Trong phòng hiệu trưởng chỉ có bọn nó và ông,
còn lại tất cả đều bị bắt đứng bên ngoài, kể cả bọn hắn.
- Ngồi xuống! - Cậu nó lạnh lùng cất giọng.
- Hì hì, cậu à! Tại lớp trầm quá. Mà cậu cũng
biết, con vốn thích náo nhiệt, chỗ như vậy con học hành sao vô nổi... - Nó vừa ngồi xuống liền giở giọng nịnh nọt
- Vì vậy... con mới bày trò hả? Dùng mỹ nhân
kế để làm bọn con trai nổi loạn, còn con gái ganh ghét chửi rủa. Biến cái lớp
chăm ngoan thành cái chợ sao? - Ông nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ một
tỏ rõ tức giận đang kìm nén
- Ai nhaaa.... Cậu à, bình tĩnh đi. Cũng chỉ
là vui đùa chút, cậu bỏ qua cho bọn con nhaaaa - AnhAnh nhận thức được tình
thế, vội cười tươi dỗ ngọt cậu mình, rót trà cho ông uống
- Thực là khổ hết sức ta mà! Cả 3 dãy phòng
học, ta đều không xây dựng phòng cách âm, cốt yếu là muốn người ta khi đi ngang
qua trường, còn có thể biết được trường ta học sinh cực kì ngoan ngoãn. Vả lại,
còn để theo dõi từng lớp một. Không thể chỉ theo dõi bằng camera hoài được. Vậy
mà các con...
- Cậu, con xin lỗi. Thực xin lỗi người. - Nhỏ
nãy giờ im hơi lặng tiếng, cuối cùng cũng thốt ra được hai câu. Sau đó, chạy
vụt ra ngoài
- Này! Cậu đi đâu thế? - AnhAnh gọi với theo
- Không cần gọi. Nó vốn vậy. Rất ít khi mắc
lỗi, mỗi lần mắc lỗi đều ủ rũ, kệ nó đi - Nó kéo tay cô nàng kia đang định chạy
theo nhỏ lại, giải thích
- Haizzz. Cũng do các con cả. Là con... hay là
con?!? Ai là đứa dụ dỗ nó tham gia vào, để giờ nó lại như cậy?
- Dạ, là con - Cả hai cùng đồng thanh
- Các con.... Đi ra ngoài đi, an ủi nó, bảo
cậu không trách nó. - Ông đang định xổ một tràng mắng hai đứa bỗng nhẹ giọng
lại, dù có mắng có chửi thì hai đứa vẫn vậy, kiệm lợi vẫn tốt hơn
- Vâng!
Cả hai ung dung bước ra khỏi phòng hiệu
trưởng. Mấy học sinh lớp 11A1 trố mắt ra nhìn cả hai. Vừa nãy thì một đứa chạy
vụt đi, còn tưởng là bị phạt gì nặng nề lắm, sao hai đứa này lại ung dung tự
tại đến vậy?!? Sau đó từng đứa một bị lôi vào phòng hiệu trưởng.
Ba à! Tại sao con lại không mạnh mẽ lên
được vậy? Mỗi lần làm sai lỗi gì dù nhỏ nhặt đến đâu, con cũng đều rất buồn.
Con rất sợ mọi người sẽ mắng con, sẽ bỏ mặc con. Ba giúp con mạnh mẽ lên đi, có
được không? ..... Nhỏ ngước lên trời, thầm nghĩ
- Về lớp thôi! Cậu không có trách cậu đâu! -
Nó đặt tay lên vai nhỏ, nhẹ giọng.
- Ừ! - Nhỏ xoay người, mặt cố nặn ra một nụ
cười cho hai đứa bạn an tâm
Hôm nay, bọn nó được nghỉ 2 tiết học. Bởi cái
lớp 11A1 không có một học sinh nào là không bị bắt ngồi lại phòng giáo vụ làm
bản kiểm điểm, trừ bọn nó và bọn hắn. Bọn hắn có cái lí do cực chính đáng, lúc
đó cả ba mệt nên ngủ và không hay biết chuyện gì nên được tha bổng cho về lớp. Nó
thì chơi game trên ipad, bọn hắn vẫn tiếp tục ngủ, nhỏ với cô nàng kia thì mỗi
nàng một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
-
Oh yehet! Này, mình giành được kỉ lục rồi này, Oa! Mình giỏi quá
đi cơ
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
108 chương
17 chương
11 chương
106 chương
28 chương
11 chương