Không biết có phải ảo giác hay không mà Thẩm Trì cảm thấy lúc Minh Nguyệt nói chuyện không khí xung quanh bỗng nhiên lạnh xuống.
Chờ đến khi lên xe Thẩm Trì mới hỏi: “Cậu vừa rồi muốn làm cái gì vậy?”
“Ừm, tôi muốn nuôi tiểu quỷ.” Minh Nguyệt nói thẳng.
Thẩm Trì híp mắt nhìn cậu: “… Tiểu quỷ?”
Minh Nguyệt lúc này mới cúi đầu, nói thầm: “Được rồi được rồi, tôi thu thập thi du hơn phân nửa không phải là để tẩm bùa, chủ yếu dùng để nuôi tiểu quỷ…”
Thẩm Trì: “…”
Ta kháo, quả nhiên là tà môn mà!
“Phương pháp Mao Sơn tông chúng ta nuôi tiểu quỷ từ trước đến nay là quang minh chính đại,” Minh Nguyệt diễn cảm nghiêm túc, nhưng rất nhanh lại thở dài, “Tận thế đến đồng nam đồng nữ chết trẻ thật sự rất nhiều, tôi cũng chỉ nuôi mười ba con thôi.” Cậu ta lấy từ túi xách bên sườn ra mười ba bình thủy tinh nhỏ, “Tôi dùng những thây ma kia tinh luyện ra thi du, một là để ngâm bùa, còn lại thì bị tôi làm thành âm phách hung quỷ… oh, không giống đám hoà thượng ở Thái Lan đâu nha!
“Khác chỗ nào?” Kỷ Gia tò mò hỏi.
Minh Nguyệt có chút đắc ý, “Đám hòa thượng bọn họ chỉ có thể tìm hồn phách đồng nam đồng nữ thiếu niên thiếu nữ để dưỡng, sư phụ tôi lại có thể lợi dụng mộc quan (quan tài bằng gỗ) và thi du để dưỡng hung quỷ, hồn phách trước đó là kẻ trời sinh tính tình tàn nhẫn không sợ giết người thì càng tốt, những người này sinh thời làm việc ác, sau khi chết hồn phách lại để cho tôi sử dụng, tốt hơn nhiều bọn tiểu quỷ ở Thái Lan chứ!”
Thẩm Trì: “…” Có cảm giác thật tà ác a, thằng nhóc này đúng là một tên yêu đạo!
Chẳng trách vừa rồi cảm thấy ớn lạnh. Lắc lắc đầu, Thẩm Trì rất nhanh đem những ý nghĩ này ném ra sau đầu, “Đi thôi, chúng ta đi tới trạm xăng trong trấn trước.”
Hắn quyết định trực tiếp lái xe đi địa phương sẽ xuất hiện thây ma cấp B, thời gian cấp bách, chờ mùa hè bắt đầu thì Sùng Minh này liền biến thành địa ngục, bất kể là sóng thần, bão lụt hay thây ma triều sắp đến cũng không phải thứ người thường có thể đối phó.
Ở trong trấn Thẩm Trì đem chiếc Land Rover đáng chú ý đổi thành chiếc SUV màu đen giản dị, là loại không gian xe rộng rãi đủ để cho bốn người bọn họ ngồi lên rất thoải mái, thời đại bây giờ ô tô không chỉ để làm phương tiện giao thông mà còn dùng để nghỉ ngơi. Sau khi chuẩn bị xăng, Thẩm Trì từ trong một khách sạn rách nát tìm được một bản đồ toàn quốc đầy đủ nhất rồi mới hướng tới mục tiêu xuất phát.
Hắn kỳ thật cũng không biết chính xác địa phương ấy nhưng kinh nghiệm kiếp trước giúp cho hắn xem bản đồ rất thuần thục, thêm nữa đại bộ phận đường quốc lộ cũng không bị phá hư, giao thông vẫn rất thuận tiện, chỉ có điều càng về sau xăng càng ngày càng xa xỉ, ô tô sẽ ngày càng bị đào thải. Thẩm Trì nhớ rõ bảy tám năm sau thông dụng nhất ở Bắc Kinh chính là loại xe điện chạy bằng năng lượng mặt trời, tuy rằng không thoải mái như ô tô nhưng lại tiết kiệm năng lượng, tốc độ cũng không quá kém.
Trời vẫn rất lạnh nhưng vì tiết kiệm xăng Thẩm Trì sẽ không bật điều hòa trong xe, ba đứa nhỏ rúc vào trong áo lông ngái ngủ.
Đường càng chạy càng hoang vắng, thình thoảng có một hai thây ma ở bên cạnh một chiếc xe bên đường lắc lư, tốc độ thong thả.
Người sống sót ở nông thôn nhiều hơn so với thành thị nhiều, các nhà cách nhau xa, có nhà còn cả gia đình đều còn sống, hơn nữa người nông thôn có thói quen tích trữ lương thực, trái lại lại tốt hơn người thành thị, vẫn có thể cố gắng sống sót.
Đến khi thực sự đến nơi này Thẩm Trì mới phát hiện hắn đúng là đã nghĩ hơi đơn giản, chỗ này tương đối lớn, hắn lại không biết địa điểm cụ thể, chỉ biết thời gian, có thể kịp thời tìm được đến nơi không mới là một vấn đề.
Không còn cách nào khác hắn đành trực tiếp mang theo ba đứa nhỏ Thẩm Lưu Mộc ở trong một trấn nhỏ. Hiện tại trong trấn này ngoại trừ thây ma bên ngoài đã trở thành một tòa thành trống không, nửa năm đã qua, nhóm người sống sót đều đã đến địa phương hẻo lánh để tránh nạn. Bọn hắn tùy tiện chọn một phòng ở quần áo đệm chăn đều có sẵn, thoải mái hơn ở trên đường nhiều.
Nhờ nông thôn ban tặng mà Thẩm Trì ngẫu nhiên có thể tình cờ săn được một ít thỏ hoang to mọng và loài chim lớn hơn ở thành phố rất nhiều. May mắn hắn là một viễn trình (người tấn công tầm xa) Đường Môn, mấy đứa nhóc bên người coi như cũng là viễn trình. Thẩm Lưu Mộc đã đột phá cấp hai, thân là dị năng giả hệ Mộc, lực tương tác với động vật không ai có thể sánh kịp, tuy nhiên Thẩm Trì cảm thấy cảnh Thẩm Lưu Mộc lấy máu thỏ hoang mà mắt cũng không thèm chớp vẫn là có chút không hiểu được, thằng nhóc kia vẫn chưa đủ tám tuổi đâu, cái tính cách này…cùng một dị năng giả hệ mộc thiện lương tươi mát trong tưởng tượng của hắn khác biệt nhau quá xa a?
“Ba, tại sao bỗng nhiên lại nóng như vậy chứ…” Thẩm Lưu Mộc mặc áo cộc quần đùi oán hận nói.
Thẩm Trì đang đứng bên cửa sổ nhìn thấy dưới lầu đi qua một con thây ma cô đơn đang lang thang. Tháng bảy. Không có một chút báo trước nào liền từ mùa đông chuyển sang mùa hè, thời tiết biến hóa mãnh liệt như vậy làm nhiều người phát bệnh. Mùa đông còn có quần áo dày che đi, loại thời tiết như thế này là thời kỳ con người bình thường dễ bị lây nhiễm từ thây ma nhất.
Mặc nhiều quần áo thì sẽ bị nóng chết, mặc ít thì rất dễ bị thương rồi biến thành thây ma. Do vậy đại bộ phận người thường vẫn lựa chọn phương pháp bọc mình thật kín, dù cho thời tiết nóng đến mức làm người ta phát điên.
“Đến tối trời sẽ mưa to, có thể mát hơn một chút.” Thẩm Trì không chú ý nói.
Tóc Kỷ Gia đã hoàn toàn bị mồ hôi làm ướt sũng. Cô bé đang hết sức chuyên chú làm một con búp bê mới, búp bê rối gỗ của cô bé đã mở rộng thành ba con, một con làm từ mắt Trương Khải Nhất, một con làm từ mắt của ả dị năng giả tóc đỏ kia, tay cô bé đang cầm một cái bào đơn giản lấy từ một túi công cụ cẩn thận xử lý cánh tay rối gỗ, mặt của con rối đã ra hình ra dạng, chỉ còn thiếu một đôi mắt. Thẩm Trì ngẫu nhiên nhìn đến, được rồi, rốt cuộc thì trong lòng cũng không cảm thấy ớn lạnh nữa, thấy nhiều cũng phải bình tĩnh dần. Xưa nay lúc Kỷ Gia đi ra ngoài lúc nào cũng đeo một cái ba lô màu vàng nhỏ trên lưng, con búp bê rối gỗ tóc dài đặt trên ba lô, trên tay cô bé vẫn ôm “Đại Hoàng”, từ sau khi búp bê tóc dài được làm xong “Tiểu Hoàng” liền biến thành “Đại Hoàng”, nhường tên “Tiểu Hoàng” cho con búp bê tóc dài kia.
Minh Nguyệt ngồi xổm bên cạnh cô bé, xem cô làm búp bê, “Nếu cái này gọi là Đại Hoàng cái kia gọi là Tiểu Hoàng thì cái trên tay em tên là gì?”
Kỷ gia cười ngọt ngào, “Anh hãy nhìn quần áo của nó nha, búp bê đầu tiên em làm một cái áo may ô màu vàng cho nó nên nó gọi là Đại Hoàng, búp bê tóc dài cũng có quần áo màu vàng nên gọi là Tiểu Hoàng,… a, cái váy kia em vốn làm từ vải bố đó nha. Còn con búp bê mới này có quần áo làm từ cái váy đen của chị gái tóc dài kia nên tất nhiên gọi là Tiểu Hắc.”
Đại Hoàng, Tiểu Hoàng, Tiểu Hắc, được rồi, mấy cái tên này thật sự…
Rất nhanh, Kỷ Gia liền ngây thơ mà thở dài: “Đáng tiếc, Tiểu Hắc còn thiếu đôi mắt.”
“Yên tâm đi, tận thế còn nhiều người đáng chết lắm.” Thẩm Trì thản nhiên nói, danh sách báo thù của hắn còn rất dài.
Kỷ Gia ngẩng đầu, “Chú Thẩm, con phát hiện ra một chuyện rất kì lạ, sau khi dùng mắt bọn họ làm mắt búp bê hình như búp bê cũng có năng lực đặc biệt thì phải.”
“Cái gì?”
“Chú thử nhìn xem.” Tiểu Hoàng đang ở trên ba lô của cô bé liền nhảy xuống, mái tóc dài là do Kỷ Gia nhờ Thẩm Lưu Mộc đưa cho cây cỏ khô vàng để làm, rối gỗ cứng nhắc xấu xí cư nhiên lại có thể giống như ả dị năng giả kia, đầu ngón tay không linh hoạt của rối gỗ nhổ xuống một sợi tóc. Đợi đến khi nhìn thấy con hắc xà di động trên mặt đất Thẩm Trì cảm giác ngón tay mình có chút tê dại, năng lực của Kỷ Gia hóa ra so với trong tưởng tượng của mình còn đáng sợ hơn, nếu đời trước cô bé không giống như người ta nói là một nghệ nhân thiện lương mà là một sát thủ dị năng giả sống bằng nghề khống chế rối gỗ thì có lẽ thanh danh cô bé sẽ lớn hơn nhiều!
Thẩm Trì không biết đời trước Kỷ Gia có phát hiện ra bí mật này hay không, có điều hắn đoán đời trước Kỷ Gia có lẽ chưa từng thử qua dùng mắt con người hoặc sinh vật khác làm mắt búp bê đâu.
Chỉ là một đôi mắt thôi cũng đã khiến cho rối gỗ của Kỷ Gia có một cảm giác quỷ dị không gì sánh được.
“Nhưng chỉ có thể duy trì một lúc mà thôi.” Kỷ Gia chỉ chỉ con rắn đã biến trở về sợi cỏ, “Thật là phiền, tóc nhổ sạch lại phải làm lại một bộ tóc khác.”
Thẩm Lưu Mộc nhìn nhìn sợi cỏ kia, “Có gì đâu, tao nháy mắt có thể làm cho mày cả đống.”
Minh Nguyệt không chút keo kiệt khích lệ, “Gia Gia em thật lợi hại.”
Kỷ Gia ngại ngùng cười cười.
Thẩm Trì mang theo vài phần suy nghĩ sâu xa, “Gia Gia, cháu có thể làm một con rối gỗ khác không?”
“Dạ?”
“Chẳng hạn như động vật.”
Kỷ gia thành thực nói: “Cháu chưa từng thử nhưng có thể thử xem.”
“Các con hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi ra ngoài nhìn xem trong trấn còn tí xăng nào không.” Thẩm Trì nghĩ nghĩ, trong đầu có một ít ý tưởng, nếu Kỷ Gia dưới sự giúp đỡ của bọn hắn làm được một con rối gỗ động vật khổng lồ, ở giữa rỗng thì quả thực có thể trở thành tòa thành di động của bọn họ, hơn nữa nếu tìm được một ít mắt của động vật biến dị khổng lồ, có lẽ…
Có ý tưởng như vậy Thẩm Trì cũng có chút nóng lòng muốn thử, đáng tiếc nơi này không thích hợp, hắn giở bản đồ tìm ngọn núi nổi tiếng gần nhất, trong núi sâu mới là thiên đường của động vật tiến hóa, chỉ có một chút phiền toái đó là rất nhiều vùng núi đã bị con người khai phá, căn bản không có khu bảo tồn sinh thái thuần túy. Cuối cùng hắn chọn Hoàng Sơn*, nơi này còn có khu vực chưa được khai phá, quan trọng hơn là nó chỉ cách nơi này sáu, bảy giờ đường xe, vẫn trong phạm vi Thẩm Trì có thể chấp nhận được.
(*) Hoàng Sơn: là một dãy núi ở phía nam tỉnh An Huy, đông Trung Quốc. Khu vực này nổi tiếng vì có cảnh quan đẹp, nằm bên các vách đá, đỉnh núi đá granite có hình dạng khác thường, trong khu rừng thông Hoàng Sơn cảnh trí thay đổi theo mùa và phủ đầy mây. Khu vực này cũng có các suối nước nóng và các vực nước tự nhiên. Hoàng Sơn luôn là chủ đề cho tranh thủy mặc và văn học Trung Quốc. Hoàng Sơn là di sản thế giới được UNESCO công nhận và là một trong những tuyến điểm du lịch hấp dẫn nhất Trung Quốc.
20101126147171
Xăng tất nhiên là phải có. Mặc dù mọi người đều biết lúc lái xe chạy trốn xăng là cực kì quan trọng nhưng trấn nhỏ này hẻo lánh như vậy, người Bắc thượng cũng không thèm đi qua, trạm xăng dầu ở nơi này tất nhiên là không có ai hỏi thăm, người từ thôn trấn chạy ra cũng sớm vứt xe ở lại, xăng thì có ích lợi gì? Có uống được không?
Thẩm Trì chuẩn bị tốt xăng, tính toán thời gian một chút thì thấy cách thời điểm thây ma cấp B xuất hiện còn xấp xỉ một tháng nữa, đi Hoàng Sơn vẫn còn khá dư dả.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đã ăn xong bữa sáng, bốn người lại xuất phát. Trong thời tiết loại này ngồi trong xe cũng không sợ oi bức, lúc mở cửa sổ ra gió thổi vào so với đứng im một chỗ tất nhiên thoải mái hơn nhiều, vì thế một đường chỉ nghe được tiếng cười to cùng tiếng thét chói tai của ba đứa nhỏ.
Dù sao vẫn chỉ là trẻ con, tâm tình tốt thì sẽ lộ ra bản tính hoạt bát, tâm tình của Thẩm Trì vì thế cũng tốt lên nhiều.
Đi trên đường cao tốc một chiếc xe cũng không thấy, nếu như là trước kia thì có lẽ lúc nào cũng bắt gặp một chiếc xe nào đó mà coi.
“Bốp!” Một con chim đen thui đâm đầu vào kính chắn gió của bọn hắn, chiếc mỏ cứng rắn lợi hại bỗng hung hăng mổ một phát, kính chắn gió lập tức xuất hiện rạn nứt.
Thẩm Lưu Mộc nhanh nhẹn thò người ra ngoài cửa kính xe, một hạt giống trên tay nhanh chóng nảy mầm, đem con chim đáng ghét kia trói chặt lại, liền nhận thấy con chim này có bề ngoài gần giống chim sẻ nhưng vô luận là về kích cỡ hay độ hung hãn thì loại chim sẻ bình thường hoàn toàn không thể sánh được.
Minh Nguyệt bắt lấy con chim đang giãy dụa, “Gia Gia, em nhìn xem.”
Đáng thương cho con chim biến dị đưa đến tận cửa này, mắt thì cho Gia Gia, bộ phận còn lại liền trở thành bữa trưa trong miệng bọn hắn.
Con chim gỗ nho nhỏ nghiêng ngả bay lên, trong xe phát ra một trận hoan hô, “Ba! Có thể!”
Thẩm Trì trong lòng cũng an tâm, “Đi, chúng ta đi Hoàng Sơn!”
“Đi Hoàng Sơn đi Hoàng Sơn!” Kỷ Gia cũng cười, tiếng cười thanh thúy dễ nghe, giống như hiện tại không phải tận thế mà là Thẩm Trì muốn dẫn bọn nhỏ đi du lịch ngắm cảnh.
Mà con chim gỗ nhỏ kia vẫn luôn vẫy cánh, luôn ở bên ngoài cửa sổ xe bay theo xe bọn hắn về phía trước, tốc độ không chậm hơn chút nào! Nhìn cái mỏ được Kỷ Gia vót nhọn đến tỉ mỉ, bọn hắn không chút nghi ngờ lực công kích của vật nhỏ này, hơn nữa nó lại có hình thể nhỏ, tốc độ lại nhanh, chắc chắn là một tay dò đường cự phách.
Hiện tại Kỷ Gia chỉ có thể khống chế thành thạo một con rối gỗ, đợi đến sau khi cô bé tiến hóa thì chắc chắn còn lợi hại hơn nhiều.
Nếu như là Hoàng Sơn ngày xưa, tháng bảy tháng tám mùa này đúng là mùa du lịch thịnh vượng, hôm nay nơi cửa chính dáng vẻ tiêu điều suy tàn, trên núi lại cực kì xanh tốt, hiển nhiên là không bị con người quấy rầy ngọn núi lớn này trái lại phát triển tốt lắm, điều này cũng có chút liên quan đến việc rất nhiều động thực vật đồng loạt tiến hóa.
“Khi lên trên núi không được chạy loạn.” Thẩm Trì dặn dò, lúc này hắn bắt đầu cảm thấy may mắn vì tuy rằng mình nhặt được toàn những đứa nhỏ không bình thường nhưng Lưu Mộc luôn luôn ở bên cạnh mình không muốn rời đi, Kỷ Gia rất nghe lời, Minh Nguyệt tuy trầm mặc ít lời nhưng cũng là một đứa nhỏ ổn trọng, không có tâm tính ham chơi không nghe lời của bọn nhóc con tầm tuổi ấy.
Trên núi có vẻ mát mẻ hơn so với bên ngoài, đại thụ che kín cả bầu trời, ánh sáng u ám và sườn núi dốc đứng làm Kỷ Gia cùng Thẩm Lưu Mộc có chút kinh ngạc, mà Minh Nguyệt thì chẳng thèm để tâm.
“Có gì kì lạ chứ, tôi từ nhỏ đã toàn sống ở trên núi a.” Cậu ta kiêu ngạo mà nói.
Con chim gỗ vẫy cánh, thỉnh thoảng vòng quanh đỉnh đầu bọn hắn. Thẩm Trì bắt đầu xem xét bản đồ (bản đồ trò chơi), thây ma trên bản đồ sẽ hiển thị thành điểm đỏ, động thực vật tiến hóa nguy hiểm cũng giống như vậy. Trên bản đồ điểm đỏ cực kì dày đặc, có điều phần lớn hẳn là động vật bị biến thành thây ma và thực vật biến dị, muốn tìm được đúng mục tiêu cũng không dễ dàng, mà một điểm đỏ trong đó cách nơi bọn hắn đứng không xa.
“Chú Thẩm, có người!” Kỷ Gia bỗng kêu lên.
Thẩm Trì cước bộ dừng lại một chút, nhẹ nhàng bay lên rồi đáp một nhánh cây, cách đó không xa có một địa phương tương đối bằng phẳng, trên đó dựng lên mấy cái lều trại thô sơ, bốn phía chất đống một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, hiển nhiên là có người ở nơi này, có điều nhìn đến hình thái cây cỏ xung quanh thì bọn họ hẳn ở nơi này cũng chưa lâu.
Hắn cười lạnh, nụ cười mang theo sự khinh thường, những người này tự cho mình thông minh trốn ở chỗ này tránh thoát thây ma cũng không phải là sai, chỉ là trong rừng rậm vĩnh viễn đều nguy hiểm hơn thành thị, cũng giống như trước đây chỗ này đối với con người cũng không phải là địa phương thoải mái gì cả, trong thành thị có thây ma, trong rừng không chỉ có thây ma mà còn có động vật biến thành thây ma còn đáng sợ hơn cả thây ma bình thường, đặc biệt là một số loài muỗi, đối với dị năng giả có lẽ không ảnh hưởng gì lắm nhưng đối với người thường thì là trí mạng, may mà tỉ lệ muỗi hóa thành thây ma còn thấp hơn nhân loại nhiều lắm, không có đến một phần trăm, trong thành thị rất khó bắt gặp nhưng khi ở trong rừng thì số lượng vượt qua cả tưởng tượng của con người! Càng không nói đến mấy con mãnh thú đã tiến hóa, thực vật biến dị và dã thú đã biến thành thây ma.
Điều này phải thật lâu sau nhân loại mới phát hiện ra, làm Thẩm Trì càng thống hận hơn chính là vị Dư tiến sĩ kia cũng bởi vì cái luận văn về thây ma động vật này mà nổi danh toàn Bắc Kinh.
“Chạy mau!”
“Chết tiệt, mau đánh chết hắn!”
“Đều do chủ ý thối tha của mày, đây đã là người thứ tư biến thành thây ma rồi, rốt cuộc là vì sao!”
“Tao làm sao mà biết được! Ở bên ngoài cũng sẽ bị nóng chết mà thôi, không lên núi liệu mày có sống sót được không?”
“Thức ăn đều hết cả rồi, trong thành phố toàn là thây ma, không đến nơi này thì chạy đi đâu!”
“Đừng cãi nhau nữa, nhanh, súng của mày đâu!”
“Ở trong lều rồi…”
“…”
“…”
Đứng gần nơi lều trại hơn một chút Thẩm Trì đã nghe được tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân hỗn loạn, xem ra bởi vì bị muỗi thây ma đốt, trong nhóm người này xuất hiện bốn con thây ma, chính bọn họ còn chưa biết nguyên nhân bọn họ bị lây nhiễm.
“Pằng!” Tiếng súng làm kinh động chim chóc trong rừng, Thẩm Trì kinh dị phát hiện điểm đỏ vừa động cách đó không xa đã không còn nhúc nhích, vẫn đang ở nơi cách lều trại con người không xa an tĩnh mai phục.
Xem ra đây rất có thể là một gốc cây đã tiến hóa rất có tính uy hiếp mà không phải động vật giống trong tưởng tượng của hắn. Thực vật có thể được hiển thị là điểm đỏ đã nói lên độ nguy hiểm của nó.
“Ai!”
Thẩm Trì khẽ nhếch mi, không nghĩ đến có người lại có thể phát hiện ra hắn.
Nhẹ nhàng linh hoạt từ trên cây hạ xuống, hắn lập tức nhìn về phía người vừa kêu lên, “Anh là một thính lực dị năng giả?”
Chàng trai trẻ tướng mạo bình thường ngạc nhiên nhìn hắn, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
Nửa năm ở tận thế đã làm cho người với người có tâm lý phòng bị, bảy tám người trước mặt mơ hồ đứng thành hàng đối kháng cùng người đàn ông tuấn mĩ bỗng nhiên xuất hiện.
“Ba.” Một bé trai đáng yêu xinh đẹp từ cái cây đi vòng ra lập tức nhào vào trong lòng người đàn ông, phía sau y còn có một cô bé tầm tuổi như vậy theo sát đằng sau.
Bọn họ lập tức mơ hồ nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Trì cười giễu cợt, qua vài năm nữa bọn họ sẽ không tiếp tục vì thấy tuổi nhỏ mà mất tâm phòng bị đâu.
Tận thế, chính là một thời đại có thể biến một đứa nhỏ thành một ác ma.
Nghĩ như vậy, Lưu Mộc, Kỷ Gia và Minh Nguyệt thế này thì sẽ bị cho là gì đây?
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
20 chương
7 chương
13 chương