Bóng đêm không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì với Thẩm Trì, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng Độc nhân ghê tởm kia.
Người biến hình nhện Lý Á dang hai tay ra, một cái lưới nhện bao trùm cả không gian! Hắn tuy không phải là Spider Man nhưng chỉ tính đến năng lực, tuyệt không yếu hơn Spider Man tí nào.
“Cô ta cũng là dị năng giả sao?”
Chẳng ai ngờ người nói chuyện chính là Đàm Nghiên Nhã thần sắc hờ hững lạnh nhạt.
Hầu Phi ngẩn ra, nhanh chóng nói: “Đây là điều không thể, trước khi chúng tôi thực nghiệm đều đã ký hiệp nghị, những vật thí nghiệm cơ thể sống bị thực nghiệm đều là người thường, chúng tôi sẽ không xuống tay với dị năng giả!”
Ngụy Băng giễu cợt, “Quên đi, chúng tôi ở Trùng Khánh đã nhìn thấy hết rồi.”
Hầu Phi không phải Dương Vinh Huy, thái độ làm người của hắn khéo đưa đẩy, khôn khéo lõi đời, lập tức sắc mặt nghiêm túc nói, “Dương tiến sĩ đã chết, tôi tuy rằng không muốn đánh giá người đã chết, dù sao người ta cũng đã mất rồi, nhưng ông ta đúng là đã làm trái quy định! Tôi và Dư tiến sĩ luôn nghiêm ngặt thực hiện theo quy củ, tuyệt không dùng dị năng giả hết sức trân quý ở tận thế để làm vật thí nghiệm!”
Hắn biết rõ những người trước mặt đều là lớp tinh anh trong đám dị năng giả, nếu như bọn hắn lấy dị năng giả là thí nghiệm, khó tránh sẽ làm những dị năng giả khác sinh ra cảm giác thỏ chết cáo buồn (một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ), trong lòng sẽ nghĩ ngợi không biết kế tiếp có phải là bản thân mình hay không, nếu tùy ý để cảm xúc này phát triển thêm, đối với hắn và cả khu nghiên cứu gien sinh vật, hay đối với viện nghiên cứu đều không phải kết quả tốt, cho nên hắn càng phải chứng tỏ hắn đang rất nghiêm túc.
Thẩm Trì rõ ràng nghe được tiếng thở phào, khó tránh châm chọc cười cười, người thường chẳng lẽ không phải là người? Càng tận thế về sau, dị năng giả càng giống như hình thành lên một quần tộc mới, hiện tại mới là tận thế năm thứ tư, tâm đồng tình của dị năng giả đối với người bình thường đã trở nên mỏng manh như vậy, tính mạng những người thường kia đều trở thành cỏ rác.
Hơn nữa, trong lòng hắn hiểu rõ, Hầu Phi nói dối, nhiều lắm chỉ là không ở bên ngoài dùng dị năng giả làm thí nghiệm mà thôi, ở bên trong sử dụng chút thủ đoạn, làm sao người ngoài có thể biết được. Cũng giống như thời hòa bình vậy, lúc nói với bên ngoài đều là sẽ không làm thí nghiệm lên cơ thể sống, trên thực tế quốc gia nào mà không làm như vậy, đều là nói dối mà thôi.
Thanh âm “Xì xì xì” vang lên, mọi người biến sắc, chỉ thấy một giọt độc nhỏ rơi xuống nền kim loại, tiếng mặt đất bị ăn mòn thập phần chói tai.
“Mau ra tay!” Sắc mặt Lý Á có điểm phát xanh, “Tôi không chống đỡ được lâu!”
Khí lạnh tản ra bốn phía, Đàm Nghiên Nhã xuất thủ, cô là dị năng giả hệ Băng cấp hai, một tảng băng tràn ra, trực tiếp đóng băng lại mạng nhện và độc nhân bên trong, nhưng rất nhanh sắc mặt cô cũng thay đổi, “Đây là loại độc gì vậy! Băng của tôi cũng bị ăn mòn!”
Hầu Phi sắc mặt rất khó coi, “Từ trong cơ thể nhện lưới phễu (1) và rắn biển Belcher (2) lấy ra độc tố biến chủng, độc tính đại khái là gấp năm mươi đến tám mươi lần Rắn hổ mang chúa.”
Nhện lưới phễu (Funnel-Web Spider): Xếp thứ 6 trong bảng xếp hạng các loài vật độc nhất thế giới, sống ở ngoại ô Sydney, Australia, được coi là loài nhện độc nhất thế giới, rất hung dữ. Chiều dài cơ thể dao động từ 1,5cm đến 4,5 cm.
Rắn biển Belcher: tên khoa học Hydrophis belcheri, là loài rắn có độc tố mạnh nhất thế giới, độc tính so với tất cả đồng loại trên cạn thì mạnh hơn rất nhiều, sống ở mạch đá ngầm phía tây bắc châu Úc.
Tuy đa số người ở đây đều không biết Nhện lưới phễu và Rắn biển Belcher là cái khỉ gì, nhưng Rắn hổ mang chúa thì ai cũng biết, là loại rắn hổ mang nổi tiếng vì độc tính, vừa nghe những lời này, cơ hồ tất cả mọi người đều muốn cách độc nhân này càng xa càng tốt.
Tống Khanh đã bị thụ thương, may là bọn họ còn chưa đi xa, người tiếp ứng sẽ rất nhanh đưa hắn ra ngoài, vừa mới vào khu vực dưới lòng đất của viện nghiên cứu chưa được năm phút đã tổn thất một người, trong lòng mọi người khó tránh khỏi có chút trầm trọng.
“Quách Ngưng!” Thanh âm Úy Ninh vang lên.
Quách Ngưng một tay dùng súng, nhắm vào độc nhân đang bị mạng nhện và hàn băng vây khốn.
“Nhược điểm.” Gã nhìn về phía Hầu Phi.
Hầu Phi mặt nhăn mày nhíu, “Đầu.”
Súng giảm thanh phát ra vài tiếng trầm đục, băng nhũ bắn ra bốn phía!
“A ——” Trong bóng tối vài người bất lực đều nhìn về một hướng, chỉ thấy độc nữ đồng tử mắt co rụt lại, đầu lưỡi dài nhỏ nhanh chóng bắn tới Quách Ngưng.
Ánh sáng điện lại chiếu sáng toàn con đường, nhưng chỉ vừa mới thoáng nhìn đã khiến cho mọi người trong lòng phát lạnh!
Độc nhân cả người run rẩy rồi ngã xuống, mấy viên đạn vẫn còn găm trong đầu cô.
Úy Ninh làm một kích ánh sáng lôi điện, trong một hai giây ngắn ngủi chiếu sáng cả một con đường nhìn không sót thứ gì, con đường kim loại một ngày trước còn sạch sẽ sáng ngời, giờ đây bẩn thỉu không chịu nổi, tràn đầy các loại rêu xanh cùng vết máu đông lại màu đỏ sậm, lúc toàn bộ vật thí nghiệm bỏ trốn là vào đêm trừ tịch, cả khu nghiên cứu trong lòng đất ngoại trừ nghiên cứu cuồng nhân Dư Khánh và trợ thủ bị lão gọi tới ra thì cơ hồ không còn nhân viên nghiên cứu khác, nhưng nơi này có rất nhiều vật thí nghiệm, không chỉ là vật thí nghiệm nhân loại cơ thể sống mà còn có cả động vật.
Thẩm Trì trong đầu suy nghĩ nhanh chóng, trong nháy mắt cẩn thận suy xét rất nhiều việc. Lúc kiến tạo nơi này không có thời gian suy nghĩ các vấn đề này, chỉ lo đến sự an toàn của các nghiên cứu viên, cho nên trong khu vực dưới lòng đất này của viện nghiên cứu có rất nhiều lỗ thông gió để tránh nhân viên nghiên cứu bởi vì không khí không lưu thông mà ngạt thở, đến nỗi hiện tại viện nghiên cứu không có cách đem vật thí nghiệm vây ở một không gian phong bế dưới lòng đất mà dùng một ít thủ đoạn dồn bọn nó vào chỗ chết.
Huống chi, trong phòng thí nghiệm trong cùng còn có Dư Khánh và năm trợ thủ của lão.
Hiện giờ có một vấn đề nghiêm trọng, chính là trong số những vật thí nghiệm này có loại độc nữ có chất kịch độc nguy hiểm như thế này tồn tại, cũng sẽ có loại thể hình nhỏ như động vật, một khi chúng nó tìm thấy miệng thông gió đem chất độc rải ra ngoài, đối với sinh mạng của hơn mười vạn người Bắc Kinh mà nói, là một hồi tai họa thật lớn.
Vì vậy, bọn họ không chỉ cần nghĩ cách cứu Dư Khánh, mà còn phải đóng lại mười tám cái lỗ thông gió.
Lỗ thông gió thứ nhất nằm ở cuối con đường này, nhưng bọn họ đã nhìn thấy một con quái vật khổng lồ trấn giữ nơi đó.
Nói là quái vật khổng lồ thì cũng đúng, tuy rằng nhìn qua rất giống một con ếch nhưng chưa ai từng thấy qua một con ếch có cái đầu lớn như vậy, thân thể màu xanh biếc chắn hết cả con đường. Ếch không phải là cóc, bình thường vóc dáng nhỏ nhắn thì không những không ghê tởm mà còn có vài phần đáng yêu, nhưng nếu nó trở nên lớn như vậy thì không thể nào đáng yêu như trước nữa, dù là một mỹ nhân xinh đẹp như thế nào chăng nữa mà đem sau khi đem nàng phóng to lên gấp hai mươi lần thì cũng biến thành không xinh đẹp, càng không nói đến loài vật giống con ếch này.
Con mắt giống cái chuông đồng của con ếch trừng mắt nhìn bọn hắn, giống như đang chăm chú nhìn một đám muỗi vậy.
Thẩm Trì không chút nghi ngờ một khi bọn hắn tiến lên một bước, đầu lưỡi của nó sẽ không chút lưu tình nào cuốn chặt.
“Động vật tiến hóa?” Thẩm Trì nhíu mày.
Hầu Phi cười khổ, “Đúng vậy, vừa vặn một tuần trước viện nghiên cứu vừa thu thập được một đám động vật tiến hóa nhốt trong phòng nghiên cứu, nào ngờ có người cố ý mở ra cửa phòng nghiên cứu làm đám vật thí nghiệm này chạy trốn ra, mọi người cẩn thận, ở đây không chỉ có động vật tiến hóa mà còn có cả thực vật tiến hóa, chúng nó không thấp hơn cấp hai, chủ yếu là cấp ba và cấp bốn.”
Lúc này không chỉ sắc mặt Kỳ Dung Thúy và Đàm Nghiên Nhã khó coi mà ngay cả Úy Ninh cũng giận tái mặt, “Lúc mời nhóm tôi tới không hề nói rõ tình trạng này.”
Hầu Phi chỉ có thể giải thích nói: “Trên thực tế chúng nó mới một tiếng trước bị phóng xuất.”
Thẩm Trì ảm đạm cười, xem ra cấp trên cho Hầu Phi dẫn đường không chỉ bởi vì hắn ta phạm sai lầm, lấy cái tính cứng nhắc không chịu thay đổi của đại bộ phận nhân viên nghiên cứu cho bọn hắn dẫn đường, không chừng vừa mở đầu đã chọc cho tiểu đội dị năng giả này không hài lòng, Hầu Phi nói giỏi, lại khôn khéo lõi đời, dưới tình hình hỏng bét hết cả này, để những người khác làm việc như thế này thật là rất không thích hợp.
“Rất xin lỗi, tôi biết một chuyến đi này rất nguy hiểm, nhưng nếu nguy hiểm này bị lộ ra ngoài thì sẽ tạo thành hậu quả càng nghiêm trọng hơn.” Hầu Phi giải thích cực kỳ chân thành, “Mọi người đều là những dị năng giả ưu tú nhất, khu vực nghiên cứu dưới lòng đất này cực kỳ rộng lớn, chúng ta nên cẩn thận một chút, vẫn sẽ có hy vọng không kinh động đến những vật thí nghiệm động thực vật tiến hóa nguy hiểm này để an toàn rời đi.”
Bách Bằng Trạch cau mày nhìn về phía Úy Ninh, “Có hi vọng…”
Nói cách khác, một chuyến này tràn ngập tính không xác định, rất có thể cả mạng mình cũng phải đánh mất ở nơi này.
Hầu Phi thở dài, “Tôi biết các bạn không thể hoàn toàn tin tưởng tôi, nhưng tôi không có năng lực gì, nếu thiếu các bạn, chỉ có một mình tôi thì không có khả năng còn sống ra ngoài” hắn nghiêm túc nói, “Tôi sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.”
Thẩm Trì cảm thấy sự tình đã có điểm vượt quá dự tính của hắn, bây giờ còn chưa nhìn ra đây là kết quả tốt hay xấu, nhưng rõ ràng viện nghiên cứu đã rơi vào tình trạng nguy ngập rồi, nếu không cũng sẽ không vội vàng điều đoàn người bọn hắn tới, tỏ ra không thèm để ý tới những thứ khác, chỉ là, những dị năng giả khác của viện nghiên cứu đâu? Sao lại chỉ phái đến ba người?
“Có phải là đã có vật thí nghiệm nào trốn thoát rồi không?” Hắn bình tĩnh nhìn về phía Hầu Phi.
Hầu Phi chấn động, vẻ mặt biến hóa trong nháy mắt không tránh được ánh mắt của Thẩm Trì.
Quả nhiên không phải lúc nào cũng sẽ thuận lợi, Thẩm Trì cũng không định khi làm chuyện này sẽ làm tổn thương người vô tội, “Những dị năng giả khác của viện nghiên cứu có phải đã đuổi theo bắt lại vật thí nghiệm không?”
Hầu Phi trầm mặc hồi lâu, cũng không giấu diếm, “Được rồi, ba vật thí nghiệm trốn thoát đều khá nguy hiểm, viện trưởng đúng lúc phái nhân thủ đi ra ngoài lùng bắt, viện nghiên cứu chúng tôi có một dị năng giả đặc thù, chỉ cần có một sợi tóc hoặc một giọt máu của bất cứ vật thí nghiệm nào, dù cho là một vật đã được dùng qua cũng có thể truy tung được vị trí của họ, bọn hắn trong một thời gian ngắn phải rời khỏi Bắc Kinh.”
(Hình như những vật thí nghiệm này chạy trốn trước khi Thẩm Trì làm nổ khu nghiên cứu, trốn ra hẳn ngoài viện nghiên cứu chứ không phải là chạy loanh quanh trong khu vực ngầm này nhé, vì vậy phải có người bắt lại)
Cho nên, nhân thủ thật sự không đủ, thời gian lại gấp gáp mới tạo ra cục diện bây giờ.
Nhan Kim cau mày nói, “Trước hãy nghĩ ra biện pháp đối phó với con ếch này đi!” Hắn gầm nhẹ một tiếng, nháy mắt biến thành một con báo gấm lớn hơn báo bình thường một vòng.
Thẩm Trì nhìn về phía Kỷ Gia, Kỷ Gia trước đến giờ đều im lặng nhẹ nhàng gật đầu.
Trong bóng đêm, con chuột gỗ chạy loạn bốn phía.
Phòng giám sát và điều khiển của viện nghiên cứu truyền đến tiếng kinh hô, “Đây là có chuyện gì xảy ra!”
“Không biết là bị cái gì phá rối!”
“Sợ là do vật thí nghiệm…”
“A, không xong, nơi này cũng bị đóng rồi!”
Có bản đồ, Thẩm Trì còn quen thuộc với không gian này hơn cả đại bộ phận nghiên cứu viên, trước khi đến đây hắn cũng đã nhanh chóng vẽ ra bản đồ đưa Kỷ Gia, trí nhớ của Kỷ Gia rất tốt, rất nhanh đã nhớ kỹ bản đồ, bốn phương tám hướng trong khối kiến trúc kim loại này nơi nơi đều là camera, nhưng thứ Kỷ Gia tìm không phải là camera, răng nanh cứng rắn của con chuột gỗ có thể gặm nhấm tất cả đồ vật, kim loại cũng không ngoại lệ, thứ cô bé muốn tìm chính là những đường dây điện được giấu trong tường, rất nhanh, cơ hồ toàn bộ dây điện đều bị những cái đầu nhỏ nhắn linh hoạt của chuột gỗ căng đứt.
Hầu Phi sắc mặt tái nhợt, hắn đè lại tai nghe, lại nghe được đầu dây bên kia truyền tới một trận rối loạn, nhất thời trong lòng một trận kinh hoàng.
“Hầu tiến sĩ, các người chú ý, không biết tại sao tất cả toàn bộ camera đều bị hỏng, chỉ có phòng của Dư tiến sĩ còn là còn có máy phát điện, đoàn người Dư tiến sĩ tạm thời không sao.”
Vừa dứt lời, tất cả các camera đều một mảnh tối đen, gồm cả mấy người bên Dư Khánh.
“Mẹ nó!” Vẻ mặt của Hầu Phi rất khó coi, lấy sự tu dưỡng của hắn cũng nhịn không được lột tai nghe ra ném xuống đất, hung hăng mắng một câu thô tục. Toàn bộ camera đều bị hỏng tức là những người trên kia không có cách nào mang tới cho bọn họ bất kỳ trợ giúp gì, chỉ có đoàn người bọn họ tự mình phải cầu phúc.
“Làm sao vậy?” dị năng giả hệ Thủy của viện nghiên cứu Khương Thục nhìn hắn.
Hầu Phi trầm mặt nói: “Camera đều bị hỏng, hình như mạch điện bị đứt.”
Thẩm Trì cầm lấy Nỏ thiên cơ, nhắm vào con ếch hình thể cực lớn kia, “Ếch tiến hóa cấp ba, mọi người cẩn thận.”
Úy Ninh ánh mắt sáng rực nhìn hắn, đúng vậy, chính là con người này, giống như chỉ khi có hắn bên cạnh mình, cảm giác này mới trọn vẹn, trước kia gã luôn cảm thấy thiếu gì đó, thế nhưng gã lại mãi không tìm thấy đáp án, hóa ra, thứ gã thiếu đúng là người này.
“Oa!”
Cái mồm đỏ tươi nhanh đến bất khả tư nghị, cơ hồ tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy một tàn ảnh!
“Bao Hằng!” Kỳ Dung Thúy kêu lên, hung hăng ném một cái cầu lửa tới chỗ con ếch bự!
Bao Hằng đã biến thành con rắn mối dài hơn hai thước, cái đuôi mạnh mẽ cuốn quanh cổ con ếch tiến hóa cố gắng ngăn cản nó nuốt hắn vào trong bụng.
Nhưng vẫn thể ngăn cản quyết tâm nuốt hắn vào bụng của nó.
“Viu!”
Đoạt phách tiễn!
“Oa oa!” Quả cầu lửa chạm vào cơ thể ẩm ướt của nó làm tổn thương một khối da thì nó không hề kinh sợ, trái lại một mũi tên của Thẩm Trì lại khiến nó nhảy dựng cả người.
Nó cảm thấy bị cái chết uy hiếp.
Thật đáng buồn chính là cơ thể của nó quá lớn, vốn không thích hợp với con đường chật hẹp này.
Thẩm Trì khuôn mặt bình tĩnh, sau đó lại là Đoạt phách, lui lại một bước, lại kết hợp với Đoạt phách.
Sau đó đứng vững, Nỏ thiên cơ phát ra một trận ánh sáng ——
Truy mệnh tiễn!
Cơ thể to lớn của con ếch trong nháy mắt nổ tung, chất lỏng sền sệt văng khắp nơi, Úy Ninh bay về phía sau, dư quang khóe mắt nhìn thấy Thẩm Trì đem Thẩm Lưu Mộc và Kỷ Gia gắt gao bảo hộ sau người, không biết vì sao trong lòng khó chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Mộc và Kỷ Gia có chút lạnh.
Cảm giác, có ai đã đoạt đi đồ vật của gã.
Một vài người lùi chậm bị ướt đẫm một thân nước bọt của con ếch, nhất là Bao Hằng đã bị nó nuốt vào trong bụng, may mắn hắn là người biến hình rắn mối, da dày thịt béo mới có thể không vấn đề gì như vậy, nước bọt này tuy có độc tính như không trí mạng giống chất độc của độc nữ kia, có Thẩm Lưu Mộc ở đây, cơ hồ tất cả mọi người đều không sao.
Hầu Phi lấp lại cửa thông gió thứ nhất, cửa chắn tự động bị hủy, hắn phải tự tay làm mới có thể đóng được.
Càng đi lên phía trước không khí càng trở nên áp lực, một đường này chào đón bọn họ chính là nguy hiểm không thể đoán trước, tại không gian dưới lòng đất âm u, ẩm ướt, tối đen này, bất cứu một góc khuất nào cũng có thể nhảy ra một sinh vật tạo thành uy hiếp với bọn họ, ai cũng không nhàn rỗi mà nói chuyện với nhau vào lúc này
Ánh sáng từ chiếc đèn pin chiếu sáng phía trước, tựa hồ có một đạo bóng đèn thoáng hiện.
Sau đó, cơ hồ ai cũng nghe thấy một tiếng cười thanh thúy, cười đến lòng người sợ hãi.
Ánh đèn pin dù sao cũng nhỏ, không thể nhìn rõ bốn phía, trong số bọn họ lại không có dị năng giả hệ Quang.
Minh Nguyệt mấp máy môi, theo ý Thẩm Trì ném ra một đạo bùa, “Lập tức tuân lệnh, sắc!”
Dần dần, một đoàn ánh sáng chậm rãi lan ra.
“Quang minh phù tôi chỉ có năm cái, mỗi cái có thể dùng liên tục trong bảy phút, cho nên phải tiết kiệm một chút.” Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng của Minh Nguyệt vang lên.
Loại ánh sáng từ đầu cũng không mãnh liệt, nhưng rất nhanh liền trở nên càng ngày càng sáng, giống như là đang đợi mắt người từ từ thích ứng vậy, trong thời gian nháy mắt cũng đã chiếu sáng cả không gian!
Bọn họ đang đứng trong một hành lang, trái phải đều là thủy tinh trong suốt, hẳn toàn là phòng nghiên cứu, đến khi nhìn rõ hoàn cảnh bốn phía, bọn họ tình nguyện chưa từng nhìn thấy!
Chỉ cần liếc mắt một cái đã đủ để người ta lông tóc dựng đứng!
Trước, sau, trái, phải, không có chỗ thối lui cũng không có chỗ để trốn!
Phía trước là một con nhện khổng lồ, nó đã bắt đầu dệt lưới, một tầng lại một tầng mạng nhện nhìn qua còn lớn hơn cả lưới nhện của Lý Á, bởi vì hình thể lớn nên ngay cả lông tơ trên đùi của nó cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phía đường lui phía sau còn càng quỷ dị hơn, một con nhện mặt người? Còn là một con nhện có chân người? Nhìn mặt thì xem ra vẫn còn là con nít, tuyệt đối chưa quá bảy tám tuổi, nhìn búng ra sữa, trắng noãn đáng yêu, nó treo người trên một sợi tơ nhện to cỡ ngón tay, mọi người vừa nghĩ đến chuyện mình vừa đi qua dưới chân nó liền cảm thấy rét run cả người.
Nhưng làm cho người ta cảm thấy ghê tởm nhất chính là sinh vật ở trong hai bên thủy tinh, cửa kính thủy tinh ở gian phòng bên trái đã bị đánh vỡ, một cô gái mặc một cái váy trắng đang nhìn bọn hắn, trên y phục của cô viết 012, vật thí nghiệm số 012, nếu chỉ là một cô gái, đương nhiên không có gì đáng sợ, đáng sợ chính là con mắt của cô là màu đỏ, một đôi hàm toàn răng nhọn chìa ra ngoài, dưới cái váy lộ ra không phải là một đôi chân mà là một cái đuôi rắn lớn tráng kiện.
Còn hơn cả người rắn ở sở nghiên cứu Trùng Khánh, con xà nữ này nhìn qua đã biết tính công kích còn mạnh hơn, cái đuôi rắn dài chừng ba bốn mét, to bằng vòng eo của người trưởng thành, chỉ dựa bằng cái hình tượng này cũng để khủng bố màn ảnh vào thời hòa bình trước đây.
Nhưng làm cho người ta kinh hoàng nhất phải là sinh vật ở phòng thí nghiệm ở bên phải, không biết vì sao mà phòng thí nghiệm này một nửa chìm trong nước, nguyên cái bàn vi tính và các dụng cụ thí nghiệm đều phiêu phù trên mặt nước, bên trong có một sinh vật cao cỡ nửa người, nó không những không khó nhìn mà còn hết sức mỹ lệ, cơ thể trong suốt như phình ra, lộ ra u lam nhàn nhạt, giống như đang ở trong nước múa điệu tiên nữ vậy.
Sắc mặt Hầu Phi trắng bệch, hắn thiếu chút nữa trực tiếp té ngã xuống đất, nếu không phải do sợ cái khác thì chính là do cái sinh vật cực kỳ xinh đẹp này.
“Sứa hộp!”
Sứa hộp có gai độc khiến người khác thống khổ nhất, nó từ khi ở thời hòa bình đã nằm trong top mười động vật độc nhất thế giới, vượt qua cả các loại rắn độc, bọ cạp, ngược lại với bề ngoài xinh đẹp của nó chính là kịch độc và nguy hiểm, còn cả thống khổ cực hạn có thể mang đến cho con người.
Không nói đến sứa hộp tiến hóa, cho dù là sứa hộp bình thường cũng có thể trong mười mấy giây độc chết người, cũng khiến hắn chết đi trong thống khổ.
Tách tách rầm, thủy tinh nháy mắt vỡ vụn, chỉ có con sứa hộp tiến hóa theo dòng nước đổ về phía bọn họ, giống như một tấm lụa mỏng vô cùng thuần khiết xinh đẹp nhanh chóng bơi tới.
Càng hiểu biết nhiều càng biết vị trí bây giờ của bọn hắn đang nguy hiểm cỡ nào, Hầu Phi có cảm giác trái tim của mình trong nháy mắt như ngừng đập!
Tầm mắt của Úy Ninh trong nháy mắt mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn thấy Thẩm Trì một tay ôm Thẩm Lưu Mộc, một tay dắt Kỷ Gia và Minh Nguyệt chùm mũ choàng, tức khắc kéo chúng nó lùi về phía sau.
Tựa hồ trong một khắc như vậy, gã giống như đang chìm vào trong mộng vậy.
Phẫn nộ lại tuyệt vọng, giống như muốn thứ gì đó nhưng vĩnh viễn không thể có được.
Úy Ninh từ trước đến nay luôn là một tên cố chấp truy cầu hoàn mỹ, nếu như không chiếm được ——
Gã tình nguyện hủy diệt!
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
8 chương
20 chương
69 chương
50 chương
83 chương
45 chương