Đội ngũ của đội trưởng Quỷ Hút Máu cũng không hòa thuận, vốn dĩ từ trước khi tên hề gia nhập đã như vậy. Mà đứa bé cầm ô đỏ cả ngày cười âm u này, chính là ngọn nguồn bất hòa trong đội ngũ, từ ánh mắt đầu tiên đội trưởng Quỷ Hút Máu nhìn thấy đứa trẻ này, hắn liền quyết định phải tìm mọi cách giết chết đứa trẻ ghê tởm này. Nhưng vấn đề là, quân sư của hắn không cho rằng như vậy. Quân sư của đội trưởng Quỷ Hút Máu chính là cô nàng tóc đen dài xinh đẹp, mặc sườn xám, tướng mạo lại ôn nhu nhưng thập phần thông tuệ và xảo trả. Nữ nhân này không có năng lực chiến đấu, nhưng theo lời bản thân nàng nói, trước khi tiến vào mật thất, nàng đã từng là thành viên tổ chức gián điệp nào đó, có mười mấy quốc tịch cùng thân phận bất đồng, tinh thông tám ngôn ngữ, nàng trời sinh yếu ớt không thể huấn luyện, bởi vậy không thể như những chiến sĩ mà cầm súng cầm đao, nhưng nàng là một gián điệp, hơn nữa là gián điệp nhiều mang, quốc gia nàng nguyện trung thành cuối cùng chỉ có một, đó chính là ý nghĩa bộ sườn xám nàng đang mặc. Đội trưởng Quỷ Hút Máu thực thích nàng, cho dù biết thân phận nữ nhân này quá bất thường, tổ chức sau lưng nàng, thế lực nàng đại diện, đều mang đến cho người ta phiền toái vô tận, nhưng đội trưởng Quỷ Hút Máu vẫn thực thích nàng, những thứ hắn có thể cho nàng cũng không nhiều, nhưng toàn bộ tín nhiêm cũng đã đủ. Nhưng một người phụ nữ như vậy, một ngày nào đó cư nhiên nhặt được trong mật thất một đứa trẻ, còn không thể hiểu được mà một hai phải nhận đối phương vào trong đội, điều này quả thực... quá kỳ quái. Đúng vậy, quá kỳ quái. Đội trưởng Quỷ Hút Máu ngẩng đầu nhìn đứa trẻ trước mặt một cái, điều này quá kì quái, bọn họ gặp phải đứa nhỏ này trong một lần trốn thoát mật thất nào đó, nhưng vấn đề là, lần đó bọn họ không phải tiến hành đoàn chiến! Nếu không phải đoàn chiến, dựa theo lẽ thường, trong mật thất chỉ có thành viên của đội ngũ có thể hoạt động bên trong, như vậy đứa trẻ này chui từ đâu ra, nó đột nhiên tới, tới... không thể hiểu được! Kỳ quái nhất chính là, thời điểm đầu tiên bọn họ nhìn thấy đứa trẻ này, đều tưởng đây là nhân vật cốt truyện trong mật thất, nhưng đứa nhỏ này lại nói mình là người chơi, hơn nữa không biết nói một hai câu gì với quân sư nhà mình xong, nữ nhân đội trưởng Quỷ Hút Máu coi như trân bảo, liền đem toàn bộ tín nhiệm giao cho một đứa bé không rõ lai lịch. Điều này khiến đội trưởng Quỷ Hút Máu không thể không hoài nghi nơi nào đó có vấn đề, hắn thậm chí cảm thấy đứa trẻ đáng sợ này có chiêu thức khống chế nhân tâm, nhưng đứa nhỏ này trong bất luận mật thất nào đều là một bộ dáng tồn tại cực thấp, hơi chút không chú ý sẽ khiến người ta quên mất sự tồn tại của nó, cảm giác thật giống như cục đá ven đường. Đội trưởng phát hiện chiêu giảm bớt cảm giác tồn tại kia cũng là một kỹ năng của đứa trẻ này, tóm lại, nó đi tới đâu cũng không có ai chú ý tới nó, thậm chí bởi vì chiêu thức này, rất nhiều yêu ma quỷ quái trong mật thất sẽ tự động xem nhẹ đứa trẻ này, nó ở bất luận mật thất nào đều đi lại tự nhiên như chốn không người. Khiến người sợ hãi nhất là, phảng phất như ý chí mật thất cũng xem nhẹ đứa trẻ này. Thời điểm mỗi người chơi tiến vào mật thất, đều sẽ được mật thất đưa một tờ giấy nhắc nhở, tờ giấy thường được dán ở nơi dễ nhìn thấy khi bạn tỉnh lại trong mật thất, nhưng đứa trẻ này không có... Nó không có tờ giấy, khi đội trưởng Quỷ Hút Máu hỏi hắn, tiểu ác ma đáng giận này cười hì hì quay ô nói: "Tờ giấy? À... quả thật, đã lâu tôi không phát hiện thấy chúng." "Chuyện này là không thể! Trừ khi cậu không phải người chơi!" Đội trưởng Quỷ Hút Máu quả thật muốn hét lên, tiểu ác ma lai lịch không rõ này, rốt cuộc chui ra từ đâu?! "Tôi đương nhiên là người chơi, chỉ là mật thất đã quên phát giấy cho tôi, đây là vấn đề của mật thất, cũng không thể trách tôi, không phải sao?" Đứa bé kia liên tục chuyển động dù đỏ, ngẩng đầu lên nhìn đội trưởng Quỷ Hút Máu, đội trưởng Quỷ Hút Máu phát hiện đứa nhỏ này có một đôi mắt đen xinh đẹp, thần bí sâu thẳm như hắc diệu thạch, vẻ mặt của nó vĩnh viễn là tươi cười ôn hòa, nhưng thời điểm nó không cười, bỏ qua dung mạo âm nhu vì tuổi tác cùng khí chất lạnh băng như có như không, thì đứa bé này trông thâp phần âm trầm. Đúng vậy, chỉ có thể dùng từ âm trầm mà miêu tả, cảm giác như dã quỷ phiêu đãng chốn mồ hoàng, không có nơi ở cố định mà vô thanh vô tức lại vô tung. Hơn nữa trên người đứa nhỏ này, lộ ra một hơi thở tuyệt vọng, phảng phất như lưng đeo tay nải lớn lại dần dần sa vào vực sâu tuyệt vọng. Đội trưởng Quỷ Hút Máu không rõ tại sao một tiểu ác ma đáng giận lại khiến hắn cảm giác như vậy, thế nhưng cho dù trên người đối phương có nhiều chuyện xưa cũng không thể gợi lên sự đồng tình từ hắn, hắn chỉ muốn làm thế nào để đuổi tiểu ác ma này ra khỏi đội, hoặc là dứt khoát giết chết nó để diệt hậu hoạn, nhưng hắn lại không thể làm loại chuyện này trước mặt quân sư của mình. Bởi vậy đội trưởng Quỷ Hút Máu đáng thương chỉ có thể dùng ngữ khí hung ác lại ác liệt, trừng mắt nhìn đứa trẻ, phẫn nộ nói: "Thu hồi nụ cười đáng chết của cậu, nói cho tôi mọi thứ cậu biết!" "Đội trưởng quả thực làm khó người khác." Đứa trẻ tỏ vẻ tiếc nuối, "Tôi cũng không phải thần, cái gì cũng biết hay tiên tri, nhưng nếu anh muốn ra khỏi mật thất này, tôi quả thực biết lối ra ở đâu." "Cậu biết lối ra ở đâu?" Đứa trẻ này luôn khiến người ta kinh hỉ vào thời điểm mấu chốt, đúng vậy, nó luôn có được một số thông titn mấu chốt, nhưng vấn đề là nó chưa từng nói ra mình lấy được từ đâu. "Tôi đương nhiên biết lối ra ở đâu, nhưng vấn đề là, chúng ta phải đi vòng qua đám người kia." Đứa trẻ nói, ngón tay nó chỉ vào cái cây thật lớn trong mộ thất, tiếp tục: "Sau đó bò lên trên cây cổ thụ kia, chúng ta liền có thể ra ngoài." "Một cái cây là đủ để chúng ta ra ngoài?" Đội trưởng Quỷ Hút Máu quay đầu nhìn cái cây đáng chết kia, không dám tin tưởng nói: "Cậu xác định cậu không nói đùa?!" "Tôi đương nhiên không nói đùa, tiên sinh." Đứa bé ôn hòa cười: "Anh phải tin tưởng đội viên của mình." "Nhưng tôi không tin cậu." "Anh phải tin tưởng tôi, tiên sinh." Đứa bé đột nhiên xoay tán dù, nhan sắc hoa mỹ kia như một đóa hoa hồng đỏ tươi đẹp đang nở rộ, nó phảng phất có được ma lực nào đó, khiến nhân tâm say mê, khiến nhân tình không tự kìm hãm nổi... Phảng phất như bị mê hoặc, đội trưởng Quỷ Hút Máu sau khi chần chờ một lát, dùng câu trần thuật nói: "Tôi phải tin cậu." Đứa bé nghe được đáp án trong dự đoán, lại một lần nữa nở nụ cười ôn hòa. __________ Mà một bên khác, sau khi đứa trẻ cầm ô đỏ cùng Phong Vũ Lam tách ra, bên người A Lam thực mau liền hiện ra một bóng người, là Đoạn Ly vừa ở xa xa chiến đấu cùng Thần minh, hắn dường như nhận ra cái gì, bỏ U linh một mình mà về tới bên người A Lam, liếc mắt một cái liền thấy A Lam đứng ngốc tại chỗ, trên mặt vẫn duy trì biểu tình mờ mịt thập phần rõ ràng. "A Lam?" Đoạn Ly lại gần, bắt lấy cổ tay Phong Vũ Lam, nâng gương mặt cậu lên, lo lắng dò hỏi: "Em làm sao vậy?" Phong Vũ Lam ngơ ngác một lát, phảng phất như vừa ý thức được trước mắt mình có người, là Đoạn Ly, đột nhiên kì quái dò hỏi: "Đoạn Ly... tại sao anh lại ở đây, không phải anh đang đánh nhau cùng cái Thần gì đó kia sao?" "Tôi cảm giác tùy thân mật thất bị kích phát, lúc trước tôi còn thấy bên cạnh em hình như có người, đừng tưởng rằng cách xa tôi liền không để ý tới em, đã xảy ra chuyện gì?! Vừa rồi là ai đứng cạnh em?" Đoạn Ly có chút khẩn trương, hắn nhấc mặt nạ hồ ly của mình lên, bắt đầu cẩn thận quan sát tiểu ma pháp sư của mình, cẩn thận quan sát một lượt từ trên xuống dưới, hắn muốn xác định xem tiểu ma pháp sư của mình có bị thương hay không. "Anh đang nói cái gì? Vừa rồi không có người ở cạnh tôi, ừm... Hiện tại có anh." Nội tâm Phong Vũ Lam có chút khổ sở, trên thực tế bản thân cậu biết rõ, vừa rồi, ở cạnh cậu có một đứa bé, cậu còn đem một số đạo cụ chữa bệnh trong tùy thân mật thất đưa cho đứa bé này, nhưng Phong Vũ Lam lại không muốn nói ra chuyện này... không, không phải cậu không muốn nói, là lực lượng này nó ngăn cản cậu nói ra. Trời biết nội tâm Phong Vũ Lam kêu gào điên cuồng thế nào, kêu gào bắt bản thân nói ra sự tình liên quan đến đứa bé kia, nói cho mọi đội viên của cậu, nói cho mọi người! Để mọi người cảnh giác đứa trẻ kì quái này, đứa trẻ này có khả năng khống chế người khác! Nhưng đây là điểm đáng sợ nhất, Phong Vũ Lam không thể mở miệng, có lực lượng kì quái nào đó ngăn cản cậu, ngăn cản cậu nói ra chân tướng. Phong Vũ Lam cảm thấy mình như bị trúng nguyền rủa, khi cậu muốn nói ra hết thảy những thứ này, bản thân cậu sẽ tự động nói tránh đi đề tài đó, muốn nói, nhưng mở miệng ra lại nói tới thứ khác. Sau đó bắt đầu nghĩ một đằng nói một nẻo, nói ra một số thứ mình căn bản không muốn nói, càng đáng sợ chính là, Phong Vũ Lam kinh ngạc nhận ra, mình cư nhiên đang dần dần quên đi, cậu bắt đầu quên mất những sự việc liên quan đến đứa bé này, cậu đột nhiên không nhớ rõ bộ dáng nó, cũng không nhớ rõ những lời đối phương từng nói qua, chỉ nhớ mang máng đứa nhỏ này có một cây dù đỏ tươi như máu. Cảm giác này phi thường vô lực, cậu rõ ràng biết nguy hiểm đang tới gần, lại phát hiện bản thân không thể đem lực chú ý của mình đặt lên người "nguy hiểm" đó, cậu tự động xem nhẹ nó, quên nó đi, khi cậu quên gần hết mọi việc, cậu nói với Đoạn Ly: "Tôi quả thật không sao, không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh, anh để U linh một mình ở đó có ổn không?" "U linh là người chơi còn lâu năm hơn tôi, trường hợp này hắn chống đỡ được, so với chuyện đó, tôi lo lắng cho em hơn." Đoạn Ly vẫn không thể an tâm, trực giác hắn nói cho mình, nhất định có chuyện gì đã xảy ra, dưới tình huống hắn không biết, có người đã tiếp cận tiểu ma pháp sư của hắn, làm chuyện gì đó với A Lam. "Đừng gạt tôi, A Lam, thật sự cái gì cũng không có sao?" Đoạn Ly cọ cọ gương mặt A Lam, muốn đoán ra gì đó từ biểu tình trên mặt cậu, nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng, Phong Vũ Lam thần sắc thập phần bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh quá mức, cậu trả lời: "Thật sự, không cần lo lắng cho tôi." __________ Nếu tui có thể gõ máy tính nhanh bằng mẹ mình, chắc là 1 ngày sẽ cày được 15 20 chương đi? Tui gõ chữ tầm 50 chữ/ phút, còn mẹ tui thì 120 chữ/ phút, đã thế ngày xưa tui không học gõ mười ngón tử tế, nên lúc gõ bàn tay di chuyển tứ tung, lại còn hay bị cứng cơ ngón tay cái, với cả ngón út hay bị giơ lên giống bọn quý tộc lúc uống trà ý:))))