó coi, “Shimada, khởi động kế hoạch dự trù! 30 phút sau toàn bộ rút lui! Ono, chuẩn bị xuất động bộ đội đột kích, tiếp ứng Tsubasa điện hạ và Abe tiên sinh!” “Đội phó, chúng ta cứ như vậy bỏ chạy?” Bọn hắn ở trong này thật vất vả mới an ổn được vài năm, chẳng lẽ muốn cứ như vậy từ bỏ sao? Watashi Ichiro sắc mặt chợt lóe vẻ âm tàn rồi biến mất, “Trước tiên rút lui rồi sẽ tính toán tiếp, Ren, trước khi đêm xuống báo cho ta biết tình hình căn cứ Trung Quốc gần nhất.” “Dạ!” Bên kia, trận chiến mở màn giành thắng lợi, dị năng giả tổn thất mười bảy, thương vong này không coi là nhỏ, thành viên đội đột kích chỉ hao tổn ba, so với dị năng giả thì bọn họ đã quen với tràng cảnh đạn bay như vậy, dị năng giả dù sao cũng chưa từng tác chiến cùng quân nhân. “Đội trưởng Ngô, đã chặn lại đường liên lạc của đối phương!” Hồng Hồ lớn tiếng nói trong điện đàm. Một nữ nhân xinh đẹp dẫn theo một binh lính Nhật Bản, sắc mặt có chút mệt mỏi, “Người này đúng là lính truyền tin, đã biết được mật báo”. Năng lực của cô là đọc trí nhớ, nhưng cũng chỉ mới lên đến cấp hai, đọc trí nhớ của một quân nhân ý chí kiên định như vậy cũng khiến cô mệt chết. Dị năng của cô sẽ không có tác dụng với người ý chí cường đại hoặc dị năng giả cấp bậc cao hơn. Hiện nay Watashi Ichiro đầu bên kia còn chưa biết doanh trại bên này của bọn hắn toàn quân đã bị diệt. “Đội trưởng, người Nhật Bản chuẩn bị nửa giờ sau rút lui!” Đây cũng không phải là một tin tốt, “Chúng ta cần nhanh hơn nữa!” Ngô Du nói gấp, “Đại tá bên kia sẽ tận lực kéo thêm người tới cứu, nhưng phải chờ một giờ nữa quân đội tiếp ứng mới tới! Tóm lại, trong vòng một tiếng này không thể cho bọn chúng ra khỏi phiến rừng này!” “Vừa tập kích vừa quấy nhiễu ngăn cản,” Úy Ninh nắm chặt tay nói, “Xem ra chúng ta cần chia tổ.” “Chia tổ?” Kỳ Dung Thúy lạnh lùng nói: “Nếu còn tiếp tục phân ra, nhân thủ không đủ, đây không phải đi tập kích mà là đi chịu chết.” Thẩm Trì bỗng nhiên mở miệng: “Bọn hắn nếu không đón được Miura Tsubasa, chắc chắn sẽ không đi.” “Có ý gì?” Ngô Du nhìn hắn. “Miura Tsubasa là hoàng thất Nhật Bản, hắn là nhân vật trung tâm của chi quân đội này, chúng ta thu được mật báo của bọn chúng, trong đó nói là phải đi tiếp ứng Miura Tsubasa và Abe Kana, chúng ta nếu đi trước bọn chúng một bước, bọn người Nhật Bản nhất định sẽ đuổi theo chúng ta, chúng ta không ra khỏi rừng, bọn chúng cũng sẽ không đi.” Ngô Du suy tư chốc lát, “Đúng là một cách hay! Nhưng vẫn phải có kế hoạch dự phòng, để tránh người Nhật Bản bỏ rơi hắn tiếp tục tháo chạy!” Thẩm Lưu Mộc nói thẳng, “Chỉ cần ông ta vào núi, tôi sẽ có biện pháp bắt được lão.” Dị năng giả Mộc hệ ở trong rừng chiếm ưu thế tuyệt đối, che giấu người không là vấn đề, hơn nữa thời tiết bây giờ đang nóng đến kinh người, núi rừng xanh um tươi tốt, cỏ cây xum xuê, nơi nơi đều là cây cối có thể che giấu nhân thủ. Thẩm Trì trầm mặc một hồi mới nói tiếp, “Tôi có biện pháp có thể tìm thấy ông ta.” Khi hắn tiêu diệt hàng ngũ Miura Tsubasa, Kỷ Oánh đã ở đó, hắn không thể không bội phục thủ đoạn của Kỷ Oánh, xem chừng cô ta đang ở cùng Miura Tsubasa, ít nhất tạm thời không bị uy hiếp tính mạng. “Nếu là chúng ta nắm giữ thế chủ động, tình huống sẽ khác.” Kỳ Dung Thúy dứt khoát nói. Đúng là như vậy, dị năng giả muốn đánh lén ám sát, thủ đoạn có rất nhiều. “Đi, xin Thẩm tiên sinh hãy dẫn đường!” Ngô Du dọc theo đường nói chuyện đều khách khách khí khí, cậu biết, lần này nếu không phải Thẩm Trì đưa tin đến, hậu quả sẽ cực kì đáng sợ. Hơn ba trăm người xuyên rừng mà đi, có Thẩm Lưu Mộc cùng ba tiểu đội đột kích kinh nghiệm phong phú thanh trừ dấu vết, lại có dị năng giả người biến hình tùy thời chú ý bốn phía hướng đi, đoàn người bọn hắn giống như u linh đi qua 2 doanh trại Nhật Bản mà không bị phát giác. “Ngay phía trước.” Thẩm Trì thấp giọng, Ngô Du gật gật đầu, cầm lấy kính viễn vọng nhìn thoáng qua, “Đoàn người tiếp ứng có đại khái có khoảng ba trăm người, cũng là tiểu đội đột kích, chúng ta cần mau chóng tranh thủ chặn đường bọn chúng.” Úy Ninh, Kỳ Dung Thúy, còn có mấy tiểu đội dị năng giả đứng dậy, lặng lẽ đi về phía đội ngũ tiếp ứng. Thẩm Trì nhìn thấy Miura Tsubasa trong tầm mắt có chút chật vật, quần áo trên người có vài vết máu, nhưng có vẻ không bị thương, Abe Kana bên cạnh hắn lúc này đã không còn quan tâm phong độ, kimono tuyết trắng dính các loại vết ố bẩn thỉu, bọn họ được mười mấy binh lính Nhật Bản bảo hộ rút vào trong rừng, mà Kỷ Oánh đang bị Miura Tsubasa thô bạo kéo về phía trước, trông bết bát nhất, Thẩm Trì nhìn qua giá trị sinh mệnh của nàng, nàng bị thương, hơn nữa bị thương không nhẹ, quần áo vẫn bình thường, xem ra không phải do bị súng bắn, vết máu trên người Miura Tsubasa xem ra chính là của cô. Sinh mệnh người thường thật sự rất yếu ớt, Kỷ Oánh dù tâm cơ có cao như nào thì thân thể cũng chỉ là một người thường mà thôi. Kỷ Gia cũng đã nhìn ra, sắc mặt có chút lo âu. “Đại tá, vâng, Miura Tsubasa đã tiến vào tầm mắt chúng ta, vâng, đã nhận được mệnh lệnh!” Ngô Du thần sắc trịnh trọng cầm kính viễn vọng nhìn thoáng qua, “Mọi người nghe kỹ, bắt sống Miura Tsubasa!” Lúc này Abe Kana bỗng nhiên biến sắc, Thẩm Trì thầm nghĩ trong lòng không tốt, “Bọn chúng đã phát hiện!” Dù sao cũng không nói muốn Abe Kana sống, Thẩm Trì bước một bước dài tiến ra ngoài, Thiên Cơ Hạp trong tay loé lên ánh sáng, Thẩm Lưu Mộc phối hợp ăn ý, một lượng lớn cây cối và dây leo hướng đến đám người Miura Tsubasa và Abe Kana. Miura Tsubasa sắc mặt thay đổi, mỗi lần nhìn thấy đám cây cỏ trong lòng như có bóng ma, cơ hồ là như bị giật điện nhanh chóng nhảy ra. Không có cách nào, trước đây cảnh Thẩm Lưu Mộc dùng dây mây quấn quít cắm sâu vào da lão, nỗi đau thiên đao vạn quả này thật sự quá sâu sắc. Abe Kana sắc mặt trắng bệch, bóng dáng xuất hiện ở một hướng khác, ở vị trí nguyên bản của hắn là một thức thần áo trắng bị một mũi xuyên tâm, rất nhanh liền tiêu tán. Thế thân này không phải là thế thân ngẫu nhiên Abe Kana gọi ra, thức thần này không phải là thức thần bình thường mà chính là thức thần gia tộc mà hắn dùng máu trong người nuôi, lúc bình thường sẽ không triệu hoán, mà chỉ khi sinh mệnh bị uy hiếp thì mới có thể xuất hiện. Mà lúc này mũi tên này tuy không xuyên qua tim hắn, nhưng cũng khiến hắn nguyên khí đại thương phun ra một búng máu. Quạt trắng trên tay phẩy một cái, hai con chó quỷ phát ra tiếng kêu quỷ dị đánh về phía Thẩm Trì! Minh Nguyệt cười lạnh, “Chút tài mọn!” Khu ma phù (Bùa đuổi quỷ) trên tay phát ra ánh sáng, chó quỷ là ma vật, sợ nhất là khu ma lực của Đạo gia, nếu bàn về nuôi quỷ đuổi ma, cho dù là Đạo gia chính tông cũng không thể so sánh là Mao Sơn tông bọn họ. Abe Kana lại dùng chuỷ thủ cắt qua bàn tay, trong miệng lẩm bẩm, hồng quang trong mắt chợt loé, bị dồn đến bước cuối cùng hắn thật sự không có biện pháp khác, bất chấp khả năng bị chó quỷ phản phệ, sử dụng huyết tế thuật. Âm phong bất ngờ nổi lên khắp bốn phía, chỉ thấy hai con chó quỷ trong nháy mắt biến thành hai con quái vật đen kịt to lớn dữ tợn! Thẩm Trì kinh ngạc, ai u, quái tinh anh đó nha! Có điều cũng chỉ giống như nhân vật cấp chín mươi gặp được quái tinh anh cấp tám mươi trong trò chơi vậy, huống chi hắn không chơi một mình, đây chính là một tiểu đội đánh quái đó, quần ẩu mà thôi, hai con chó con nhìn hơi kinh tởm thì làm được cái gì, dùng để dọa người mà thôi. Thẩm Lưu Mộc đã cứu được Kỷ Oánh trong lúc Miura Tsubasa đang điên cuồng muốn thoát khỏi đám dây leo, mà sau khi bắt được lão ta và Abe Kana, bọn họ không ngừng thay đổi vị trí. Đến khi Watashi Ichiro nhận được tin tức thì bọn hắn đã tiến vào trong thâm sơn rồi. “Rầm!” Watashi Ichiro tức giận vỗ bàn, “Cái gì? Tam Phổ Cung Thân vương điện hạ bị bắt đi rồi? Một lũ vô dụng các ngươi!” “Phó đội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?” “Có thể làm sao, đuổi!” “Không rút lui sao?” Watashi Ichiro băng lãnh nói, “Tính mạng điện hạ so với tất cả các ngươi còn quan trọng hơn nhiều, chẳng lẽ các ngươi không biết ngài là một trong hai vị hoàng thất còn sót lại của đế quốc Nhật Bản của chúng ta hay sao?  Kiko Thân vương điện hạ chỉ nghe theo Thủ tướng, mà thượng tướng thì chỉ có thể dựa vào Tam Phổ Cung điện hạ mà thôi.” Nếu là trước đây thì hoàng tộc Thiên Hoàng chỉ là biểu tượng của Nhật Bản mà thôi, nhưng tận thế đến, nhân tâm tan rã đạo đức sụp đổ, hoàng tộc Thiên Hoàng lại lợi dụng rất tốt, trở thành tín ngưỡng cho toàn dân tộc, tác dụng càng lớn hơn trước đây. Nhưng dòng tộc Thiên hoàng sống sung sướng đã quen, tận thế đến, Nhật Bản là quốc gia quần đảo, tai họa dồn dập, mấy năm trôi qua, thành viên hoàng thất không thức tỉnh dị năng dần dần chết đi, chỉ còn lại Tam Phổ Cung Tsubasahito thân vương và Thu Lộc Cung Kiko thân vương điện hạ. Đương nhiên, loại chết chóc hoàng thân này ngoài yếu tố thiên nhiên thảm họa ra thì cũng do sự âm thầm hạ thủ của hai phái, Tsubasahito và Kiko đều là dị năng giả, đứng đầu trung tâm hai phái. “Lúc trước Thượng tướng không nên để Tsubasahito thân vương điện hạ tiến vào Trung Quốc!” Watashi Ichiro tức giận nói, nhưng lão biết, còn hơn là phải ở lại Nhật Bản nơi nơi khổ cực, Thượng tướng đưa điện hạ đến Trung Quốc chính là vì lo lắng đến sự an toàn của ngài, vào lúc đấy, Trung Quốc có vẻ an toàn hơn Nhật Bản nhiều. Nào biết rằng trời không cho như ý, Tsubasahito điện hạ rơi vào trong tay bọn người Trung Quốc! Ngô Du bên kia nghe được tin tức người Nhật Bản đuổi theo mới nhẹ nhàng thở ra, “Hiện tại chúng ta cố gắng ngăn cản bọn hắn, chờ đại quân đến tiếp ứng” Kéo theo hai vạn năm ngàn người ở phía sau, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt đẹp. Dị năng giả cũng sẽ mệt, mất đi dị năng, bọn họ cũng không khác người thường là mấy, tuyệt đối không so được với thể lực tinh lực tinh thuần của quân nhân. “Chị họ, chị thay bộ y phục này đi.” Bọn họ đến một chỗ ao nước nhỏ trên núi làm chỗ nghỉ ngơi, thành viên ba tiểu đội đột kích tuần tra bên ngoài, thanh trừng dấu vết, nếu liên tiếp không nghỉ ngơi, những dị năng giả này sợ rằng không chịu nổi. Kỷ Oánh cởi ra bộ quần áo loang lổ vết máu, Kỷ Gia nhìn thấy dấu vết loang lổ trên người cô, nhẹ nhàng hạ tầm mắt. Ngoại thương đã được Thẩm Lưu Mộc trị, nhưng y chỉ trị thương mà không làm tan các vết ứ, cho nên những dấu vết này đều lưu lại, còn có một ít vết thương đã kết vảy, thương lành, lại không trị liệu đúng lúc, tất nhiên sẽ lưu lại sẹo. Làn da của cô trắng nõn, vết sẹo càng thêm dữ tợn. “Rất đáng sợ sao?” Kỷ Oánh thản nhiên nói. Kỷ Gia lắc đầu. Kỷ Oánh liếc nhìn Miura Tsubasa ủ rũ cách đó không xa, “Lúc tâm tình của ông ta không tốt thì thích lấy roi quật người, mới đầu tao cũng không chịu được loại đau đớn này, càng về sau, khi ông ta đánh mình lại vẫn có thể tươi cười trìu mến… Kỷ Gia, tao thật sự rất chán ghét mày.” Kỷ Gia yên lặng không nói. “Bác trai và bác gái tuy rằng sớm mất, nhưng mày lại có dị năng, có thể dễ dàng sống sót, thật không công bằng, một con bé vụng về như vậy, lại có thể sống tốt như thế, tao lại phải giãy dụa thống khổ mới có thể ngắc ngoải mà sống.” Kỷ Oánh nhẹ giọng nói, “Cho nên tao rất không thích mày, mày cũng không nên hỏi tao sau khi rời khỏi đây có muốn sống cùng mày hay không, gặp lại mày tao chỉ sợ cuối cùng có ngày không chịu được ghen tị mà giết chết mày.” “Chị họ…” “Mày nghe tao nói” Kỷ Oánh nhìn cô bé, “Tao cảm thấy được nếu tao muốn giết mày, dù mày lợi hại thế nào thì cũng sẽ phải chết trên tay tao, bởi vì mày thật sự rất dễ bị lừa, Kỷ Gia. Cho nên, từ bây giờ trở đi, mày hãy cách xa tao một chút, nghe rõ chưa?” Kỷ Gia chậm rãi đỏ mắt. “Tao lúc đầu vốn định dựa vào mày mà sống.” Kỷ Oánh thản nhiên nói, “Dù sao, tao cũng chỉ muốn sống mà thôi, mày lại vừa ngu xuẩn vừa dễ lừa, chẳng cần trả giá gì mày cũng sẽ nuôi tao, nhưng ba người kia cũng không dễ chọc, có thể làm cho Miura Tsubasa sợ hãi đến mức này phân nửa trong đầu nhất định có bệnh. Kỷ Gia, mày phải cẩn thận, dù sao tao cũng sẽ không bao giờ muốn tiếp cận những người như thế. Tao tình nguyện chịu khổ một chút lăn lộn với người thường, còn hơn là chính mình cũng sắp trở nên không bình thường.” Sau đó, Kỷ Gia liền trơ mắt nhìn Kỷ Oánh chậm rãi đi về phía Ngô Du, chỉ nói mấy câu mà thôi, tai Ngô Du liền đỏ dần lên, căn bản không giống binh sĩ nghiêm túc bình tĩnh lúc trước. Kỷ Oánh thật sự xinh đẹp, hơn nữa còn tinh thông lấy lòng nam nhân, nếu là trước kia nữ nhân như vậy tuyệt đối sẽ không khiến bất cứ cô gái nào có hảo cảm, nhưng trong tận thế, tuy vẫn khiến nữ dị năng giả chán ghét, nhưng không thể không nói, nam nhân liền thành bộ dáng này, nam nhân và nữ nhân, quả nhiên không phải cùng một loài. Tỷ như, Kỷ Gia sẽ không hiểu được, cái tên Uý Ninh kia sao có thể thốt ra được những lời như vậy, thật sự là…rất chấn động được không! So với gã, thủ đoạn nho nhỏ của chị họ quả thật là nhỏ bé… Vừa nghỉ ngơi chưa được một khắc, một đội viên đội đột kích liền vội vàng chạy tới, “Người Nhật Bản đuổi tới!” “Sao lại thế này, dù chúng ta che giấu như thế nào, bọn chúng vẫn có thể tìm đúng phương hướng.” Ngô Du phát hiện có điểm kì quái. Thẩm Trì nhìn thoáng qua điểm đỏ trên bản đồ, “Rất đơn giản, bọn họ có dị năng giả về phương diện này.” “Để cho bọn chúng theo đuôi thật quá nguy hiểm.” Một dị năng giả cao lớn ổn trọng nói, hắn là thủ lĩnh một tiểu đội dị năng giả tương đối xuất sắc. Đuổi theo phía sau không phải là một cái đuôi nhỏ, mà là ước chừng hai vạn năm ngàn bộ đội, trong đó còn có dị năng giả. Bọn hắn cũng có có hơn ba trăm người, hơn nữa đại đa số dị năng giả bởi vì trận chiến đầu tiên đối địch năm nghìn binh lính đã cạn sạch sức lực, hiện tại vẫn đang trong trạng thái mệt mỏi. Ngô Du cau mày cắn răng, “Đi! Tôi tới liên lạc đại tá.” Bọn hắn phải nhanh chóng rút vào trong rừng sâu, may mắn có Thẩm Lưu Mộc là dị năng giả hệ Mộc cấp 4, mới có thể ở hậu phương liên tục tạo phiền toái cho quân đội Nhật Bản, nếu không chỉ sợ sớm đã bị bọn chúng đuổi theo. “Viện binh khi nào thì đến?” “Nhanh thôi!” Ngô Du nhìn dị năng giả mỏi mệt phía sau, nắm thời cơ nói: “Chúng ta chia tổ, trước hết đem tù binh mang về!” “Chỉ sợ không được.” Kỷ Oánh bỗng nhiên nói. Tất cả mọi người nhìn về phía nàng, Kỷ Oánh nhìn về Miura Tsubasa tinh thần uể oải cách đó không xa, “Người Nhật Bản chắc là do đuổi theo hắn mà tới, nếu đưa hắn đi người Nhật Bản sẽ đuổi theo.” “Nếu tức tốc đưa hắn về Bắc Kinh thì sao?” Thẩm Trì bỗng nhiên nói. Kỷ Oánh kinh ngạc nhìn qua, “Là nhanh đến mức nào?” Kỷ Gia huýt sáo một cái, Tiểu Vân từ trong rừng chạy tới, hướng cô bé lắc lắc cái đuôi, “Không bằng chúng ta trước đem hắn và Abe Kana đến Bắc Kinh một chuyến.” Ngô Du trịnh trọng gật gật đầu, “Biện pháp này tốt lắm, hắn vừa đi, người Nhật Bản liền mất đi mục tiêu, không có cách nào khác tiếp tục đuổi theo chúng ta, đại tá nói đã thiết lập xong phòng ngự dưới chân núi, chúng ta tranh thủ đem đám người Nhật Bản này một lưới bắt hết.” Không gian bên trong Tiểu Vân không lớn, bọn người Thẩm Trì cũng không hảo tâm như vậy nhét hai người Nhật Bản này vào, chỉ nhường Kỷ Oánh đi vào nghỉ ngơi, không ai hiểu rõ Miura Tsubasa và Abe Kana hơn cô, nên cần cô theo đến Bắc Kinh trước để nói rõ tình huống. Cô chiếm cứ giường của Kỷ Gia và Minh Nguyệt, Kỷ Gia và Minh Nguyệt chỉ có thể sóng vai ngồi bên kia, dù sao cũng chỉ là tiến vào chứ không phải ngủ, Thẩm Trì và Thẩm Lưu Mộc cũng chỉ ngồi. Thẩm Lưu Mộc dùng dây leo cột Miura Tsubasa và Abe Kana lên người Tiểu Vân. Để đề phòng bọn chúng có ý đồ gì, một dị năng giả loại lực lượng trực tiếp bẻ khớp tứ chi, miệng cũng bị bịt lại, lại có bốn người Thẩm Trì trông coi, cam đoan không có sơ hở. Tiểu Vân dùng tốc độ cao nhất chạy trốn, tốc độ rất nhanh, so với xe đua còn nhanh hơn, ở trong rừng lại càng rõ ràng. Không bao lâu, bộ đội Nhật Bản bên kia liền mất đi mục tiêu. Watashi Ichiro sắc mặt vô cùng khó coi, “Mất đi mục tiêu là có ý gì?” “Chính là khoảng cách nơi này đã vượt qua một trăm km…” “Ngươi nói đùa gì vậy! Lúc này mới bao nhiêu thời gian, đã vượt qua một trăm km sao?” Nước miếng Watashi Ichiro đều phun lên mặt tên dị năng giả kia. Sắc mặt tên dị năng giả cũng khó xem không kém, “Tôi làm sao biết! Nói tóm lại chính là đã vượt qua một trăm km, tôi rất khó xác định vị trí của ngài ấy, xem phương hướng hẳn là đi về phía Bắc Kinh.” Watashi Ichiro hung tợn mắng, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh chóng ra lệnh đại quân chuẩn bị xuất phát, lui lại, lui lại! Một đám đồ vô dụng!” Lúc bọn Thẩm Trì rời đi vừa vặn vào lúc mặt trời lên cao nhất, hai người bị trói trên lưng Tiểu Vân vừa phải hưởng thụ ánh mặt trời chói chang bạo chiếu, vừa hưởng thụ vô tận thống khổ do tứ chi bị bẻ khớp mang đến, quả thực sống không bằng chết. Từ Chiết Giang đến Bắc Kinh nếu lái xe cần mười lăm mười sáu giờ, nhưng với tốc độ cao nhất của Tiểu Vân, chỉ dùng không đến mười giờ, ngay lúc nửa đêm cùng ngày đã tới Bắc Kinh. Niếp Bình đã sớm an bài người tiếp ứng, rất nhanh Miura Tsubasa và Abe Kana cùng với Kỷ Oánh đều được người trong quân đội mang đi. Bốn người Thẩm Trì thậm chí còn có thể trở lại tiểu Tứ hợp viện trong Bắc Kinh thiêm thiếp mấy tiếng. Thẳng đến năm ngày sau đó, số dị năng giả còn lại mới lục tục về tới Bắc Kinh, Niếp Bình thì vẫn còn chưa có trở về, xem ra chi quân đội Nhật Bản kia tương đối ương ngạnh, không phải một chốc có thể tiêu diệt toàn bộ. Năm này ngắn ngủi, Thẩm Trì đã đem lầu các của Lôi Đình kia điều tra đến nhất thanh nhị sở, khác với đời trước, gian phòng thuộc về hắn trước kia trên cửa lại viết “Úy Ninh”, Thẩm Trì nhìn về phía phòng ở của Úy Ninh trước kia, nơi đó là gian phòng ánh sáng tốt nhất tầm nhìn tốt nhất, lại không có người sống. Trước khi Úy Ninh quay về, hắn đã làm tốt tất cả chuẩn bị, chỉ chờ người kia chui vào lưới, làm cho gã chậm rãi, chậm rãi bị siết chết. Úy Ninh tạo cho hắn cảm giác cấp bách. Thẩm Trì cực kì hận gã, nếu như là cách đây hai năm lúc vừa trùng sinh gặp lại Úy Ninh, chắc chắn hắn sẽ không để cho Úy Ninh chết nhanh như vậy, hắn luyến tiếc, hắn muốn Úy Ninh sau khi bị phản bội bị thương tổn thống khổ mới có thể chết, nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn thống khoái hành hạ gã đến chết, sau đó trở lại cuộc sống yên bình. —— Úy Ninh cũng là người sống lại, Thẩm Trì không phải sợ hãi gã, nhưng hắn biết Úy Ninh là một kẻ điên, hắn không muốn kéo dài tạo thành hậu quả phải hối hận, hắn không sợ Úy Ninh, nhưng lại sợ Úy Ninh thương tổn Lưu Mộc, Gia Gia và Minh Nguyệt. Hiện tại trong lòng của hắn, Úy Ninh không phải là người quan trọng nhất, bất kể là yêu hay là hận, hắn chỉ muốn nhanh chóng giết chết gã mà thôi. Dùng chính tay mình cầm đao đâm vào trái tim của gã, giết chết gã! Ai biết, không đợi hắn đi tìm Úy Ninh, Úy Ninh đã đến tận cửa. Bóng đêm thâm trầm, Thẩm Trì mở to mắt, Úy Ninh nhẹ nhàng theo phía ngoài cửa sổ tiến vào. Thẩm Trì hướng gã nhìn lại. Trong bóng đêm, Úy Ninh nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tôi biết bóng đêm không cản trở thị lực của anh.” Thẩm Trì nhìn gã, “… Mày điên rồi?” Tay phải cầm lấy Nỏ Thiên Cơ, tay trái lại sờ chuỷ thủ giấu dưới gối. Úy Ninh mặc một cái áo T-shirt màu đen bó sát cùng quần, gã cởi áo, lộ ra phần thân trên trắng nõn kiện mỹ, thân thể gã rất đẹp, trước tận thế gã là quân nhân, chưa bao giờ ngừng rèn luyện, cho nên đường nét cơ thể rất ưu mỹ, cũng không phải là bộ dáng gầy gò, mà là mỗi tấc cơ mỗi tấc da đều tràn đầy lực lượng. Gã lại cởi khuy quần, Thẩm Trì nhìn thấy lều nhỏ của gã dựng thẳng lên, cả người cứng lại, *** má, tên này đầu bị cửa kẹp hả?? “Thẩm Trì, đến chơi em đi.” Thẩm Trì: “…” Tao cũng muốn giết mày lắm! Hắn đứng lên, chuỷ thủ giấu ở sau người. Đúng lúc đó, một thanh âm vô cùng thanh tỉnh truyền đến, “Ba.” Thiếu niên đứng cửa ôm gối, tóc tai rối bù, thần sắc mơ màng. Ở tứ hợp viện này, Thẩm Trì đã chuẩn bị bốn căn phòng ngủ, nhưng Thẩm Lưu Mộc vốn ban đầu không nguyện ý phân phòng ngủ với Thẩm Trì, lại dưới mệnh lệnh sắt của Thẩm Trì không tình nguyện ngủ trong gian phòng của mình, đến nửa đêm lại lén lút leo lên giường Thẩm Trì. Một ngày cũng không ngoại lệ. Thẩm Trì thấy được thái dương của mình đập thình thịch. Con mẹ nó đây là chuyện gì xảy ra!!!